“Nếu Oản Oản thật sự nghĩ như vậy. Ta ngược lại rất vui vẻ.” Duẫn Hữu Cẩn đối với Nguyệt Oản Oản cười nói.
“Công tử xin cứ hỏi.” Nguyệt Oản Oản khẽ nâng mắt, trong mắt mang theo vài phần tự tin, chuyện liên quan tới Duẫn Hữu Cẩn, nàng hiểu rõ không ít, mấy vấn đề kia nàng tự tin có thể trả lời được. Huống chi, nàng không cần bị động trả lời.
“Một số vấn đề, ta hỏi cô nương xem năng lực của cô nương ra làm sao.” Duẫn Hữu Cẩn nhìn Nguyệt Oản Oản một chút, trong ánh mắt càng thêm hứng thú “Ta thích màu sắcgì?”
“Màu đen.” Đáp lại cực nhanh, hầu như không cần phải suy nghĩ. Sở thích cùng tính cách của Duẫn Hữu Cẩn, Nguyệt Oản Oản từ trong tài liệu Ám Nguyệt các biết không ít, đối với màu sắc Doãn Hữu Cẩn yêu thích, nàng cũng rất quen thuộc. Lúc đó nàng còn muốn tán dương hắn, Vua của một nước không yêu màu vàng lại yêu màu đen, ngược lại đúng là hiếm thấy. Nhưng mà màu đen lại rất thích hợp với hắn, tà mị mà bá đạo.
“Cô nương làm sao mà biết?” Duẫn Hữu Cẩn thấy Nguyệt Oản Oản đáp nhanh như vậy, không khỏi nhíu mày, trên môi tràn đầy ý cười, hỏi.
“Công tử toàn thân từ trên xuống dưới đều là màu đen, lẽ nào không phải là bởi vì yêu thích màu đen hay sao?” Nguyệt Oản Oản nhìn Duẫn Hữu Cẩn một thân y phục đen như mực, không khỏi nghĩ tới Ngọc Thần một y phục thân trắng thuần. Đều là màu sắc đơn điệu như vậy, mặc trên người bọn họ lại khác so với tất cả mọi người. Đều nói y phục có thể làm tôn lên dáng vẻ của một người, nhưng sao nàng lại cảm thấy là người làm tôn lên y phục thế nhỉ.
“Không sai. Oản Oản có biết vì sao ta lại yêu thích màu đen không?” Duẫn Hữu Cẩn nhìn Nguyệt Oản Oản, giống như muốn thông qua ánh mắt của nàng nhìn thấu tâm tư nàng, chỉ là nữ tử trước mặt một đôi con ngươi như nước bình thản không gợn sóng, khiến người ta nhìn không ra nỗi lòng.
“Công tử vấn đề này có thể coi là câu hỏi thứ hai không?” Nguyệt Oản Oản nhíu mày hỏi, trong con ngươi mang theo mấy phần giảo hoạt.
“Tính thì sao, mà không tính thì sao?” Duẫn Hữu Cẩn nghe Nguyệt Oản Oản hỏi như vậy, nổi lên hứng thú, hỏi.
“Nếu đúng ta liền đáp. Không tính, ta liền không đáp.” Nguyệt Oản Oản nhấc mắt nhìn thẳng Duẫn Hữu Cẩn, trong con ngươi vẫn là không có nửa điểm dao động, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Nguyên bản chỉ là thuận miệng hỏi, nếu Oản Oản đã nói như vậy, ta cũng muốn nghe một chút đáp án. Điều này coi như câu hỏi thứ hai đi.” Duẫn Hữu Cẩn cười cợt nói.
“Màu đen bá đạo mà tà mị, hợp với tính tình công tử. Nếu Oản Oản đoán không lầm, công tử còn yêu thích ban đêm, cho nên càng yêu nhất là màu đen.” Nguyệt Oản Oản cố ý nói ra chuyện Duẫn Hữu Cẩn yêu thích buổi tối, nếu nàng đã không có cách nào bảo đảm có thể trả lời mỗi một vấn đề Duẫn Hữu Cẩn đưa ra, vậy thì nàng phải thao túng mỗi vấn đề hắn muốn đưa ra.
“Hử? Oản Oản càng biết ta yêu thích buổi tối? Oản Oản lại biết vì sao ta lại yêu thích buổi tối sao?” Duẫn Hữu Cẩn quả nhiên đối với câu trả lời của Nguyệt Oản Oản rất hiếu kỳ, bị dẫn dắt theo câu trả lời của Nguyệt Oản Oản mà hỏi.
“Vẫn là câu nói kia, công tử vấn đề này có thể coi là câu hỏi thứ ba?” nụ cười trên môi của Nguyệt Oản Oản càng ngày càng nồng, nhấc mắt nhìn về phía Duẫn Hữu Cẩn.
“Không nghĩ tới, ta lại bị câu trả lời của Oản Oản cuốn vào.” Duẫn Hữu Cẩn lúc này mới phát hiện, chính mình lại bị Nguyệt Oản Oản tác động tư tưởng, không có hỏi vấn đề mình muốn hỏi.
