Nằm ngay giữa trung tâm thành phố, Sao Mai là một trong những câu lạc bộ thu hút ông lớn trong giới kinh doanh ghé đến. Mục đích của chuyến đi một phần là giao dịch làm ăn, nhưng chủ yếu là để thoả mãn dục vọng. Đó là lí do tại sao câu lạc bộ này được xây dựng thiết kế lên đến hơn hai mươi tầng, bao gồm điều kiện vừa và đủ cho một khách sạn năm sao hiện đại.
Chỉ cần đưa ra một tấm danh thiếp minh chứng thân phận, thêm một khoản tiền " nhỏ " trả cho chi phí vào cửa, hoàn toàn có thể vừa xử lí chuyện riêng vừa không sợ bị người ngoài lợi dụng sơ hở nắm thóp của mình. Đó là bởi vì an ninh ở đây vô cùng nghiêm ngặt, cảnh sát hoàn toàn không thể động đến…
* RẦM! *
" Ông chủ! Ngài đợi tôi đã! "
" Mày nhanh lên, không thấy khói bụi mù mịt hay sao, mau bật ô lên che cho ông chủ! "
Tên vệ sĩ lực lưỡng, gương mặt mang vết sẹo dữ tợn trừng hai mắt, giơ chân đá cậu trợ lý trông có vẻ nhỏ bé kia xuống đường, nhanh chóng cất bước theo " ông chủ " vừa rồi. Hắn ta cẩn thận chỉnh lại bộ đàm, ghé sát tai lão nói nhỏ: " Tôi đã cho người hành động rồi thưa ngài. "
" Tốt! Khiến thằng chó đó tàn cho tao! Nhãi ranh Phong gia, nó là cái thá gì dám bàn điều kiện với ông! Mới có tí tuổi mà y hệt thằng cha nó, thủ đoạn đủ độc! Dự án này nó không có quyền lên tiếng! " Lão đắc ý nở nụ cười, hàm răng vàng chói ngứa mắt phản chiếu lên cổng chính câu lạc bộ: " Nào, vô đây giải khuây một chút, tao chờ tin tốt từ chúng mày! Tốt nhất khiến tên nhãi Phong Chấn Kiệt kia từ giờ không ra đường được nữa cho ông! "
Quản lý câu lạc bộ sớm đã đứng ở cửa ra vào, vừa thấy người hai mắt gã đã sáng lên, niềm nở giơ tay làm động tác mời: " Ôi Trần lão gia, hân hạnh đón tiếp, mấy hôm nay ngài không ghé có biết bao nhiêu trò vui bỏ lỡ mất. Bên tôi mới nhập về hàng mới, đảm bảo ngài vô cùng thích! "
" Được, được! Mau dẫn ông đi xem thử! "
Trần Cao nổi tiếng là tên già háo sắc, chỉ cần đẹp là không ngại ngần gì cả. Lão là khách quen ở đây, gần như thuộc hàng béo bở nhất, đương nhiên về cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Quản lý vừa được ném vào tay một sấp tiền mới dày cộp từ vệ sĩ, lập tức cười tít cả mắt, nhanh chóng dẫn Trần Cao vào.
Giao dịch người ở đây rất đơn giản, tất cả đều được dẫn vào một căn phòng, khách ưng ý ai lập tức nhận thẻ phòng đưa đi. Quản lý làm việc nhanh gọn, người mới người cũ đều đã có mặt hết, gã hớn hở xoa hai tay vào nhau, chỉ cô gái đứng gần nhất: " Đây là hàng mới, ngài hài lòng không? "
Trần Cao ngậm không nổi miệng, cặp mắt một mí híp lại đầy d.â.m dục nhìn chằm chằm phía trước, liên tục gật đầu: " Hài lòng, cực kì hài lòng! Ông chọn người đó, bảo cô ta tới hầu hạ ông! "
" A Nam, còn không mau tiếp đãi quý ngài đây. "
Lãnh Ý Nam vừa được điểm tên, cô ta vui vẻ đến gần chủ động câu dẫn lão già trước mặt, ngón tay chậm rãi khiêu khích xoay vòng xung quanh cái bụng phệ vài lần: " Anh muốn thế nào A Nam đều chiều… "
" Hehe, người đẹp làm gì cũng được… "
" Vậy để em… "
Một tiếng ồn lớn vang lên, cánh cửa do lực tác động quá mạnh mà mở toang, Lãnh Ý Nam bị người vừa đến kéo thẳng dậy, cổ tay chậm rãi ửng đỏ. Đổng Thiên điên tiết đỏ ngầu hai mắt, cắn răng gằn từng chữ: " Nam Nam, em làm cái gì ở đây hả!? "
" Anh… A Thiên anh tới đây làm gì? "
" Gì đấy, mày là ai? Dám làm hỏng chuyện tốt của ông? " Trần Cao vung nắm đấm tới, Đổng Thiên bị vệ sĩ của lão khống chế liền né không được, ăn vài quyền nằm la liệt trên mặt đất. Lãnh Ý Nam hốt hoảng la lên, ôm chặt lấy lão ta nhẹ giọng cầu xin: " Anh, dừng lại đi. Đây là anh trai em, anh bỏ qua một lần được không? Lát nữa em sẽ bồi thường cho anh sau! "
" Bảo nó cút đi xa xa chút. Còn xuất hiện ông chặt gãy chân! "
Đổng Thiên chật vật bò dậy được cô ả kéo đi, đến góc khuất liền nhịn không nổi đẩy người vào tường chất vấn: " Em rốt cuộc đang làm cái gì? Sao lại dây dưa với lão già đó? Tiền anh đưa không đủ cho em tiêu sao? Em… con mẹ nó muốn anh tức chết đúng không? "
Gia cảnh hắn ta cũng thuộc hạng khá giả, bố mẹ cho tiền tiêu hàng tháng đủ ăn chơi đua đòi, đều đã đưa hết cho người yêu. Tình nghĩa ấy đủ để Đổng Thiên tự cảm động chính mình. Rõ ràng hắn ta đã tận tâm với người thương như vậy, đổi lại là cái gì đây?
