[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 26: Thiếu niên nhanh nhẹn



Con ngươi đen nhánh của Nguyệt Oản Oản lúc này như một hồ nước sâu, nhìn không ra tâm tư, môi của nàng mím chặt, trong con ngươi dần lộ ra kiên định và ngoan tuyệt.

Lạc Tuyết sơn trang náo nhiệt, cùng lắm là vì chuyện mấy năm gần đây. Quân Lạc Tuyết thiếu trang chủ đứng thứ mười trong xếp hạng cao thủ giang hồ. Trừ lần đó ra, cơ quan của Lạc Tuyết sơn trang cũng nổi tiếng thiên hạ.

Chỉ là vì muốn giải độc cho Nguyệt Nhiếm Sương, thì dù Lạc Tuyết sơn trang là đầm rồng hang hổ, nàng cũng phải từng bước từng bước tiến đến. Đến lúc quan trọng, nàng cũng sẽ sử dụng thủ đoạn.

Tuy Nguyệt Nhiễm Sương đã dặn trước, không thể mạnh mẽ bắt buộc, nhưng nếu Quân Lạc Tuyết không đồng ý, nàng cũng sẽ không nương tay, cứu Nguyệt Nhiễm Sương mới là chuyện quan trọng nhất. Cùng lắm là tay nhiễm máu Quân Lạc Tuyết mà thôi, không nhất thiết phải giết hắn, nàng có thể giữ lại cái mạng cho hắn.

Chỉ là thái độ của Quân Lạc Tuyết làm người ta không khỏi phóng đãng, rất dũng cảm, nói thế chắc cũng không quá coi trọng Lưu ly tâm. Nàng nghĩ sự tình hẳn vẫn có thể cứu vãn được. Việc cấp bách là nhanh đến Lạc Tuyết sơn trang, gặp Quân Lạc Tuyết.

Nguyệt Oản Oản đến trước cửa Lạc Tuyết sơn trang. Cửa Lạc Tuyết sơn trang không có thị vệ gác, chắc ỷ lại vào cạm bẫy vô song bên trong. Dù sao cạm bẫy của Lạc Tuyết sơn trang hơn người, Quân Lạc Tuyết lại là cao thủ đứng trong bảng cao thủ nổi tiếng, ai cũng sẽ không thức thời mà đột nhập Lạc Tuyết sơn trang.

Trước cửa đại môn có một tảng đá cực lớn, trên ghi bốn chữ to Lạc Tuyết sơn trang rồng bay phượng múa, bốn phía là một cái ao, thủy quang ánh lên núi đá, thật có vẻ rất khác biệt, từ đó cũng có thể thấy được chủ nhân sơn trang rất tiêu sái. Mà sau núi đá đều là rừng cây rậm rạp, thậm chí không nhìn thấy cửa vào sơn trang ở chỗ nào.

Nghĩa là đường vào ngay tại trong rừng rậm. Cạm bẫy của Lạc Tuyết sơn trang đúng là danh bất hư truyền, nếu là người thường, chỉ sợ ngay cả Lạc Tuyết sơn trang cũng không vào được.

Nhìn rừng cây rậm rạp, thần sắc trong mắt Nguyệt Oản Oản bình tĩnh, chỉ vận đủ nội lực, lên tiếng với sơn trang bên trong, “Huyết Nguyệt các, Nguyệt Oản Oản cầu kiến.”

Tiên lễ hậu binh. Nếu Quân Lạc Tuyết có thể đưa Lưu ly tâm cho nàng là tốt nhất. Nếu không thể, nàng chỉ có thể cướp đi.

“Huyết Nguyệt Oản Oản? Mời vào.” Một giọng nam sang sảng truyền ra, hiển nhiên cũng có nôi lực không tầm thường.

Sau đó sau núi đá đột nhiên xuất hiện một con đường nhỏ, trong rừng rậm như ẩn như hiện, Nguyệt Oản Oản đi dọc theo con đường nhỏ, trong lòng cũng không khỏi tán thưởng cơ quan của Lạc Tuyết sơn trang.

Nếu xông vào, chỉ sợ sẽ hao rất nhiều sức lực.

Cuối con đường nhỏ là một cái đình. Trong đình một nam tử áo trắng đang ngồi, nam tử kia có một loại phong thái tiêu sái, hắn một thân áo trắng toát lên một hương vị. Mặt mày thanh tú, trên mặt mang theo ý cười không kìm được.

Đương nhiên là một thiếu niên nhanh nhẹn.

“Các hạ chính là Thiếu trang chủ Lạc Tuyết sơn trang?” Nguyệt Oản Oản nhìn nam tử kia phong thái bất phàm, đoán hắn chính là Quân Lạc Tuyết, nở nụ cười xinh đẹp hỏi.

“Gọi ta Quân Lạc Tuyết được rối, không cần giữ lễ tiết.” Quân Lạc Tuyết vung tay, một cái ghế từ chưởng phong của hắn hạ xuống trước mặt Nguyệt Oản Oản,” Ngồi xuống rồi nói.”

“Vậy Oản Oản sẽ không khách khí.” Nguyệt Oản Oản không khỏi vài lần nhìn Quân Lạc Tuyết, rõ ràng có một cỗ quý khí, lại tiêu sái tùy tiện, trong giang hồ có thể xuất hiện người như vậy cũng không đơn giản.

“Tìm ta có chuyện gì?” Quân Lạc Tuyết nhìn Nguyệt Oản Oản không nói một lời, xoay người lại, hứng thú hỏi, đây là Huyết Nguyệt Oản Oản Thất đệ đã từng nhắc tói? Đúng là quốc sắc thiên hương, còn không nhiễm bụi trần, một thân khí khái hơn người. Khó trách ngay cả Thất đệ cũng động lòng.

