Tuyết cầu không ngừng ở không trung bay múa, giống như rơi xuống một trận tuyết khác , một nam tử hoàn mỹ nhìn một nam tử thanh khiết ở giữa tuyết đang ném tuyết cầu, đáy mắt tràn đầy sủng nịch.
“Ngọc công tử, đa tạ.” Nhìn thấy Ngọc Thần có chút thở hổn hển, Nguyệt Oản Oản có chút nghi hoặc, vừa rồi thời điểm Ngọc Thần mang nàng lên ngọn cây, khinh công rõ ràng là tuyệt đỉnh công phu, theo đạo lý võ công của hắn hẳn là không dưới mình, như thế nào hiện giờ mới chỉ ném tuyết cầu nửa canh giờ, bộ dáng của hắn lại giống như không thể chống đỡ nổi.
Ngọc thần mỉm cười, nhìn nhìn sắc trời, cười hỏi: “Đã tới buổi trưa, Nguyệt công tử có thể cùng Ngọc mỗ cùng nhau dùng cơm chăng?”
“Tốt.” Nguyệt Oản Oản dẫn đầu xoay người, hướng về dưới chân núi đi đến, sự vui vẻ của một cô gái trên khuôn mặt chậm rãi biến mất, nhất thời phóng túng không có nghĩa là nàng có thể được làm một cô gái khờ dại, nàng là Huyết Nguyệt Oản Oản, không nên khờ dại như vậy, vừa rồi, chỉ là quyền khờ dại trong nhất thời mà thôi.
“Oản Oản, có thể nhìn thấy ngươi như vậy, ta vô cùng vui vẻ.” Ngọc Thần nhìn bóng dáng Nguyệt Oản Oản, cúi đầu nói.
Đến Nhược tiên Cư Đến chọn vị trí sát cửa sổ trên lầu hai, thu hết cảnh tượng ngã tư dưới đường vào đáy mắt.
Nhược Tiên cư là tửu lâu nổi danh kinh thành, gồm có bốn tầng.
Tầng thứ nhất bất luận kẻ nào đều có thể tiến vào, nhưng có một điều kiện tiên quyết, ngươi phải có tiền.
Tầng thứ hai là những người có chút thân phận địa vị có thể tiến vào, đương nhiên tiểu nhị cũng không thể vặn hỏi ngươi rốt cuộc là ai, cho nên chỉ cần ngươi có thể có đủ tiền, bình thường cũng có thể đi lên.
Tầng thứ ba là hoàng tộc đệ tử cùng đại thần quyền quý mới có thể đi vào, còn phải nghiêm khắc đăng ký, bất quá cũng không thể thiếu- bạc. Nói tóm lại, chỉ cần có tiền, muốn lên tầng ba không phải không có khả năng.
Mà tầng thứ tư Nhược Tiên cư đến nay cũng không có ai đi lên. Nghe đồn muốn lên tầng thứ tư phải trải qua ba cửa,văn đấu,võ đấu cùng khảo nghiệm thần bí mới có thể đi lên, lên đó rượu và thức ăn đều là miễn phí, trọng yếu hơn là có thể nhìn thấy chủ nhân của Nhược Tiên cư, cũng được một lời hứa hẹn của chủ nhân Nhược Tiên Cư.
Nhược Tiên Cư tuy chỉ là tửu lâu, nhưng là đã mở tại kinh thành được năm năm, càng làm càng lớn, mà chủ nhân Nhược Tiên Cư tất nhiên cũng không phải người thường, một mặt vì muốn gặp mặt chủ nhân Nhược Tiên Cư một mặt vì muốn một lời hứa hẹn của chủ nhân Nhược Tiên Cư, đương nhiên, cũng có thể chỉ là mượn việc này để nổi danh thiên hạ.
Những năm gần đây người đến Nhược Tiên Cư tỷ thí rất nhiều, nhưng không có một ai có thể lên được tầng thứ tư, Nguyệt Oản Oản thường xuyên nghĩ, nếu không phải chính mình còn có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành, nếu không cũng muốn đến tỷ thí thử một lần.
“Ngồi lầu hai, Nguyệt công tử cảm thấy thỏa đáng không?” Ngọc thần nhìn thấy Nguyệt Oản Oản một bộ dáng xuất thần suy ngẫm, ôn hòa hỏi.
“Thực thỏa đáng. Lầu một rất hỗn tạp, lầu ba rất an tĩnh, lầu hai vừa khéo. Dựa vào cửa sổ lại có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, cũng sẽ không nhàm chán. Ngọc công tử thật sự là suy nghĩ chu toàn.” Nguyệt Oản Oản thu hồi ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười, Ngọc Thần thật sự là có tâm tư nhanh nhẹn,con người khiêm tốn, mới chỉ ngần ấy tuổi liền an ổn sống bên cạnh hữu tướng, chỉ sợ cũng không đơn giản.
” Nhược Tiên Cư này nổi danh với món gà hương tô, hôm nay ta làm chủ, Nguyệt công tử không cần khách khí.” Ngọc Thần cùng tiểu nhị gọi đồ ăn, ngoái đầu nhìn Nguyệt Oản Oản, nói, thần sắc vẫn trước sau như một vô cùng tao nhã.
“Gà hương tô nơi này đích xác ăn ngon.” Nguyệt Oản Oản thì thào nói, trong lòng cũng yên lặng bổ sung một câu, chính là dù cho ăn ngon, so ra vẫn kém gà hương tô mẫu thân làm, đáng tiếc đời này, nàng là không thể ăn gà hương tô mẫu thân làm nữa.