Lãnh Ý Nam đương nhiên thấy không đủ, còn chẳng bằng một cái túi cô ta mua trước kia.
" Em chỉ là muốn tạo quan hệ cho anh, dẫu sao lão già đó cũng là tai to mặt lớn. Em thề sẽ không làm gì quá phận, chỉ là lừa tên mập ngu xuẩn đó để lão nghe lời em răm rắp mà thôi! Anh phải hiểu cho em chứ, chỉ có vậy chúng ta mới có hạnh phúc lâu dài được. "
Cô ả ủy khuất khóc lóc, trong lòng sớm đã nhẫn nhịn đến điên. Rồi tất cả đàn ông đều phải phục tùng cô ta, ngay cả Quân Thiên Hàn cũng không ngoại lệ. Bây giờ dùng mọi cách đều chẳng tiến triển, bắt buộc phải dụ dỗ mấy tên ông lớn trong ngành. Một mình Đổng Thiên hiện tại quá vô dụng, chưa mang lại cho cô ta niềm tin xa vời gì, vẫn phải có phương án dự phòng trước đã.
Chắc chắn rằng Quân Thiên Hàn đang chui đầu vào rọ, sớm muộn cũng quỳ xuống mặc ả sai khiến. Nhưng chí ít cũng phải chừa cho bản thân một đường lui.
" Tin em nhé, Quân Thiên Hàn mất hết tất cả, chúng ta cũng sẽ được ở bên nhau, đúng không? "
" … "
***
Phong Chấn Kiệt nới lỏng cà vạt, điều chỉnh lại đồng hồ trên tay, vừa vặn xong xuôi thì đầu dây bên kia liền kết nối được. Vẻ mặt nghiêm tục dịu lại khi thấy khuôn mặt phóng đại trên màn hình, nụ cười hiếm thấy gợi trên khoé môi: " A Miên, nhớ anh trai không? "
Tài xế phía trước sớm đã quá quen thuộc với đại thiếu gia mắc căn bệnh cuồng em trai giai đoạn cuối, không quá ngạc nhiên mà tiếp tục tập trung lái xe.
Phong Miên hớn hở ôm chặt điện thoại, tụt xuống khỏi ghế sofa chạy nhanh đến ban công, loay hoay tìm cách dí camera vào chậu cây xương rồng mập mạp, vui vẻ khoe với anh trai bé: " Kiệt Kiệt xem nè, Bảo Bảo tưới nước cho bé cây rồi! "
" Được, em giỏi lắm. Nhớ đừng tưới nhiều quá, nó sẽ héo mất. " Phong Chấn Kiệt cưng chiều dịu giọng trả lời, ý cười hiện lên đáy mắt.
" Dạ! " Bé con ngoan ngoãn gật đầu lia lịa. Đây là quà sinh nhật Kiệt Kiệt tặng, đương nhiên phải thật cẩn thận nuôi cho lớn.
Nghĩ tới gì đó, Phong Miên quay camera lại chĩa sát mặt mình, thì thầm với anh: " Đợi… có quả, bé sẽ cho Hàn Hàn một trái, Kiệt Kiệt một trái, ba một trái, mẹ một trái nữa, dì với chú Quân một trái. Đúng rồi, cả Bánh Bao với A Văn, rồi anh Tiểu Chấn nữa nè… "
" Haha, còn em nữa chứ, bảo bối nhỏ phải có phần trước đúng không nè? " Quân Thiên Hàn bật cười thành tiếng, từ phía sau đi tới hôn lên đỉnh đầu bé con mấy cái. Hắn gật đầu với anh vợ, vươn tay cầm lấy điện thoại: " Xong hết rồi chứ? "
Phong Chấn Kiệt gật đầu đáp lại: " Cậu nghĩ anh bỏ qua cho lão ta dễ dàng vậy à? Chuyện Trần Cao làm ăn bất hợp pháp, sớm muộn cũng lộ ra. Cái công ty tàn ấy trụ không được lâu nữa đâu. Bên này… "
Quân Thiên Hàn thấy người trước màn hình bỗng dưng khựng lại, lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, sốt ruột lên tiếng: " Sao vậy anh? "
* Lạch Cạch *
Xung quanh vang lên tiếng động khác thường, đằng sau bỗng bị va chạm mạnh, tài xế tái mặt vì xe điều khiển không được, Phong Chấn Kiệt chửi thề một câu, anh bị lão già kia gài bẫy rồi. Trách bản thân quá chủ quan mà xem thường gã!
Âm thanh nặng nề xuyên qua màn hình điện thoại, máy lập tức mất kết nối. Quân Thiên Hàn biết đã xảy ra chuyện, dỗ dành bé con còn đang ngơ ngác, gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại.
" Đường X, cứu người! Tôi sẽ tới ngay! "
" Ba, tên già Trần Cao kia động tay chân đến xe của Chấn Kiệt, anh ấy có khả năng đang gặp nguy. Ba mau báo cho chú, con đến xem tình hình trước! "