Thế cục trên pháp đàn vô cùng quỷ dị, bốn hắc y tử sĩ bao quanh bảo vệ Tả tướng Tô Văn Hiên, cực kỳ phòng bị nhìn nữ tử áo trắng ở xa, nàng kia che mặt nên không thấy rõ biểu tình, chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi sáng rực lộ ra vẻ hờ hững cùng khinh thường, giống như không chút nào sốt ruột muốn động thủ.
Sát ý lạnh thấu xương đánh úp lại, cảm giác của người tập võ nên Nguyệt Oản Oản biết có cao thủ đến đây. Một trung niên nam tử mặc hắc y đi tới, mỗi một bước đều tạo cho người khác cảm giác áp bách cùng sát ý như phô thiên cái địa, Tô Văn Hiên thấy người kia tới, trên mặt lộ ra một nụ cười thoải mái, mấy tên tử sĩ thấy người kia tới vẻ mặt cũng đều buông lỏng.
“Các hạ chính là Đao Mạc?” Nguyệt Oản Oản nhìn khí thế của người vừa tới cùng phản ứng của Tô Văn Hiên và mấy tên tử sĩ, cũng đoán được thân phận người kia.
“Không sai. Ngươi chính là Huyết Nguyệt Oản Oản?” Đao Mạc nhìn huyết nguyệt đao trong tay Nguyệt Oản Oản, cũng trầm giọng hỏi. Cả người Đao Mạc lẫn thanh âm đều khiến cho người khác có cảm giác lạnh thấu xương đích cảm giác, một đôi con ngươi lợi hại như chim ưng nhìn thẳng Nguyệt Oản Oản, mang theo sát ý dày đặc.
“Oản Oản được người phó thác, tới lấy tánh mạng của các hạ.” Khóe môi Nguyệt Oản Oản gợi lên một mạt ý cười, trong mắt là tự tin tuyệt đối, đối với việc Đao Mạc phóng thích áp lực làm như không thấy.
Đao Mạc gắt gao cầm xích đao trong tay, nữ tử trước mắt này ở dưới áp bách cường đại của mình thế nhưng còn có thể trấn định như thế, không nói tu vi, chỉ bằng một phần gan dạ sáng suốt này, nàng hoàn toàn có tư cách làm Huyết Nguyệt Các chủ.
Ánh mắt Nguyệt Nhiễm Sương quả nhiên không tồi, ba vị Các chủ dưới tay còn lợi hại như thế, không biết Nguyệt Ảnh lâu sẽ truyền lại cho ai?
“Đinh” người bên ngoài còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng, Huyết Nguyệt Đao cùng Xích Đao đã va chạm với nhau ngay tại không trung, sau đó đều tự về trong tay chủ nhân.
Nguyệt Oản Oản sau khi tiếp được Huyết Nguyệt Đao đã thấy một trận khí huyết bốc lên, chỉ mới một chiêu này, nàng có thể cảm giác được tu vi Đao Mạc còn hơn mình không chỉ một khoảng, mà Đao Mạc cũng kinh ngạc một trận, cưỡng chế khí huyết muốn trào lên cổ, hắn âm thầm kinh hãi, thật không ngờ Huyết Nguyệt Oản Oản này thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nhưng tu vi lại không chút kém mình, xem ra hôm nay nhất định phải có một hồi ác chiến.
Trong lúc đó nhanh như chớp lại hơn mười chiêu đi qua, những tử sĩ kia ở một bên căn bản không thể đến gần, mà vẻ mặt tả tướng Tô Văn Hiên còn lại lại tràn đầy lo lắng, hận không thể thay Đao Mạc lập tức giết chết Nguyệt Oản Oản, giải trừ ma chú trong lòng hắn.
Kỳ thật năm đó sau khi ra tay đánh chết vợ cả, trong lòng hắn cũng có áy náy, nhưng làm quan nhiều năm hắn đã sớm bị lợi ích làm mê muội tâm can, lòng áy náy không quá hai ngày liền tan thành mây khói.
