Vì chuyện đêm kết hôn mà Phong Miên dỗi chồng suốt mấy ngày liền. Em không chịu ngủ chung với Quân Thiên Hàn nữa, tắm cùng lại càng không. Ai đó sắp điên lên rồi.
Quân Thiên Hàn vừa đi làm về liền ngó nghiêng trong nhà, không thấy bóng dáng em đâu. Thường thì giờ này Phong Miên sẽ ngồi xem tivi đợi hắn về nhưng vì giận nên chắc em nhỏ đang ở trên phòng rồi.
Tầng hai, Quân Thiên Hàn chậm rãi mở cửa, vừa mới động chân đã nghe thấy âm thanh lẩm bẩm của bé con. Bên trong, một người một cún ngồi đối diện nhau. Bánh Bao hớn hở vẫy đuôi, chạy loạn xạ tại chỗ, lưỡi thè ra thở liên tục, trông có vẻ rất hưng phấn. Chứng kiến cảnh tượng khó coi này, thực sự hắn rất muốn đi xét nghiệm lại xem Bánh Bao có lai ngầm Husky không mà thỉnh thoảng cứ ngao ngáo thế nào ấy, mặc dù đã lớn hơn nhiều so với cục bông bé tí mà ngày trước chồng chồng hai người mua về.
Phong Miên nhìn chằm chằm đĩa đồ ăn vặt hình cục xương màu hồng mà em vừa thả cho bé cún, hàng lông mày chau lại, có vẻ rất nghiêm túc. Tiếp đó, Quân Thiên Hàn thấy xinh yêu nhà hắn xoè hai bàn tay ra bắt đầu đếm.
Một... hai... ba... ba...
Em liếc nhìn khay thức ăn, nghiền ngẫm giơ ngón tay chỉ vào từng chiếc bánh hình xương một, tiếp tục đếm.
" Chỉ mười miếng thôi! Bánh Bao không có được ăn nhiều đâu nhá! "
Nhận ra mình lấy quá nhiều, Phong Miên hì hục bốc từng nắm một bỏ lại vào túi. Bánh Bao nhào hai chân trước lên, nhân lúc em không để ý mà há miệng ăn hết đống bánh, hai bên quai hàm nó lập tức phồng to.
Phong Miên tròn mắt nhìn nó, đơ ra một lúc. Em lắp bắp chỉ vào Bánh Bao, bất mãn bĩu môi: " Hư nha! Bảo Bảo đã nói chỉ được ăn mười miếng thôi! Tí nữa bé mách chồng!"
Vừa dứt lời em liền bụm miệng lại. Không được, Bảo Bảo vẫn đang giận, mới chẳng cần mách Hàn Hàn đâu!
Hắn nín cười bước tới xách gáy Bánh Bao ném ra ngoài cửa phòng, thành thục chốt khoá lại. Phong Miên chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một vòng, bị hắn ôm lên trên giường.
" Còn dỗi chồng à? Anh xin lỗi bé mà, tha thứ cho anh lần này nha? Anh hứa sau này sẽ không thế nữa. Nhan
" Anh hứa đi! Không được làm đau mung nữa! " Phong Miên đưa tay nhéo má hắn, còn trả thù riêng mà cắn lên sống mũi Quân Thiên Hàn một cái.
||
'Ha... Bảo Bảo, đau anh... Được rồi, chồng hứa. '
Phong Miên dựa đầu vào vai Quân Thiên Hàn, có chút buồn ngủ ngáp vài cái. Em nhìn chằm chằm cổ hắn, ma xui quỷ khiến đưa tay chạm lên trái cổ đang lên xuống.
Nơi nhạy cảm bị đụng chạm, Quân Thiên Hàn sững người, con ngươi tối lại. Hắn bắt lấy tay em, coi như trừng phạt mà đưa lên miệng khẽ cắn: " Hư nhé, bé cưng đây là muốn làm gì? "
" Hì... chồng... " Phong Miên cười ngốc, chẳng hề phát hiện hành động vừa rồi của mình nguy hiểm cỡ nào. Hắn hết cách, hôn em vài cái rồi vỗ vỗ mông xinh, nằm xuống ngủ cùng bảo bối nhỏ.
...
Cuộc sống hôn nhân trôi qua êm đềm, đã qua một năm kể từ khi hai người tổ chức lễ cưới, so với trước kia chỉ thấy cả nhà càng cưng Phong Miên nhiều hơn.