“Muốn mượn Lưu ly tâm một chút.”  Nguyệt Oản Oản nâng mắt nhìn Quân Lạc Tuyết, chỉ thấy Quân Lạc Tuyết đang tùy tiện uống rượu, vẻ mặt chẳng hề để ý. Lưu ly tâm là bảo vật của Lạc Tuyết sơn trang, nàng cũng biết muốn lấy được ngọc Lưu ly tâm có thể khó khăn, nhưng vì Nguyệt Nhiễm Sương, nàng phải làm vậy.

“Lưu ly tâm? Đó là bảo vật của sơn trang ta, ta không thân cũng chẳng quen ngươi, cớ sao ta phải cho ngươi mượn?” Quân Lạc Tuyết liếc mắt một cái nhìn Nguyệt Oản Oản, lộ ra vẻ mặt hứng thú hỏi.

“Nghĩa phụ ta trúng độc Lưu ly túy, nếu không có Lưu ly tâm, chỉ sợ không sống qua tháng này.” Nguyệt Oản Oản nâng mắt nhìn về phía Quân Lạc Tuyết, ánh mắt mang theo vài phần chân thành và cảnh cáo, “Chỉ cần Quân công tử tình nguyện giao ngọc Lưu ly tâm, Huyết Nguyệt các có thể làm một chuyện cho ngài.”

“Nhưng mà ta không có chuyện gì muốn làm.” Quân Lạc Tuyết tiện tay cầm lấy một chén rượu, uống một ngụm cạn sạch, hắn thực muốn xem nữ tử có thể làm Thất đệ động lòng có gì đặc biệt.

Nguyệt Oản Oản ngửi thấy mùi rượi, quả nhiên là Nhất Túy. Không ngờ Quân Lạc Tuyết cũng là một người biết uống rượu. Cẩn thận cân nhắc một phen, trên mặt Nguyệt Oản Oản lộ ra một nụ cười.

“Oản Oản thấy tửu lượng của Quân công tử không tồi?” Nguyệt Oản Oản nâng mắt nhìn Quân Lạc Tuyết, trong mắt có tự tin và bày mưu tính kế.

Thì sao? Nguyệt cô nương muốn thi với ta?” Quả nhiên như Nguyệt Oản Oản dự đoán, Quân Lạc Tuyết lộ ra vẻ mặt hứng thú.

“Không tồi, chỉ là nếu Quân công tử thua ta, chi bằng đáp ứng giao Lưu ly tâm cho ta.” Nguyệt Oản Oản có ý lộ ra một vẻ mặt dường như nắm chắc thắng lợi.

Nàng biết Lạc Tuyết rất kiêu ngạo, nhất định không chịu được khinh thường, trong tình huống như vậy, chính mình lại khiêu khích, khả năng lớn hắn sẽ mắc câu.

“Được, nếu ta thua ngươi, ta có thể đồng ý đưa Lưu ly tâm cho ngươi.” Quân Lạc Tuyết thản nhiên đồng ý, nhưng hắn cũng từng lo lắng, chỉ có thể nói lo lắng mà thôi.

“Người đâu mang rượu tới.” Quân Lạc Tuyết vung tay lên, bên phải đình liền xuất hiện một con đường, một nam tử gầy yếu bưng bốn vò Nhất Túy đến.

“Thiếu gia, rượu đây.” Nam tử đưa rượu, nàng mắt thấy Nguyệt Oản Oản, ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc, nhưng lại lập tức thu lại.

“Tiểu Tứ, ngươi ở đây xem đi.” Quân Lạc Tuyết bảo Tiểu Tứ đứng một bên, cười nói, quan hệ giữa hắn và Tiểu Tứ thoạt nhìn thế nhưng không giống chủ tớ, hơi giống bạn tốt tri kỷ hơn.

“Nào Nguyệt cô nương, uống đi.” Quân Lạc Tuyết ném một vò rượu cho Nguyệt Oản Oản, trong đó còn có chưởng phong, làm như cố ý thử võ công của Nguyệt Oản Oản, Nguyệt Oản Oản bất động thanh sắc nhận lấy vò rượu, trực tiếp mở vò rượu ra.

Hai người tỷ thí, mở tiếp một vò lại một vò. Quân Lạc Tuyết uống hết mấy vò rất nhanh, Nguyệt Oản Oản cũng không yếu thế, từng vò từng vò một, uống đến cạn sạch, khi hai người ước chừng mở đến vò thứ mười, trên mặt Quân Lạc Tuyết dần dần hơi có men say, trong mắt Nguyệt Oản Oản cũng một mảnh mơ hồ.

“Nguyệt cô nương thật có tửu lượng tốt.” Quân Lạc Tuyết say khướt nhìn Nguyệt Oản Oản nói, “Lạc Tuyết chịu thua, Nguyệt cô nương, ba ngày sau lại đến, Lạc Tuyết sẽ cho một câu trả lời thuyết phục.

“Đa tạ trang chủ.” Nguyệt Oản Oản nhẹ nhàng gật đầu, tỏ lòng biết ơn với Quân Lạc Tuyết, lập tức hờ hững xoay người rời đi, cũng không liếc mắt một cái nhìn Quân Lạc Tuyết.

“Thiếu gia, thế này là thế nào?” Tiểu Tú nhìn Quân Lạc Tuyết vừa rồi còn say khướt nay đã khôi phục thần sắc tỉnh táo, lại nhìn bóng dáng Nguyệt Oản Oản, hỏi, “Ngài thương hoa tiếc ngọc?”

“Ta đều có dụng ý của ta.” Quân Lạc Tuyết nhìn bóng Nguyệt Oản Oản, ý vị thâm trường nói.