Trọng Sinh Cưng Chiều Em Trai Ngốc

Chương 95: Ngoại truyện



Mang thai không phải việc dễ dàng, tính khí thất thường là một chuyện, ấm nghén lại càng đáng sợ. Mấy tháng đầu thai kỳ, Quân Thiên Hàn thực sự tức phát điên với con hắn. Nhóc này dám làm em chẳng ăn được gì, đã thế còn phá bĩnh không gian lãng mạn của chồng chồng hắn. Chẳng hạn như Quân Thiên Hàn muốn hôn hôn em, nhóc con lại đạp mấy cái, hắn lập tức hoảng hốt mà giúp em xoa xoa bụng nhỏ.

Hơn nữa vừa rồi đi khám, như sét đánh ngang tai khi hắn biết con mình là bé trai, thật sự sụp đổ. Quân Thiên Hàn mất mấy ngày để tiếp nhận sự thật ấy, vậy mà nhất quyết không vất đống đồ đã mua đi.

" Bảo Bảo, em gầy đi nhiều quá, ăn một chút được chứ? "

Phong Miên lắc đầu nguầy nguậy, đẩy bát cháo sườn ra xa. Kể cũng lạ, em nhà mang bầu lại gầy đi trông thấy, hắn nhìn mà đau lòng muốn chết. Đến ngay cả bánh ngọt trước kia được yêu thích cũng bị liệt vào danh sách đen tạm thời. Bánh Bao hưng phấn chạy quanh nôi trẻ em cạnh giường, có vẻ nó đặc biệt hứng thú với đồ chơi mới này, quơ hai chân muốn bắt lấy đèn ngủ xoay tròn phía trên.

Quân Thiên Hàn bắt lấy gáy nó, ném Bánh Bao quay trở lại căn nhà nhỏ, khinh thường liếc mắt: " Tên nhóc này mày cũng có tuổi rồi đó, nghiêm túc chút đi.

" Gâu gâu! "

Chủ nhân lớn thật đáng ghét, lần nào cũng đuổi nó ra!

Dỗ mãi mới khiến em ngậm ngùi ăn vài thìa cháo, Quân Thiên Hàn lại cặm cụi ôm người vào lòng hát ru cho em ngủ. Xong xuôi, hắn đắp chăn cẩn thận cho Phong Miên rồi mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Tuy nói rằng giao hết mọi việc của trợ lý Tiểu Chấn, nhưng hắn vẫn hoàn thành công việc tại nhà. Mỗi tối sau khi bé con đã ngủ, hắn liền bận rộn với đống tài liệu rối mắt trên máy tính của mình. Trước đó còn lo lắng cho em, định sẽ mang máy tính vào phòng để làm việc, nhưng vậy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của Phong Miên, hắn nhất quyết dẹp ý nghĩ đó qua một bên.

Đêm nay trăng sáng, tròn vành vạnh treo trên tán cây bên ngoài cửa sổ, Phong Miên yên giấc trên giường, bỗng giật mình tỉnh giấc.

Em ngó nghiêng xung quanh, không thấy chồng đâu liền mếu máo bỏ chăn ra, bước chân trần xuống giường.

" Hức... chồng ơi... ? "

Phong Miên bắt đầu đi quanh phòng, trong tủ lẫn gầm giường đều kiểm tra một lượt. Đến cả cửa sổ em cũng mở ra nhìn xuống dưới, sụt sịt cất tiếng: " Chồng đâu? Chồng đâu rùi... "

Em nhỏ mộng thai, trong giấc mơ xuất hiện một bé cá heo màu hồng nhạt rẽ sóng bơi về phía bờ biển, thân thiết cọ ống quần Phong Miên. Thức giấc bất chợt làm em có cảm giác sợ hãi, theo bản năng mà tìm kiếm bóng dáng người thân thiết nhất.

Phong Miên bước ra khỏi phòng, từng bước tiến về phòng sách, thường thì em hay thấy Quân Thiên Hàn sang bên này.

Hắn đang bận rộn bên trong, nghe thấy tiếng động liền ngước lên nhìn, chỉ thấy em đơn độc đứng đó, trên người mặc bộ quần áo ngủ lụa mỏng manh. Phong Miên rơi nước mắt lã chã, ỷ nại nhìn hắn: " Kh... không thấy chồng đâu... huhu... chồng bỏ em..."

Chiếc ghế sau lưng bị đẩy ngã, Quân Thiên Hàn chạy tới bế em vào lòng, yêu thương dỗ dành chồng nhỏ: " Xin lỗi bảo bối, em đừng khóc. Là anh sai, lần sau sẽ không thế nữa. "



Hắn đau lòng nhìn hai bàn chân nhỏ nhắn ửng đỏ vì lạnh, bế Phong Miên về giường ủ ấm một hồi rồi mới cẩn thận xỏ tất lại cho em.

Kể từ đó, không bao giờ Quân Thiên Hàn để em lại một mình nữa, như hình với bóng.

Thời gian dần trôi, tính khí Phong Miên lại càng thất thường, mặc dù đã hết ốm nghén nhưng em hay giận dỗi vô cớ, việc đánh Quân Thiên Hàn là thường xuyên. Vừa đập mấy cái vào mặt, hắn hạnh phúc mà mỉm cười, hôn cái chụt

vào mỗi em.

" Anh vừa làm sủi cảo dưới nhà, giờ mình xuống ăn nha. "

Không ăn đâu! Anh đi ra kia đi! Bảo Bảo muốn ở một mình! " Phong Miên hậm hực đẩy hắn, thậm chí nắm lấy tóc Quân Thiên Hàn giật, đem đầu chồng mình ấn xuống giường.