“Nếm thử xem.” Ngọc Thần gắp cho Nguyệt Oản Oản một gắp, hướng Nguyệt Oản Oản nói.
Nguyệt Oản Oản chỉ cảm thấy trong ánh mắt hắn hàm chứa ẩn ẩn ý chờ đợi, tiếp nhận gà hương tô ăn một miếng, quả nhiên hương vị tốt lắm.
“Muốn nói nổi danh Nhược Tiên cư, trừ bỏ gà hương tô, còn có Nhất Túy.” Nguyệt Oản Oản đưa tay gọi tiểu nhị, bảo tiểu nhị đưa lên một vò Nhất túy. Tiểu nhị kinh ngạc liếc mắt nhìn Nguyệt Oản Oản một cái, Nhất Túy là rượu ngon nổi danh Nhược Tiên Cư, gọi là Nhất túy, bởi vì nếu tửu lượng không tốt uống một chén sẽ say.
Rượu Nhất Túy cực mạnh giá cả lại xa xỉ, bình thường khách nhân đều chỉ gọi một bình, giống Nguyệt Oản Oản gọi một vò như vậy, thật sự là hiếm thấy. Tiểu nhị không khỏi nhìn Nguyệt Oản Oản nhiều thêm vài lần.
Ngọc Thần nghe thấy Nguyệt Oản Oản gọi một vò rượu, trên mặt cũng không có thần sắc kinh ngạc, chỉ là mỉm cười, nói: “Nguyệt công tử thật sự là hảo tửu lượng.”
Nguyệt Oản Oản cảm thấy hình như không có gì sự tình có thể thay đổi thần sắc thong dong của Ngọc Thần, ngay cả trời có sụp xuống, hắn có lẽ vẫn sẽ cười thong dong như vậy.
“Chê cười, lại hại Ngọc công tử tốn kém.” Nguyệt Oản Oản nhìn thấy rượu được bưng lên, mỉm cười, giữa đôi mắt mang theo vẻ linh động nhè nhẹ.
“Rượu gặp tri kỷ, ngàn vàng khó kiếm.” Ngọc Thần sảng khoái uống một chén Nhất Túy, một bát rượu uống một hơi cạn sạch, rõ ràng là động tác hào phóng như thế, ở trong tay Ngọc Thần, lại thành một cử chỉ cao nhã, giống như hắn chỉ thưởng thức một chén rượu bình thường.
Nguyệt Oản Oản cũng không cam lòng yếu thế uống một hơi cạn sạch. Hai người vừa uống rượu vừa ăn cơm, chỉ chốc lát, một vò Nhất Túy đã rỗng tuếch.
Trong con ngươi đen thẫm của Ngọc Thần hiện lên hơi hơi men say, trên làn da trắng nõn nhiễm một màu đỏ khả nghi, khiến cho Nguyệt Oản Oản cảm thấy giờ phút này Ngọc Thần giống như tiên nhân được bao phủ ở giữa mây mù, quả thật là thiên nhân chi tư.
Ngọc Thần nhìn Nguyệt Oản Oản đối diện một đôi con ngươi tựa tiếu phi tiếu, hàm chứa vẻ thản nhiên, vẫn là thanh minh trong suốt, không có chút nào là say rượu, không khỏi thầm giật mình, thật không ngờ tửu lượng của nàng lại tốt như vậy.
“Tiểu nhị, lại thêm một vò Nhất Túy.” Ngọc Thần nhìn Nguyệt Oản Oản chưa thỏa mãn, hướng tiểu nhị nói.
Tiểu nhị liếc mắt nhìn Ngọc Thần cùng Nguyệt Oản Oản một cái, hắc hắc cười nói, “Tửu lượng của hai vị công tử thật là tốt. Chỉ là một vò Nhất Túy này là năm mươi lượng a.”
“Tất nhiên là không thiếu ngân lượng của ngươi.” Ngọc Thần tao nhã lấy ra ngân phiếu để trên bàn, ý bảo tiểu nhị cứ việc yên tâm đem rượu.
Việc này cũng không thể trách tiểu nhị, lấy thanh danh của Nhược Tiên cư, người đến ăn cơm bá vương không nhiều lắm, chỉ là thường xuyên có người tự tin tràn đầy tiến vào ăn cơm nhưng không mang đủ tiền, chọc không ít xấu hổ.
“Ngươi xem tửu lượng hai vị công tử bên kia thật sự tốt.” Bên cạnh bàn một nam tử mặc cẩm y hoa phục nói chuyện cùng nam tử đối diện.
“Ngươi lại không biết công tử áo trắng kia sao? Hắn chính là Ngọc Thần công tử a.” Một nam tử khác cũng nhìn thấy Ngọc Thần, vẻ mặt sùng bái cùng hâm mộ nói.
“Nguyên lai hắn chính là Ngọc Thần công tử a. Khó trách phong tư trác tuyệt như thế. Chỉ là vị ngồi đối diện hắn liền kém cỏi không ít.” Nam tử đối diện bừng tỉnh đại ngộ nói.
” Đúng vậy, cũng không biết là thiếu gia nhà ai mà có vận may như vậy, có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với Ngọc Thần công tử.” Nam tử không khỏi hâm mộ nói.
Nguyệt Oản Oản là người tập võ thêm hai người kia cũng không có cố ý đè thấp thanh âm, tất nhiên là rành mạch truyền vào trong tai Nguyệt Oản Oản, nàng từ chối cho ý kiến liếc mắt nhìn hai người kia một cái, chiếc đũa trong tay giống như vô tình bay ra, chuẩn xác cắm ở trên hai búi tóc của hai nam tử.