Hiện giờ nghe thấy Huyết Nguyệt Oản Oản giết chết Phó Kiền Lăng, trên cánh tay còn có Hồng Liên, hắn đã nghĩ đến việc có phải là đứa trẻ năm đó bị Doãn Bích bóp chết nên Tá Thi Hoàn Hồn đến báo thù.
Nguyệt Oản Oản vừa cùng Đao Mạc đối chưởng lực vừa bay tới trước thi thể Diêu Như Yên, một đao bổ ra chặt đứt thiết liên đang trói chặt thi thể Diêu Như Yên, nàng thấy hôm nay cho dù giết chết được Đao Mạc nhưng chính mình cũng phải nguyên khí đại thương, không cách nào chạy thoát khỏi vây công của nhóm tử sĩ, cho nên nàng quyết định rời đi, nhưng lại không muốn lưu lại di thể của mẫu thân ở trong này chịu khổ, vì thế muốn mang mẫu thân cùng nhau đi.
” Công phu của Huyết Nguyệt Oản Oản quả nhiên danh bất hư truyền, ta thấy cô nương chỉ đứng bài danh thứ bảy, quả thực quá ủy khuất.” Đao Mạc một bên cùng Nguyệt Oản Oản so chiêu, một bên vô cùng tán thưởng nói.
“Ta cảm thấy các hạ đứng bài danh đệ tứ, quá khoa trương.” Khóe miệng Nguyệt Oản Oản hàm chứa tia cười lạnh, lạnh giọng nói.
Sắc mặt Đao Mạc đại biến, mình thiệt tình khen nàng hai câu, thế nhưng nàng lại không biết cân nhắc như thế, lập tức tận lực ra sát chiêu, mà Nguyệt Oản Oản muốn chẳng qua là kéo dài thời gian với Đao Mạc, để nàng có cơ hội phát ra tín hiệu, gọi Nguyệt Vũ Hiên cùng Vô Ngân đến tiếp ứng.
Đao Mạc tất nhiên là hiểu được, cho nên tận lực ra sát chiêu, chiêu chiêu tàn nhẫn, khiến Nguyệt Oản Oản ứng phó cũng có chút cố hết sức.
Nguyệt Vũ Hiên cùng Vô Ngân nhanh chóng chạy tới, cùng tử sĩ xung quanh thân đánh thành một đoàn.
“Vũ Hiên, mang theo thi thể kia, rút lui.” Nguyệt Oản Oản vừa đánh vừa lui, thối lui đến bên người Vũ Hiên, thấp giọng nói. Không cần giải thích nhiều, nàng biết Vũ Hiên sẽ làm theo lời nàng nói, chỉ cần yếu cầu không quá phận, Vũ Hiên sẽ không cự tuyệt nàng.
Nguyệt Vũ Hiên tuy là nghi hoặc, nhưng cũng không chút do dự, lắc mình mấy cái liền thoát khỏi đám tử sĩ, thoáng cái đến gần thi thể, mang theo thi thể chuẩn bị rời đi, Nguyệt Oản Oản cũng mang theo Vô Ngân, liều mạng chịu một chưởng của Đao Mạc, cùng nhau ly khai phủ tả tướng.
Mấy người dùng khinh công rất nhanh ra khỏi phủ tả tướng, cuối cùng đám người Đao Mạc cũng không có đuổi theo.
Thứ nhất ra khỏi phủ là tới chợ, truy đuổi vô cùng bất tiện, tuy rằng gia đình quyền quý nuôi dưỡng tử sĩ cũng không phải chuyện tình kỳ quái, nhưng cũng chẳng quang minh chính đại gì.
Thứ hai là không biết ở phụ cận Huyết Nguyệt Các có bố trí mai phục hay không, huống chi hai người tới sau công phu đều không kém, cho dù mình đuổi theo cũng không nhất định thắng được.
“Oản Oản, ngươi không sao chứ?” Dùng ngoại bào bao lấy thi thể Diêu Như Yên, Nguyệt Vũ Hiên nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Oản Oản tái nhợt hỏi.
