[ Trọng Sinh ] Đích Nữ Không Dễ Chọc

Chương 4: Huyết Nguyệt, thị huyết



Đao kiếm chạm vào nhau, phát ra thanh âm chói tai.

Huyết Nguyệt đao qua vài lần xoay tròn lại an ổn trở về  trong tay Nguyệt Oản Oản. Nguyệt Oản Oản mặt không đổi sắc, khóe miệng còn mang theo ý cười hờ hững. Trong lòng Phó Kiền Lăng cũng thất kinh. Thật không ngờ Huyết Nguyệt Các chủ tuổi còn nhỏ,mà tu vi nội công của nàng còn cao hơn so với hắn. “Huyết Nguyệt, thị huyết” Chỉ mấy chữ nhưng e rằng hôm nay chỉ sợ hắn lành ít dữ nhiều.

Bất quá sau trăm chiêu công phu, Phó Kiền Lăng liền hiểu được  chính mình cũng không phải là đối thủ của Nguyệt Oản Oản, trong lòng vừa kinh vừa sợ.

Trong khoảnh khắc Phó Kiền Lăng phân thần đó, Nguyệt Oản Oản nhanh chóng lăng không, một chưởng đánh úp lại, khiến hắn chỉ còn cách xuất toàn bộ nội lực đón nhận. Nhưng một chưởng kia đánh xuống, Phó Kiền Lăng liền cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều bị chấn thương, nếu tái chiến, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Lâm vào đường cùng, hắn liền tung một đòn hư chiêu, muốn lấy cánh tay bị thương đánh đổi lấy hi vọng thoát đi.

“Lấy thủ (tay) đổi mệnh sao?” Nguyệt Oản Oản đã sớm nhìn ra ý đồ của Phó Kiền Lăng, Huyết Nguyệt đao không chút chần chừ chặt phăng cánh tay trái của tên nam nhân trước mặt. Phó Kiền Lăng cố gắng chịu đựng cơn đau nhức muốn tranh thủ thời điểm này thoát đi, lại cảm giác được ở ngực một trận đau nhức dữ dội khác. Trước ngực hắn rõ ràng đang cắm một thanh Huyết Nguyệt đao.

“Không có khả năng.” Thanh âm lạnh lùng giống như lời phán quyết của địa ngục diêm la vang lên bên tai hắn.

“Ngươi…” Phó Kiền Lăng không thể tin vào mắt mình, xoay người, nhìn gương mặt lãnh cảm trắng trong thuần khiết của Nguyệt Oản Oản, mà trong tay nàng lại chính là thanh Huyết Nguyệt đao đã bay trở về sau khi chặt đứt cánh tay hắn.

Phó Kiền Lăng nhìn ngực của mình, lại nhìn thanh Huyết Nguyệt đao trong tay Nguyệt Oản Oản, trên mặt đầy vẻ không cam lòng.

“Huyết Nguyệt đao vốn là hai thanh loan đao. Ngươi là người đầu tiên làm ta phải xuất ra thanh bả đao thứ hai.” Nguyệt Oản Oản hờ hững thu hồi thanh Huyết Nguyệt đao thứ hai, thưởng thức vết máu còn dính trên đao.

Phó Kiền Lăng máu huyết tuôn chảy ra từ vết thương trên ngực, không cam lòng nhìn Nguyệt Oản Oản, hai mắt tối lại, hữu chung vô lực  rồi ngã xuống.

Nguyệt Oản Oản vươn những ngón tay thon dài trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng lau đi vết máu tươi trên khóe miệng. Vừa rồi cùng Phó Kiền Lăng giao thủ, tuy rằng nàng ỷ vào nội lực bản thân cao hơn, chấn bị thương lục phủ ngũ tạng của hắn, làm cho hắn đến đường cùng phải cầu đứt tay đào thoát, nhưng là chính mình cũng bởi vì một chưởng kia mà khí huyết bốc lên.

Ánh mắt hơi đổi, hờ hững nhìn hai nữ tử vừa rồi.

