Nguyệt Oản Oản đứng một bên nhìn không nhịn được cười, nhìn thấy bây giờ hai người phối hợp ăn ý, người ngoài không biết nhất định nghĩ hai người ngày thường ở cùng nhau cũng rất hòa hợp, nếu mà bọn họ thấy Nguyệt Hiểu Hiểu và Nguyệt Vũ Hiên chung đụng như thế nào, thì sẽ rất thú vị.
“Sao ta lại đấu đá lung tung? Ta tin ngựa của ta sẽ không đả thương bất cứ ai, nhưng cô nương không biết tốt xấu liền làm ngựa của ta bị thương, giờ còn ra vẻ hợp tình hợp lý?” Thượng Quan Mộ Bạch hiển nhiên không phải là một người dễ chọc, so với muội muội hắn dịu dàng khiêm nhường, thật đúng là khác biệt lớn.
“Ngươi nói không thì là không? Đồ điên.” Nguyệt Hiểu Hiểu tiếp tục cho Thượng Quan Mộ Bạch một cái liếc mắt xem thường.
Nguyệt Oản Oản cảm thấy đã hiểu được sơ qua chân tướng sự tình, chắc là Nguyệt Hiểu Hiểu xen vào việc của người khác lại thích chọc phá. Chẳng qua người ta cưỡi ngựa nhanh chút, nàng đã dám cản người ta lại.
Loại chuyện kiểu này Nguyệt Hiểu Hiểu cũng trải qua không ít. Điều kỳ quái nhất chính là, có người giàu thấy người ăn xin không trả thù lao, Nguyệt Hiểu Hiểu liền dám lột quần áo người ta buộc người ta trả thù lao, miệng còn không ngừng nói có tiền bất nhân linh tinh.
Ai, Hiểu Hiểu, lần này lại nhiệt tình quá…
“Cô nương thật người nói không nghe.” Thượng Quan Mộ Bạch vung tay áo, không muốn nhiều lời với Nguyệt Hiểu Hiểu, lập tức đã rời đi.
“Ai người nói không nghe, ngươi đứng lại cho ta.” Nguyệt Hiểu Hiểu vẻ mặt cũng không buông tha không thuận theo, một phen túm lấy tay áo của Thương Quan Mộ Bạch.
“Cô nương, xin hãy tự trọng.” Thượng Quan Mộ Bạch hơi mất kiên nhẫn nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu, trong mắt là một tia phiền chán.
Nguyệt Oản Oản cẩn thận đánh giá Thượng Quan Mộ Bạch. Mặt mày thanh tú, lớn lên có bảy tám phần tương tự với Thượng Quan Hinh Nhi. Chỉ là phong thái của Thượng Quan Hinh Nhân là một nữ tử dịu dàng, mà xung quanh toàn thân Thượng Quan Mộ Bạch cũng là một cỗ dương khí.
“Mộ Bạch.” Một câu của Ngọc Thần làm Nguyệt Hiểu Hiểu đang muốn tiếp tục cãi nhau và Thượng Quan Mộ Bạch đồng loạt quay sang.
“Ngọc Thần.” Thượng Quan Mộ Bạch cùng Ngọc Thần đương nhiên là người quen cũ, cười tươi với Ngọc Thần, lập tức vứt Nguyệt Hiểu Hiểu ra sau đầu, mà Nguyệt Hiểu Hiểu nhìn thấy Ngọc Thần, cũng lộ vẻ say mê, nhưng thấy Thượng Quan Mộ Bạch bỏ quên chính mình, sau khi phản ứng lại muốn đuổi theo, đã bị Nguyệt Oản Oản kéo lại.
“Hiểu Hiểu, ngươi cũng đừng náo loạn.” Nguyệt Oản Oản giữ chặt tay Nguyệt Hiểu Hiểu, ý bảo nàng không cần đuổi theo, Nguyệt Hiểu Hiểu tuy rằng thích nghịch ngợm gây sự, nhưng đối với lời nói của Nguyệt Oản Oản, vẫn rất nghe lời.
Nguyệt Hiểu Hiểu có chút khôn cam lòng mím môi, sau đó lại vẻ mặt sùng bái, kéo tay Nguyệt Oản Oản nói, “Oản Oản, kia chính là Ngọc Thần công tử hả, ha ha, quả thật không bình thường.”
“Lúc đầu chỉ là thấy thế. Sau còn bị đùa giỡn.” Ánh mắt Nguyệt Oản Oản nhìn về phái Ngọc Thần, rõ ràng đã biết thân thế của hắn lại giả vờ như không biết, còn cố tình muốn nàng xấu mặt.
“Ôi, Oản Oản, sao vẻ mặt ngươi lại như không hề để ý vậy? Nam tử tốt như vậy, ngươi không có tí ti động lòng sao? Nếu ta chưa có người, ta nhất định thích hắn.” Nguyệt Hiểu Hiểu nói.
“Động lòng? Lòng cũng không phải để nhìn nam nhân.” Nguyệt Oản oản bình thản nâng mắt, chỉ là đáy lòng cũng gợn sóng. Đặt tay lên ngực tự hỏi, chính mình thật sự không có chút động lòng sao? Bây giờ mới quen biết Ngọc Thần thật, chính mình khôn phải là không động lòng, mà là, mình không cho phép chính mình động lòng mà thôi.
Nghe lời nói của Nguyệt Hiểu Hiểu, Nguyệt Vũ Hiên ra vẻ là một hộ hoa sứ giả, “Hiểu Hiểu mỹ nhân, ngươi đừng dạy hư Oản Oản mỹ nhân.” Cả người chen vào giữa Nguyệt Oản Oản và Nguyệt Hiểu Hiểu, rất có phong thái trái ôm phải ấp.