“Mau hồi Huyết Nguyệt Các.” Khóe miệng Nguyệt Oản Oản tràn ra tia máu, vừa rồi vì để cho Vô Ngân thoát khỏi vây công của đám tử sĩ, nàng đã liều mạng một chưởng của Đao Mạc, một chưởng này khiến nàng bị thương không nhẹ.
“Được.” Nguyệt Vũ Hiên thấy khóe miệng Nguyệt Oản Oản tràn ra tia máu, khẳng định nàng bị thương không nhẹ, cấp cho nàng ăn một viên ngưng lộ hoàn rồi cùng Vô Ngân mang theo Nguyệt Oản Oản thi triển khinh công trở về huyết nguyệt các.
Một lúc sau về tới Huyết Nguyệt Các, Nguyệt Vũ Hiên cho Nguyệt Oản Oản dùng mấy khỏa đan dược, lại trị thương cho nàng, nhưng nếu không tĩnh dưỡng nửa tháng, e rằng thương thế cũng không thể khỏi hẳn.
“Oản Oản mỹ nhân, thân thể của ngươi còn không có tốt, ngươi lại muốn làm gì?” Nguyệt Vũ Hiên bưng dược tới cho Nguyệt Oản Oản điều dưỡng thân thể, liền thấy Nguyệt Oản Oản sắc mặt tái nhợt muốn xuất môn. Không khỏi có chút buồn bực.
“Ta đang muốn đi tìm ngươi đây, ta, ân, thi thể ta muốn ngươi mang về đâu?” Nguyệt oản oản thấy Nguyệt Vũ Hiên, liền vội vàng hỏi.
“Ta đã sai người mua một chiếc quan tài tốt, hiện giờ đã an táng ở phía sau viện, nhưng còn không có lập bia.” Nguyệt Vũ Hiên biết chủ nhân của thi thể kia vô cùng trọng yếu với Nguyệt Oản Oản, nếu không dưới tình huống đó Nguyệt Oản Oản sẽ không bảo mình mang thi thể đi.
“Vậy là tốt rồi. Cám ơn ngươi, Vũ Hiên.” Lo lắng trong mắt Nguyệt Oản Oản chậm rãi biến mất, ngược lại biến thành một mảnh lạnh lẻo, đôi mắt đen tuyền nhìn không rõ cảm xúc.
“Oản Oản, ngươi cùng tả tướng, có quan hệ gì sao?” Nguyệt Vũ Hiên đột nhiên hỏi.
“Ta cùng Tả tướng quyền thế ngập trời có thể có quan hệ gì?” Môi Nguyệt Oản Oản gợi lên một ý cười châm chọc, hỏi ngược lại.
“Ngươi đối với chuyện tình liên quan đến tả tướng tựa hồ đặc biệt tích cực. Lần trước là Phó Kiền Lăng, lần này là Đao Mạc, đều là người có quan hệ cùng tả tướng, mà hôm nay thi thể ngươi bảo ta mang về kia, ta đã phái người đi hỏi thăm, hóa ra là phát thê trước kia của tả tướng Diêu Như Yên.” Nguyệt Vũ Hiên thấy thần sắc của Nguyệt Oản Oản, càng thêm khẳng định nàng cùng tả tướng có mối liên hệ nào đó, còn có một chuyện mà hắn không nói ra, trưởng nữ đã chết yểu của tả tướng thời điểm sinh ra trên cánh tay còn có một đóa Hồng Liên bị xưng là yêu liên hoặc thế, mà Nguyệt Oản Oản cũng muốn hắn trâm một đóa Hồng Liên trên cánh tay trái của nàng.
“Diêu phu nhân đối với ta có ân, giống như mẹ ruột. Tả tướng mất sạch nhân tính, sát thê hại nữ, ta đã thề sẽ vì Diêu phu nhân báo thù.” Nguyệt Oản Oản cũng không kinh ngạc khi Nguyệt Vũ Hiên biết việc này nhanh như vậy, phải biết rằng với mạng lưới tin tức linh thông của Ám Nguyệt Các, chỉ cần muốn biết cho dù là chuyện đánh ghen của phi tần trong hoàng cung trong cũng không phải là việc gì khó.