“Nữ hiệp, không nên, không nên, ta với ngươi không cừu a.” Hai ả nguyên bản bị Phó Kiền Lăng ôm vào lòng thân mật, giờ lại đang ngồi xổm run rẩy, thất kinh kêu lên.

Nguyệt Oản Oản cười lạnh nhìn nữ tử ngồi xổm trước mặt, chậm rãi vung lên Nguyệt Nha tay áo bên trái, một đóa hồng liên yêu dị rõ ràng xuất hiện phía trên cánh tay.

“Ta không giết hai người các ngươi, chỉ cần các ngươi đem chuyện đêm nay nói rõ ràng cho Tả tướng biết, liền có thể đi.”

Hai nữ tử nhìn Nguyệt Oản Oản dung mạo tuyệt mỹ, không giống với nữ tử thế gian, khóe miệng tươi cười còn lưu lại một tia máu yêu dị, hơn nữa đóa Hồng Liên trên cánh tay trông rất sống động, sợ tới mức tưởng rằng nàng là yêu tinh, vừa té vừa chạy mà đi.

“Tô Văn Hiên. Doãn Bích. Tô Chỉ Nhược. Ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi. Nay, cũng đã đến lúc… Trước đó các ngươi hảo hảo kinh phách một phen đi.” Nguyệt Oản Oản không buồn nhìn lại thi thể Phó Kiền Lăng trên mặt đất. Nàng ngẩng cao đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ, trên mặt mang theo nét cười lãnh diễm động lòng người.

Vạn kim tới giết Phó Kiền Lăng, thực quả là thù lao mê người. Nhưng Phó Kiền Lăng công phu cũng sâu không lường, trừ phi nàng tự mình xuất thủ, nếu không không hẳn đã giết được y.

Nguyên bản nàng có thể cự tuyệt vụ làm ăn này, bởi vì Nguyệt Ảnh lâu căn bản không cần tiền, nhưng nàng lại lựa chọn tiếp nhận vụ làm ăn này, bởi vì sau lưng Phó Kiền Lăng, chính là Tả tướng.

Đây là tin tình báo Nguyệt Hiểu Hiểu nói cho nàng. Phó Kiền Lăng trước chiếm tài sản đoạt ruộng tốt, kỳ thật đều giao lại cho Tả tướng, mà Tả tướng sẽ đem cho hắn đủ loại mỹ nữ, hơn nữa lại còn cam đoan triều đình sẽ không động tới hắn.

Vì nguyên nhân như vậy cho nên nàng mới dứt khoát tiếp nhận giao dịch lần này. Nhưng trước đó là Vô Ngân đi đối phó với Phó Kiền Lăng, kết quả trúng phải ám toán của hắn, giờ phút này còn đang tại Huyết Nguyệt các dưỡng thương.

Nàng tối nay tự thân xuất mã, liều mạng bị thương cũng muốn giết Phó Kiền Lăng, không chỉ bởi vì hắn làm Vô Ngân bị thương, mà còn vì cấp cho Tả tướng một cái cảnh cáo. Những năm gần đây, hắn quá mức tiêu dao.

Nguyệt Oản Oản trên mặt vẫn giữ ý cười lạnh lùng không đổi. Tả tướng cùng công chúa cao quý, có phải hay không đã muốn quên hết việc năm đó nữ hài tử  có cái bớt Hồng Liên bị coi như Yêu Liên mê hoặc người rồi bị bóp chết chon sống đâu.Nếu vậy, nàng sẽ làm bọn chúng nhớ đến, khiến cho chúng không được yên thân, ngày đêm lo sợ.

Cái chết của Phó Kiền Lăng bất quá chỉ là cái bắt đầu. Tả tướng cùng công chúa cao quý, các ngươi cứ chờ đi, chờ xem Yêu Liên ta như thế nào khiến cho các ngươi sống không bằng chết.

—————————————

—————————————

“Vô Ngân. Thương thế đã đỡ hơn chưa?” Một hồi đến Huyết Nguyệt các, Nguyệt Oản Oản bước vào Vô Ngân phòng.

