Cho dù có ngu ngốc đến mức nào đi nữa thì Lãnh Ý Nam cũng biết mình đã động vào người không nên động. Bây giờ có hối hận cũng chẳng kịp nữa. Bộ não cô ta chuyển động liên hồi, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, dẫu đang trong điều hoà vẫn cảm thấy rét căm.
" Hàn ca... em không biết đây là người quen của anh. Em... em rõ ràng không đánh cậu ta, là cậu ta ngậm máu phun người. " Ả để lộ bàn chân đã sưng lên vì trật khớp, ánh mắt ướt át lệ cầu sự đồng tình: " Anh xem em ngã thành như vậy, hoàn toàn là do cậu ta đẩy ngã. "
Quân Thiên Hàn dường như điếc có chọn lọc, quanh quẩn bên tai chỉ vọng đến tiếng nức nở của bé con. Gân xanh trên tay hắn đều nổi lên cả, động vào điểm yếu của hắn chỉ có con đường chết.
Vành tai đỏ ửng run rẩy bị chạm một cái, em nhỏ mím môi dựa vào vai hắn, khẽ dụi. Quân Thiên Hàn niết nhẹ hai ngón tay, trước bao nhiêu người ở đây trực tiếp hôn lên khoé mắt to tròn ướt át, cố tình khi lướt qua môi còn dừng lại một lúc lâu.
Lãnh Ý Nam nhìn đến nhức mắt, cảm giác thân mật quá mức giữa hai người con trai, ả ta nhất thời quên cả giả vờ mà nhăn mặt lại khó chịu. Đây rốt cuộc là cái thể loại gì? Câu dẫn đàn ông lộ liễu như thế!
Quân Thiên Hàn mặc kệ rác rưởi dưới chân mà bồng em nhỏ về phòng. Vốn muốn chơi đùa với đôi cẩu nam nữ này đôi chút, nhưng hắn đổi ý rồi, trực tiếp giăng lưới bắt con mồi thôi...
"Đau không? "
Hắn đau lòng xoa xoa cánh tay của em, vết hằn do móng tay để lại vẫn còn âm ỉ chảy máu, ánh mắt Quân Thiên Hàn ửng đỏ đến doạ người, ai không rõ còn tưởng hắn mới vừa bị ai đâm vài nhát.
" Có... đau lắm ạ... hức... huhu... " Rõ là không có khóc, em đã nhịn đến cả mặt đều đỏ lên. Vậy mà vừa nghe thấy thanh âm dịu dàng kia, nước mắt lập tức ứa ra ướt đẫm cả khuôn mặt nhỏ, chẳng khác nào vòi nước bị gãy mất nắp van mà liên tục phun trào. Từng giọt lệ trong suốt như hạt trân châu lặng lẽ lăn trên gò má tinh xảo, cuối cùng mất hút dưới tay áo Quân Thiên Hàn.
Hắn cảm giác tim mình đau nhức đến không tả nổi, tựa hàng ngàn mũi dao xiên qua đau âm ỉ, Quân Thiên Hàn khẽ lại gần cuốn hết đi những giọt lệ người thương. Cảm giác được vị mặn trong miệng, hắn kiên trì ôm siết lấy em nhỏ, kìm lại sự u ám sâu trong con ngươi tối tăm mà dịu giọng dỗ dành: " Bé cưng ngoan, em nhìn kìa, trên bàn đều là socola thỏ con mà em thích nhất. Anh đã tự làm cho em đó. Không khóc nữa nhé? Bạn thỏ thấy sẽ cười Bảo Bảo đó nha. "
Phong Miên thút thít dụi dụi mắt, chỉ còn lại vài tiếng nức nở. Em đưa tay với lấy một miếng socola, ngậm ngùi đưa lên miệng cắn lấy, dựa vào người anh trai nhỏ lặng lẽ ăn. Quân Thiên Hàn lấy thuốc mỡ bôi lên vết thương ửng đỏ chói mắt trên làn da trắng muốt kia, phải mất lúc lâu mới điều chỉnh lại cảm xúc cuồng loạn của mình.
" Bé cưng, sau này tới báo anh trước một tiếng nhé? Sẽ không để em bị thương một lần nào nữa.
Em nghe vậy liền lặng lẽ cúi thấp đầu, hai bàn tay nhỏ siết chặt, đều là do mình gây rắc rối cả. Chỉ là muốn tạo bất ngờ cho Hàn Hàn mà thôi, kết quả lại làm anh trai phiền lòng...
