Nguyệt Oản Oản đi trên con đường âm u vắng vẻ, đối diện đi tới là một lão phu nhân, trên người quần áo tả tơi, chỉ là cước bộ đi trên đường lại rất vững vàng, hoàn toàn không giống bộ dạng như người ăn xin không được ăn uống no đủ.
Nguyệt Oản Oản nhíu mày, nàng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng chỉ là trong lòng nàng hiện giờ rối loạn, nên cũng không có có suy nghĩ nhiều, liền xê dịch thân thể đi qua.
Thời điểm đi qua bên người lão phu nhân, bỗng nhiên nàng ngửi được một cỗ mùi hương kỳ dị. Nguyệt Oản Oản lập tức cảm thấy có điều không bình thường, muốn nín thở nhưng trước đó đã hít vào không ít.
Mùi hương này? Là huyễn hương độc. Huyễn hương độc, nghe nói sau khi trúng độc, trước mắt người đó sẽ xuất hiện ảo giác, không nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh. Thời gian độc tính phát huy là trong một nén nhang. Đối với người bình thường mà nói, không coi là chất độc gì, nhưng đối với người tập võ, loại độc này lại có thể gây nguy hiểm cho tính mạng.
Nguyệt Oản Oản nhanh chóng xuất đao, vào thời điểm lão phu nhân chưa kịp làm ra hành động gì đã bị huyết nguyệt đao của Oản Oản đâm xuyên qua ngực.
“Huyết Nguyệt Oản Oản thực sự là danh bất hư truyền. Ra tay thật sự là tàn nhẫn.” Bên tai truyền đến thanh âm của nam tử. Bốn phía tràn ngập sát khí nồng đậm. Nguyệt Oản Oản dựa vào hướng gió để phân biệt vị trí, phán đoán rằng đối phương khoảng mười mấy người. Võ công không tầm thường. Hẳn đều là tử sĩ. Nếu là bình thường, điểm ấy nàng sẽ không để vào trong mắt, nhưng là hiện giờ nàng trúng huyễn hương độc, chỉ sợ là khó có thể ứng phó.
Bất chợt có ánh đao lạnh thấu xương đánh úp lại, Nguyệt Oản Oản rất nhanh liền giơ huyết nguyệt đao lên đánh trả lại, trước mắt, sát thủ chân thật cùng với ảo ảnh không ngừng luân phiên xuất hiện.
Nguyệt Oản Oản miễn cưỡng mới chống cự được thế tấn công của những tử sĩ, tuy rằng không bị thương, nhưng cũng rất chật vật.
Thế tấn công của tử sĩ càng ngày càng mãnh liệt, phối hợp với nhau cũng rất chặt chẽ, dễ nhận thấy là những tử sĩ này bình thường vẫn cùng nhau hành động. Như vậy tất nhiên là một tổ chức giang hồ hoặc là những tử sĩ do triều thần quyền quý nuôi dưỡng. Tổ chức giang hồ không có lá gan lớn như vậy,lại dám động đến Huyết Nguyệt Oản Oản nàng, như vậy nhất định là tả tướng. Trừ hắn ra, còn ai vào đây. Lần trước phái người tới giết nàng đều không thành công, thế nhưng hiện giờ lại sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để đối phó với nàng.
Nghĩ đến đây Nguyệt Oản Oản lộ ra nụ cười lạnh. Mười năm trước không thể giết được nàng, hiện giờ, còn muốn phái sát thủ đến đuổi tận giết tuyệt. Tô Văn Hiên, ngươi thật sự là một người cha tốt. Ta, Nguyệt Oản Oản, xin thề, nhất định sẽ ‘báo đáp’ ngươi thật tốt về tất cả những gì ngươi đã ‘ban tặng’ cho ta cùng mẫu thân.
Nguyệt Oản Oản với huyết nguyệt đao giống như là địa ngục Tu La, đã kết liễu tánh mạng của bảy, tám tử sĩ, mà chính cánh tay của Nguyệt Oản Oản cũng trúng một đao. Lúc này máu chảy không ngừng, nhuộm đỏ bên ống tay áo, theo ống tay áo chảy xuống, thấm ướt cả đóa hồng liên trên cổ tay nàng, khiến nó trông cực kỳ yêu dị.
Vận đủ khí lực, Nguyệt Oản Oản một hơi giết sạch tất cả tử sĩ, lấy huyết nguyệt đao chống đỡ thân thể, trước mắt nàng vẫn đang là ảo ảnh cùng chân thật xen kẽ, trong đầu càng ngày càng mê man.
Ngay lúc này, nàng lại đột nhiên cảm thấy phía sau có một cỗ chưởng phong mạnh mẽ đánh úp lại, theo bản năng muốn tránh né, nhưng bởi vì trúng độc, thân thể của nàng không còn nhiều sức lực. Chỉ có thể tiếp nhận chưởng lực kia đánh tới, nhưng qua hồi lâu, vẫn chưa thấy có cảm giác đau đớn nào giống như trong tưởng tượng.
Bên tai truyền đến thanh âm so chiêu của cao thủ, nhưng rất nhanh liền ngừng lại.
Có người tới cứu nàng? Rốt cuộc là ai đây?
Lúc này, cảnh tượng trước mắt Nguyệt Oản Oản cũng dần dần rõ nét, chỉ là đầu vẫn còn hỗn loạn. Nàng cũng nhạy bén cảm giác được có người tới gần nàng, theo phản xạ đưa tay cầm lấy huyết nguyệt đao.
“Oản Oản, ngươi không sao chứ?” bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, là Vũ Hiên? Oản Oản nháy mắt liền thả lỏng cảnh giác.