Nam tử ngồi trên giường, cái mũi cao thẳng, bờ môi mỏng manh, mày kiếm tà tà kéo đến thái dương, tuy rằng sắc mặt tái nhợt, lại vẫn như trước mang theo một cỗ hơi thở lạnh lùng. Hắn yếu ớt gắng gượng đứng dậy, lại bị Oản Oản phát ra dòng khí đẩy ngã ở trên giường.

Nam tử trong mắt xẹt qua một tia không hiểu tình tố, thấp giọng nói: “Cám ơn chủ tử quan tâm, Vô Ngân không sao.”

“Về sau không cần phải một mình hành động.” Nguyệt Oản Oản nhìn Vô Ngân sắc mặt vẫn tái nhợt như trước, mi hơi giật giật.

Vô Ngân là gã thiếu niên ba năm trước đây nàng tình cờ cứu được, là một kì tài võ học. Ngắn ngủn ba năm thời gian, Vô Ngân kiếm thuật cũng đã đứng đầu Huyết Nguyệt các. Tin tưởng tiếp tục qua vài năm nữa, chỉ sợ ngay cả nàng cũng không phải đối thủ của hắn.

Sau khi được nàng cứu, Vô Ngân vẫn giữ tính tình lạnh lùng ít nói như vậy. Ba năm nay Vô Ngân đi theo nàng, đối với nàng trung thành và tận tâm tuyệt đối. Dù đã trở thành sát thủ đứng đầu Huyết Nguyệt các, danh hào vang vọng giang hồ, nhưng tính tình này của hắn không thay đổi chút nào. Hiểu Hiểu thường xuyên hay nói giỡn gọi Vô Ngân là Đại Băng Sơn.

“Chủ tử, người bị thương?” Vô Ngân nhìn đến sắc mặt có chút tái nhợt của Nguyệt Oản Oản, nguyên bản đôi môi hồng nhuận giờ phút này có chút trắng bệch, không khỏi hỏi. Ánh mắt lạnh như băng rốt cuộc cũng hiện lên một tia lo lắng.

Nguyệt Oản Oản khóe miệng cong lên, đáy mắt lấp lánh ý cười, “Không ngại.” Đôi mắt đẹp như thu thủy chẳng hề có chút lo lắng, giống như người bị thương căn bản không phải là nàng vậy.

Nguyệt Oản Oản không bao giờ để ý thương tích trên thân thể của chính mình, điểm này, vô luận là Nguyệt Vũ Hiên, Nguyệt Hiểu Hiểu hay Vô Ngân đều hiểu rất rõ ràng. Nhưng bọn hắn cũng không có biện pháp, mỗi lần nhắc tới thương thế, nàng liền nói qua, “chỉ có người đối với chính bản thân mình đủ ngoan tuyệt, mới có thể thật sự ngoan tuyệt.”

Hai người cũng không nói thêm chuyện gì, không khí có điểm nặng nề.

“Oản Oản, bản tiểu thư đến xem ngươi đây (?).” Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ thanh linh đánh vỡ bầu không khí nặng nề, Oản Oản cười khẽ, không cần nhìn cũng biết là cái nha đầu Nguyệt Hiểu Hiểu nghịch ngợm kia lại chạy tới.

“Hiểu Hiểu.” Nguyệt Oản Oản ra khỏi phòng Vô Ngân, lững thững đi đến Huyết Nguyệt các đại sảnh, liền thấy một thân xanh nhạt sắc quần áo Nguyệt Hiểu Hiểu, “Bộ quần áo này thực thích hợp với ngươi.”

Nguyệt Hiểu Hiểu luôn như vậy, minh diễm động lòng người, có đôi khi, Nguyệt Oản Oản cảm thấy giống như Nguyệt Hiểu Hiểu vậy, mới xem như chân chính còn sống đi.

“Oản Oản, ngươi cũng cùng Hiên Hiên học xấu đi… Ân? Như thế nào ngươi lại bị thương?” Thấy Nguyệt Oản Oản sắc mặt tái nhợt, Nguyệt Hiểu Hiểu mẫn cảm phát hiện nói, trên người Nguyệt Oản Oản có mùi máu tươi, xem ra thương thế cũng không nhẹ.