Nhân viên trong công ty rất lấy làm biết ơn bé cưng, nhờ có em mà ngày tháng bán mình cho tư bản của họ thoải mái hơn hẳn, không còn chứng kiến thái độ nghiêm khắc khó tính của sếp nữa. Phần lớn thời gian Quân Thiên Hàn sẽ đưa em đến công ty, hắn thì ngồi bàn làm việc, còn em hì hục với quyển truyện tranh màu của mình, bên cạnh đã có sẵn tháp bánh ngọt khổng lồ.
Trên tầng cao với khung cảnh bao quát cả thành phố, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả một vùng trời, vầng sáng lẻ loi chậm rãi chen vào qua rèm cửa, rọi xuống tấm thảm lông thân thiết cọ xát, tạo ra mảng lớn màu vàng nhạt ánh bạc. Một lớn một nhỏ mỗi người một việc, nhìn kiểu gì cũng thấy đẹp mắt.
Kim phút đồng hồ tích tắc chuyển động, vừa vặn chạm đến số mười hai. Bây giờ là năm giờ chiều.
Quân Thiên Hàn đóng tài liệu, bước đến bồng em lên. Bé cưng của hắn lại ngủ quên mất, tướng ngủ thật sự dễ thương quá mức chịu đựng. Cẩn thận đeo tất vào cho em, thuần thục xỏ chiếc dép bông bị đá văng ra một chỗ, vậy là đã chuẩn bị xong bước quan trọng nhất.
Về đến nhà, đối mặt với bầu không khí im ắng đến phát sợ, Quân Thiên Hàn chán chẳng buồn nói. Mấy người kia lại rủ nhau đi tuần trăng mật rồi.
Thật ra hắn muốn có thời gian bên em nhiều hơn, nên đã dự định vài tháng nữa chuyển ra ở riêng. Căn hộ kia cách đây cũng không quá xa, Quân Thiên Hàn tỉ mỉ chọn thiết kế cổ điển mà tạo dựng thành một biệt thự nhỏ, có sân vườn và bể cá cảnh trước nhà. Dựa theo sở thích của ai thì không cần nói cả nhà đều tự hiểu.
Tối nay Quân Thiên Hàn vào bếp, làm một vài món ăn đơn giản. Trên bàn có cá kho tiêu, thịt bò xào, canh bào ngư hạt sen và một chút hoa quả tráng miệng. Phong Miên nhìn một hồi, hào hứng bốc một miếng dưa hấu cho vào miệng. Quân Thiên Hàn đang thổi nguội cơm cho em, không kịp phản ứng, vội lấy giấy lau sạch rồi đánh yêu vào ngón tay hồng hào vài cái, nhẹ giọng trách móc: " Lần sau để anh đút cho em, nhỡ bẩn tay thì sao? "
Hắn cũng không dám cho em dùng dĩa, những vật sắc nhọn đó quá nguy hiểm. Nói Quân Thiên Hàn bảo bọc nuông chiều em quá mức không hề sai, nhưng hắn không quan tâm. Đời trước bé ngoan đã tự lập đủ rồi, đời này để
Vừa nuốt miếng cơm, bỗng em nhỏ nhăn mặt, ghét bỏ nhìn đĩa cá trên bàn, chống tay nôn khan. Quân Thiên Hàn biến sắc, bế người lên vỗ nhẹ lưng A Miên, nhanh chóng đưa em vào nhà tắm.
Bảo bối, em sao vậy!? Đau ở đâu, đừng làm anh sợ! "
" Hức... khó chịu... chồng ơi... " Phong Miên liên tục chỉ vào đầu, ôm chặt hắn nức nở khóc. Quân Thiên Hàn bế em ra xe, lập tức lái tới bệnh viện.
Không! Chồng ơi... không... cứu Bảo Bảo với... huhu... không vô mà! " Phong Miên nhìn thấy bác sĩ liền sợ tái mặt, ôm chặt lấy Quân Thiên Hàn không buông.
Đừng sợ, bảo bối, anh vào cùng em mà. Nha, đi vào cùng anh nhé? Bé ngoan, nghe lời anh. " Hắn xoa đầu em trấn an, đưa người vào phòng khám.