Quân Thiên Hàn bỗng sững người, thật sự muốn vả cho mình vài phát. Sao hắn có thể trách cứ em bé của hắn chứ? Đáng giận!
" Anh xin lỗi, đều là do anh cả! Anh biết Bảo Bảo muốn làm anh bất ngờ nên tự mình đến, anh cũng rất vui. Lát nữa anh dẫn bé đi mua gấu bông nhé. Đúng rồi, còn phải mua thêm đồ ăn vặt cho Bánh Bao nữa. Mấy ngày trước không phải em nhắc anh rồi sao?
Phong Miên nhanh chóng bị dời lực chú ý, kích động gật đầu, gương mặt cũng vui vẻ có sức sống trở lại. Quân Thiên Hàn thở phào nhẹ nhõm, cánh tay đặt bên hông vẫn còn hơi run. Hắn không hề lơ là cảnh giác, chắc chắn bé nhà mình đã bị ảnh hưởng tâm lý, đều tại ả đàn bà chết tiệt kia gây ra.
...
Lãnh Ý Nam run rẩy lục tìm ngăn kéo, cô ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, không thể do dự thêm được nữa. Đương nhiên cô ả đã giữ cho mình đường lui, mặc dù đó chỉ là một chút manh mối tài liệu mật thu thập được từ máy tính chủ, nhưng nó cũng đủ để cô ta khiến Quân Thiên Hàn mất mác một khoản lớn rồi.
Vốn muốn để con át chủ bài này lại làm của riêng, nhưng tình hình hiện tại không cho phép cô ta làm như thế. Lãnh Ý Nam lục tìm một hồi, gương mặt trang điểm đậm như vớ được vàng mà nở nụ cười, một con chip nhỏ ánh lên tia sáng chiếu lên gương mặt nhợt nhạt không chút huyết sắc của cô ta. Ả mừng điên lên, vội vàng cầm lấy điện thoại gọi đi, đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.
' Sao vậy Nam Nam?
" Anh Thiên! Em tìm được tài liệu mật rồi! Liền gửi nó qua cho anh liền đây!!! "
" Nhanh như vậy? " Đổng Thiên hạ giọng, lặng lẽ rút cánh tay đã tê mỏi ra khỏi người phụ nữ dưới thân. Gã chậm chạp mặc lại quần áo, đi đến sát cửa kính khẽ nhíu mày. Rõ ràng tuần trước Lãnh Ý Nam còn nói không có tiến triển gì, sao nhanh như vậy đã lấy được rồi. Mặc dù có chút kích động nhưng gã vẫn tràn đầy nghi hoặc.
Vì phải chạy đôn đáo kiếm tiền khắp nơi, Đổng Thiên không còn cách nào khác phải đi bán thân cho mấy phú bà thương trường, mấy ngày nay kiếm chác cũng được không ít. Lãnh Ý Nam làm việc quá chậm chạp, gã sao có thể ngồi không chịu khổ mà đợi cô ta được?
"Anh không tin tôi sao? " Ả vì lời đe doạ của Quân Thiên Hàn ảnh hưởng mà
gần như rống lên: " Đã nói là lấy được rồi, anh mau hành động đi. Tôi phải đạp tên khốn kia dưới chân, bắt hắn quỳ xuống liếm giày tôi! Hahaha! "
Lãnh Ý Nam gần như điên cuồng mà hét, Đổng Thiên cũng đã cảm thấy ả ta không ổn, nhưng gã cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ kích động mà mở tài liệu kia lên, tham lam mà nhìn số liệu phân tích chưa ra mắt thị trường trên máy, càng ngày càng hưng phấn.
Quân Thiên Hàn, để tạo xem lần này mày còn ngông cuồng được nữa không!
Phía bên kia, Quân Thiên Hàn lặng lẽ nhìn camera giám sát, cuộc trò chuyện của đôi cẩu nam nữ kia cũng đang phát qua tai nghe, không sót lấy một từ nào. Hắn thoả mãn híp mắt, đưa tay xoa đầu bé con đang lặng lẽ ngồi chơi bên cạnh, tâm trạng tốt lên hẳn.
' Xem mèo chó cắn nhau thật ra cũng là một loại mãn nhãn. '
* mãn nhãn: là chỉ sự thoả mãn của thị giác, là nhưng thứ gì đẹp mắt, vừa mặt một cách tuyệt đối