Giọng nói Vũ Hiên mang theo lo lắng, trong lòng Oản Oản nổi lên cảm động. Vũ Hiên, hắn sẽ luôn vĩnh viễn bảo vệ nàng. Nhưng trong giọng nói của hắn lại mang theo hơi thở hỗn loạn,chứng tỏ đã bị nội thương, điều này làm cho Oản Oản đang thả lỏng lại khẩn trương lên.
“Vũ Hiên. Ngươi đã trúng một chưởng kia sao?” Nguyệt Oản Oản khẩn trương hỏi han, tử sĩ cuối cùng này tuy rằng võ công cao hơn so với những người trước rất nhiều, nhưng Oản Oản vẫn có thể chắc chắn rằng, với bốn người như vậy cũng không phải là đối thủ của Nguyệt Vũ Hiên.
Chẳng lẽ đúng lúc Nguyệt Vũ Hiên đuổi tới, nhìn thấy nàng đang bị nguy hiểm cho nên thay nàng đỡ một chưởng kia?
“Làm sao có thể? Oản Oản mỹ nhân cũng không tin ta quá đi.” ngữ điệu Nguyệt Vũ Hiên như bị coi thường cùng ủy khuất.
Nguyệt Oản Oản nghe Nguyệt Vũ Hiên nói như vậy, mới yên lòng một chút. Chậm rãi nói: “sao ngươi lại đến nơi này?”
“Nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Oản Oản mỹ nhân,ta chỉ sợ ngươi gặp chuyện không may, suy nghĩ một chút vẫn là đi theo ngươi đến đây. May mắn là ta đến kịp.” Nguyệt Vũ Hiên đưa hai viên thuốc vào miêng Nguyệt Oản Oản, rồi nói, “Đây là giải dược của độc huyễn hương, nhìn dáng vẻ của ngươi đúng là trúng huyễn hương rồi.”
“ừ.” Nguyệt Oản Oản ăn giải dược vào, điều tức một chút, trước mắt dần dần nhìn thấy rõ ràng, đúng lúc muốn nhìn xem thương thế của Nguyệt Vũ Hiên xem thế nào, thì Nguyệt Vũ Hiên lại giành trước mở miệng, “Oản Oản mỹ nhân, ở nhà Thanh Thanh mỹ nhân còn đang chờ ta, ta sẽ không đi cùng ngươi nữa.”
Nguyệt Oản Oản còn không kịp nói chuyện, Nguyệt Vũ Hiên đã đi mất, Nguyệt Oản Oản đành phải lắc lắc đầu, theo một con đường khác rời đi.
Ở cách đó không xa, Nguyệt Vũ Hiên đang té ngã trên mặt đất. Một chưởng kia đánh tới Nguyệt Oản Oản, vừa nhanh vừa vội, hắn với Nguyệt Oản Oản lại có khoảng cách nhất định, ngoại trừ dùng thân thể đỡ thay Nguyệt Oản Oản, không có biện pháp khác.
Lúc đó tình huống bất lợi, làm sao có thể không có bị thương đây? Chỉ là hắn không muốn Nguyệt Oản Oản lo lắng, lại càng không muốn bởi vậy mà Nguyệt Oản Oản tự trách.
“Oản Oản. Từ nhỏ đến lớn, ngươi đều dễ lừa như vậy. Đối với người xa lạ ngươi lại đặc biêt đề phòng, mưu lược thâm trầm, nhưng đối với người thân cận, ngươi lại không hề phòng bị. ngươi như vậy bảo ta làm thế nào yên tâm được?” Nguyệt Vũ Hiên băng bó ngực bị thương, thì thào tự nói.
Đột nhiên truyền đến một trận quặn đau bên ngực phải, Vũ Hiên quay đầu nhìn theo phương hướng Oản Oản ly khai, thần sắc cô đơn. Bất đắc dĩ lắc đầu, chậm rãi bước đi.
Khóe miệng Oản Oản mang theo ý cười lạnh lùng, đôi mắt lóe ra biểu cảm như muốn hủy diệt người khác. Dưới ánh trăng, bộ dạng của Nguyệt Oản Oản hiện ra cảm giác vô cùng yêu dị.
Bên trong phủ Tả tường, truyền đến thanh âm Tô Văn Hiên đang an ủi Doãn Bích: “Phu nhân, ta đã phái người đi ám sát Nguyệt Oản Oản, lần này ta chắc chắn tuyệt đối sẽ không để thất bại.”
Ở ngoài cửa, Nguyệt Oản Oản nghe xong khóe miệng gợi lên. Quả nhiên đó là tử sĩ của tả tướng. Tuyệt đối không thất bại sao? Nếu giờ phút này tả tướng nhìn thấy nàng sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn, như vậy sẽ rất thú vị đi.
“Lão gia, một ngày còn chưa nhìn thấy thi thể của tiểu nha đầu kia, thì một ngày ta còn chưa thể an lòng.” Doãn Bích cầm lấy cánh tay của Tô Văn Hiên, bộ dạng hốt hoảng lo sợ, chỉ là lòng dạ ác độc cùng với vẻ bề ngoài sợ hãi của nàng hoàn toàn không hợp nhau.
“Tả tướng phu nhân, ngươi là muốn nhìn thấy thi thể của ai vậy?” Nguyệt Oản Oản lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Tô Văn Hiên cùng Doãn Bích, trên mặt mang theo ý cười trào phúng, trong ánh mắt mang theo lãnh ý làm cho Tô Văn Hiên cùng Doãn Bích không nhịn được lùi lại vài bước.
“Ngươi, ngươi, ngươi....” Doãn Bích chỉ vào Nguyệt Oản Oản, chỉ nói được ngươi vài tiếng, lại không nói nổi câu tiếp theo, cả người đều đổ lên sau lưng Tô Văn Hiên, hoàn toàn không có sự kiêu ngạo cùng ương ngạnh của ngày thường.