Bác sĩ hỏi qua về triệu chứng, sau đó tiến hành khám bao quát, quá trình này lấy máu xét nghiệm. Quân Thiên Hàn nhanh tay ấn đầu em vào ngực mình trước khi bác sĩ lấy kim tiêm ra.
Phong Miên cảm nhận được cảm giác lành lạnh trên cánh tay, lập tức cảnh giác ngóc đầu nhỏ lên. Quân Thiên Hàn ấn em trở lại, cực lực phân tán sự chú ý của bé nhà: " Lát về ghé qua sở thú bảo bối nhé? Lần trước chẳng phải em muốn xem hươu cao cổ à? Anh mới tìm được một chỗ có vài bé hươu đó, tí Bảo Bảo cho chúng ăn nhé?
Bác sĩ nhanh chóng lấy mẫu xét nghiệm thành công, nhắc nhở Quân Thiên Hàn chờ kết quả, sẽ mất khoảng nửa tiếng.
Hắn ôm siết bảo bối trên người, cúi xuống liền thấy gương mặt lấp lánh ánh nước của em. Phong Miên nhìn chằm chằm cánh tay âm ỉ đau, mếu máo dụi vào ngực hắn, em thề sẽ không bao giờ đến bệnh viện nữa, toàn là người xấu!
'Xin lỗi bé cưng...
Nửa tiếng sau, bác sĩ quay lại, ông hết nhìn kết quả trên giấy xét nghiệm rồi lại nhìn Quân Thiên Hàn, vẻ mặt có chút vi diệu.
Ngài Quân, điều này nói ra có thể ngài sẽ khó tin, nhưng cậu nhóc này hoàn toàn không ngộ độc thực phẩm hay bị bệnh vặt nào cả."
' Là thai nhi.
" Vậy thì tốt rồi... Cái Gì!??? " Quân Thiên Hàn vừa mới thở phào nhẹ nhõm, bỗng tròn mắt kinh ngạc. Hắn vừa mới nghe thấy cái gì vậy? Không phải do bản thân hắn nhầm lẫn đi?
Bác sĩ mỉm cười, đưa kết quả trên tay cho hắn. Quân Thiên Hàn run rẩy cầm lấy, nhìn chằm chằm dòng chữ đỏ in đậm nổi bật:
Thai nhi hai tháng, tim thai ổn định.
" Tôi... tôi làm ba? Tôi làm ba rồi? " Niềm vui bất ngờ ập tới, lấn át đi sự ngạc nhiên vốn có. Bác sĩ cũng lấy làm vui, gật đầu phụ hoạ với hắn.
' Nhưng... có ảnh hưởng gì đến em ấy không? "
Nếu mang | thai khiến Phong Miên nguy hiểm đến tính mạng, hắn dứt khoát không muốn giữ lại. Quân Thiên Hàn biết mình làm thế chẳng khác nào tên khốn nạn, nhưng hắn chỉ muốn em bình an.
Ngài yên tâm, tuy cậu ấy vì thể chất khác phụ nữ nên trong quá trình mang thai có thể sẽ áp lực đôi chút, nhưng nếu chăm sóc cẩn thận thì hoàn toàn không còn là vấn đề.
Được, cảm ơn bác sĩ. " Hắn cảm thấy tim mình đập mạnh bất thường, yêu thương hôn lên trán Phong Miên, đưa tay xoa bụng nhỏ: " Cảm ơn em, cảm ơn em nhiều lắm. Bảo bối, chồng hạnh phúc lắm, chồng yêu em và con nhiều. "
Quân Thiên Hàn cầm tay em đặt lên tay mình, nhẹ nhàng xoa nắn: " Ở đây có cục cưng của chúng ta, bảo bối cảm nhận được không?"
Cục cưng? " Phong Miên ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu chồng mình đang nói gì.
Quân Thiên Hàn thật sự hạnh phúc, kiên nhẫn giải thích: " Đúng vậy, là bé con của anh và em. Như em là con của mẹ Hi, anh là con của mẹ Nhã vậy. "
Oa... Bảo Bảo có em bé! Là của chồng với Bảo Bảo! " Phong Miên hớn hở nhìn hắn, đôi mắt to tròn sáng rực lên.
Quân Thiên Hàn gật đầu, đặt em lên ghế, sau đó liền quỳ một chân xuống, cẩn thận áp tai vào bụng nhỏ. Chẳng biết có phải ảo giác của hắn hay không, một lực nhẹ bất ngờ tác động lên má hắn.