“Ta dạy hư Oản Oản? Ta thấy người nào đó còn có hành vi không chính đáng. Hôm nay My My, ngày mai lại Hồng Hồng.” Cho đến giờ Nguyệt Hiểu Hiểu đều không chút khách khí đả kích Nguyệt Vũ Hiên, hai người đã xem việc mỉa mai nhau trở thành thú vui.
“Hiểu Hiểu mỹ nhân thật không có lương tâm, mới vừa rồi ta còn giúp ngươi giải vây mà.” Nguyệt Vũ Hiên lộ ra vẻ mặt ủy khuất, chớp chớp mắt hoa đào nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu.
“Chúng ta bên trong tranh luận, bên ngoài nhất trí đồng lòng. Không phải luôn luôn như vậy sao, có cái gì để mà cảm ơn.” Nguyệt Hiểu Hiểu lộ ra vẻ mặt không cho là đúng, chính xác, quan hệ giữa ba người, không là huynh muội mà hơn hẳn huynh muội, bọn họ lúc đó, chính xác là không cần nói những lời cảm ơn khách sáo linh tinh, “Còn nữa, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi ở đây quấy rầy chúng ta, đừng trách ta không có tình người.”
“Oản oản cô nương.” Phía sau truyền đến giọng nói của Ngọc Thần, Nguyệt Oản Oản quay đầu lại thấy một mình Ngọc Thần chạy lại đây, chắc là nói vài câu với Thượng Quan Mộ Bạch, lại đuổi theo.
“Ngọc công tử có chuyện gì sao?” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhang nhìn thoáng qua Ngọc Thần, giọng nói lạnh như băng.
“Tại hạ muốn mời cô nương ba ngày sau đến phủ, đáng lẽ tại hạ phải nói ra với Nguyệt công tử đã sớm quen biết.” Ngọc Thần thong dong nói.
Nàng nhướn mày, “Cung kính không bằng tuân mệnh.” Nguyệt Oản Oản không chút khách khí nói, như việc này căn bản là lỗi của Ngọc Thần.
“Vậy ba ngày sau gặp lại.” Ngọc Thần thong dong xoay người rời đi, Nguyệt Oản Oản nhìn bóng dáng hắn. Hắn cứ không nhanh không chậm như vậy tiêu sái đi trên ngã tư đường, đám người hỗn loạn bên hắn dường như không tồn tại, như trời đất trong lúc đó, chỉ có một nam tử chói mắt như vậy, thong dong hành tẩu.
“Oản Oản, từ khi nào ngươi cùng Ngọc Thần quan hệ tốt như vậy? Còn nữa Hiên Hiên, ngươi thế mà cũng quen biết hắn?” Nguyệt Hiểu Hiểu vẻ mặt kinh ngạc và hâm mộ, nhìn Nguyệt Oản Oản và Nguyệt Vũ Hiên, tư thế như thẩm vấn.
“Ta chỉ là nghe Hiểu Hiểu mỹ nhân nhắc tới Ngọc Thần công tử, trong lòng tò mò nên mới đi kết giao với hắn.” Nguyệt Vũ Hiên cười bất cần đời, nói, “Muốn nói về Ngọc Thần, thực là một thiên nhân.”
Oản Oản không khỏi nhìn Nguyệt Vũ Hiên, thái độ hắn làm người ta cảm thấy không kiềm chế phóng đãng, chưa từng nghe hắn khen quá một người như vậy, có thể thấy được Ngọc Thần rất được lòng người. Dù sao hôm nay, cũng có một Ngọc Thần có thể xứng với hai chữ thiên nhân.
“Ngươi không phải nghe được đấy thôi, hắn phải nhận lỗi với ta.” Nguyệt Oản Oản ra vẻ ta cùng hắn không quen biết, nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu giải thích.
“Hừ, các ngươi đều quen biết hắn, cho rằng ta là người ngốc, thực không có suy nghĩ.” Sau khi nghe xong Nguyệt Hiểu Hiểu chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
“Đúng rồi, Hiểu Hiểu, ngươi đã tra ra thân phận người trả vạn kim mua thủ cấp của Đao Mạc kia chưa?” Nguyệt Oản Oản đột nhiên nhớ tới chuyện vài ngày trước có một nhân sĩ vô danh để lại thư mua thủ cấp của Đao Mạc, căn bản nhìn Nguyệt Hiểu Hiểu nhàn rỗi nhàm chán chạy đến tìm nàng, nàng theo ý chỉ đưa cho Hiểu Hiểu giải quyết chuyện này.
Chỉ là thật không ngờ Hiểu Hiểu tra xét một ngày, nhưng nàng trả lời rằng không tra được. Phải biết rằng tin tức cua Ám Nguyệt các cực kỳ linh thông, trong vòng một ngày mà còn điều tra không ra thân phận người nọ, chỉ có một nguyên nhân, chính là trí tuệ của người này quá tuyệt đỉnh hoặc quyền thế rất lớn.
“Chưa tra được.” Nguyệt Hiểu Hiểu nghe Nguyệt Oản Oản hỏi về chuyện này, không khỏi hơi nhụt chí. Ám Nguyệt các nổi tiếng tin tức linh thông, chắc chắn không có tin tức nào mà Ám Nguyệt các không tra ra được, chẳng lo ngươi muốn biết đêm nay phi tử nào được thị tẩm, Ám Nguyệt các đều có biện pháp giúp ngươi tra được. Chỉ là điều tra hơn một tháng, đúng là ngay cả chút manh mối đều không tra ra được, điều này làm cho Nguyệt Hiểu Hiểu bị đả kích rất lớn.