A... đau anh, chồng đưa em ra ngoài chơi nhé được không? "

Phong Miên nghe vậy liền sáng mắt, ngoan ngoãn ngồi yên để Quân Thiên Hàn thay quần áo cho em. Nói là vậy, thực ra chỉ đi dạo xung quanh nhà mà thôi. Giờ bụng em đã to quá rồi, không tiện tới chỗ đông người, nhỡ đâu chồng hắn bị đụng ngã thì sao đây?

Chăm người mang thai cũng là một công việc mang tính chất nghệ thuật đó...

Vài tháng sau, một bé trai bụ bẫm được bế ra từ phòng sinh, nữ y tá cẩn thận đưa nó lại cho mẹ Bảo. Bên trong, Quân Thiên Hàn ôm chặt em vào lòng, hắn không quan tâm mái tóc vừa bị nằm trụi của mình, chỉ xót bảo bối của hắn. Nhìn em đau đớn như vậy, Quân Thiên Hàn lại chẳng giúp được gì, chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân trở nên vô dụng như lúc này.

Sẽ không có lần sau, thật quá sức chịu đựng của hắn.

Phong Miên được chuyển vào phòng hồi sức, mọi người mới có thể vào thăm. Mẹ Hàn xoa đầu em, ánh mắt đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của bé con: ' Đau lắm không con, mẹ xin lỗi... "

" Hức... con đau... đau lắm nè.... "

Mẹ Hàn cảm thấy tim mình nhói một cái, cô nắm tay em xoa nhẹ: " Bé ngoan, sau này sẽ không đau nữa. "

Nhóc con bên cạnh động đậy, hai mắt khẽ mở, nhìn chằm chằm ba nhỏ bên cạnh. Phong Miên giật mình, khúc khích cười cười nắm lấy bàn tay bé xíu của con trai: " Cục cưng thật nhỏ quá đi. Mặt xấu quắc à... Haha....

Đứa nhỏ không biết gì, ngọ nguậy một lúc rồi khóc lớn, có lẽ đã đói rồi. Quân Thiên Hàn bế nhóc ra ngoài, nói chuyện với bác sĩ một hồi. Nữ y tá tạm thời đưa bé sang phòng một thai phụ khác.

Phong Miên nhà hắn không có sữa, giờ chỉ còn lựa chọn là cho đứa bé dùng tạm của bà mẹ khác, sau này khả năng cao sẽ mua sữa dê về cho bé uống bình.

Quân Thiên Hàn vừa mừng vừa lo, một phần không muốn nhóc kia dành người với hắn. Nhưng rất nhanh sau đó Quân Thiên Hàn bị vả một phát đau điếng.



" Híc... cục cưng cắn em đau..."

Dù không có sữa, nhóc con vẫn theo thói quen lần mò ngực Phong Miên mà cắn, thỉnh thoảng còn dạy mấy phát. Quân Thiên Hàn thấy một mảng đỏ chót đập vào mắt, như phát điên ôm người vào lòng, ngậm lấy mà trêu đùa, mút mạnh vài cái.

' A... đau...

" Của anh... không được cho con!"

" Ư... hức... " Phong Miên nhăn mặt, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu.

Quân Thiên Bảo, là tên của đứa nhỏ.

Nhóc con nhà Quân Thiên Hàn tròn một năm tuổi, đã chập chững biết đi. Hắn vừa pha sữa bột xong, cất tiếng gọi con trai đang ngồi chơi trong phòng khách: " Bảo Bảo, uống sữa nè con."

Phong Miên hậm hụi chơi cùng con trai, nghe vậy liền quay đầu nhìn hắn. Thấy Quân Thiên Hàn đút sữa cho nhóc, ánh mắt em có chút thất thần, bặm môi lại. Đúng rồi, giờ họ còn có một bảo bảo nữa, vậy mà em cứ theo thói quen nghĩ hắn là đang gọi mình.

Em nhỏ bỗng thấy tủi thân.

Quân Thiên Hàn khựng lại, để con trai lại đó tiến về phía em. Nhóc con bám chặt lấy bình sữa, nằm ngửa ra tự mình uống.

Bé ngoan, , anh yêu em. " Hắn bế chồng nhỏ lên, liên tục hôn phớt lên gương mặt trắng hồng: " Em mãi là bé yêu của anh, đừng buồn nhé.

Phong Miên được dỗ dành, lập tức tố cáo: " Dạ, chồng ơi, cục cưng vừa dành đồ chơi của em, hic, hư lắm. Rõ ràng em nhường hết cho cục cưng, chỉ giữ lại một cái thôi, mà con cứ đòi á. "

Quân Thiên Hàn nhịn cười, vỗ vỗ đầu nhỏ: " Được rồi, con hư, dám dành đồ chơi của bảo bối, lát anh sẽ mắng nó một trận. "

Không... không được đâu, không mắng cục cưng. "

." Quân Thiên Hàn cảm thấy mình đang đứng giữa ranh giới rất khó lựa chọn, bất đắc dĩ cất tiếng: " Được, vậy mắng anh. Anh sai, anh xin lỗi em và con. "

Bánh Bao chạy quanh Quân Thiên Bảo, cầm lấy sợi dây lắc lắc trước mặt bé. Nhóc con khúc khích cười, giơ tay nắm lấy tai nó, lại tò mò mà cầm đuôi Bánh Bao xách lên. Chú cún này cũng đã già đi nhiều, không còn bao nhiêu sức chơi đùa với cậu chủ nhỏ nữa, nằm yên phó mặc số phận.

Ngày mới lại đến, ngoài vườn nhưng đoá hoa đọng sương chậm rãi ngóc đầu dậy, căn nhà ấm áp đón ánh bình minh, một nhà ba người vẫn yên giấc nồng.