“Công tử có thể không hỏi.” Nguyệt Oản Oản cười nói, là một quốc quân đối với mỗi vấn đề tự nhiên đều là yêu thích muốn tìm hiểu rõ nguồn gốc, nói chung hắn sẽ không vì ảnh hưởng mà không hỏi ra vấn đề mà người khác không đáp đi.
“Ta hỏi thì có làm sao, nhiều nhất là thua Oản Oản một lời hứa hẹn thôi.” Duẫn Hữu Cẩn phóng khoáng nói, giống như một hứa hẹn đối với hắn không tính là gì cả.
“Bởi vì ban đêm thời điểm tất cả mọi thứ đều hòa tan cùng bóng tối, thì sẽ không nhìn thấy những đồ vật đáng ghét đáng sợ kia. Thêm nữa, khi đó ánh trăng chiếu xuống, mỗi một chỗ đều lờ mờ. Sẽ không có ánh mặt trời sưởi ấm bóng tối.” Nguyệt Oản Oản cười đáp.
Kỳ thực đáp án này là nàng cũng vừa mới đoán, thế nhưng là căn cứ theo tính cách Duẫn Hữu Cẩn mà phân tích đáp án này đúng khoảng bảy tám phần, dù sao cũng còn hơn trả lời những vấn đề nàng không nắm chắc.
“Người hiểu ta, chỉ có Oản Oản.” Duẫn Hữu Cẩn nghe được câu trả lời của Nguyệt Oản Oản, không khỏi đứng lên, nhìn Nguyệt Oản Oản ánh mắt mang theo mấy phần nóng rực.
” Công tử người thua Oản Oản một lời hứa hẹn.” Nguyệt Oản Oản khẽ hiện nên một nụ cười, Hoàng Thượng ư, được một hứa hẹn củavua một nước, Oản Oản thật đúng là kiếm được lời đây.
“Hừm, Oản Oản có yêu cầu gì nói đi.” Duẫn Hữu Cẩn khi nói chuyện khí thế rất bá đạo bễ nghễ thiên hạ, bá đạo này cũng quá mức ép người, lại không sánh được với Ngọc Thần, tuy rằng ôn hòa nhưng có sức mạnh vô hình làm cho người khác thần phục.
“Oản Oản chưa có nghĩ kỹ. Chỉ cần công tử nhớ kỹ là nợ Oản Oản một lời hứa hẹn là được. Nguyệt Oản Oản thầm nghĩ lời hứa hẹn này, vẫn là đợi thời điểm sau này đối phó với một nhà Tả tướng đem dùng. Nói vậy Duẫn Hữu Cẩn coi như đối phó Tả tướng cũng sẽ không đối phó Duẫn Bích, bởi vì Duẫn Bích dù sao cũng là người trong hoàng thất, nhưng là nàng lại làm sao có khả năng dễ dàng buông tha Duẫn Bích đây. Cái hứa hẹn này giữ lại cho Duẫn Bích đi.
“Được.” Duẫn Hữu Cẩn cũng đáplại nhanh rất.
Nguyệt Oản Oản không khỏi nhớ tới Ngọc Thần. Thời điểm Ngọc Thần nói chuyện cũng không tràn ngập bá đạo như vậy, mà sẽ mang theo ôn nhu sủng nịch, làm cho người khác cảm thấy giống như đang lạc vào trong tiên cảnh đầy hoa thơm chim hót.
“Oản Oản, nàng nếm thử món ăn này đi.” Duẫn Hữu Cẩn đưa tay mời Nguyệt Oản Oản ngồi xuống, phái tiểu nhị ở lầu bốn Nhược Tiên cư xuống dưới lầu viết một cái tên tân khách có thể vào: Nguyệt Oản Oản.
Nguyệt Oản Oản không có từ chối, liền ngồi xuống ăn cơm cùng Duẫn Hữu Cẩn. Thức ăn ở lầu bốn quả thật là mỹ vị, nhưng không biết có phải là do ngự trù (đầu bếp chuyên dụng của vua)trong hoàng cung làm hay không. Một chuyến đi này quả thật không uổng công.
Một chỗ ngồi cơm ăn mới chủ và khách đều vui vẻ, Duẫn Hữu Cẩn đối với Nguyệt Oản Oản càng ngày càng nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Nguyệt Oản Oản thì vẫn giữ nụ cười tựa như không cười nhìn mà hắn.
“Ngày hôm nay quả thật không tệ. Sau này nếu có dịp Oản Oản lại đến bái phỏng công tử.” Nguyệt Oản Oản nhanh nhẹn đứng dậy.
“Ừm.” Duẫn Hữu Cẩn muốn mở miệng nói, đưa tiễn Nguyệt Oản Oản. Nhưng vì tôn nghiêm đế vương hắn lại không nói ra miệng được. Chỉ đành đứng ở lầu bốn, nhìn Nguyệt Oản Oản rời đi đến khi bóng dáng của nàng biến mất ở trong tầm mắt của hắn.
Lúc Nguyệt Oản Oản xuống lầu. Tất cả mọi người đều nhìn nàng chằm chằm. Tựa hồ muốn xuyên qua một tầng khăn che mặt nhìn thấu dung nhan của nàng. Rốt cuộc là một vị nữ tử dung mạo trác tuyệt thế nào, lại leo lên được lầu bốn của Nhược Tiên cư. Nơi mà người như công tử Ngọc Thần còn chưa từng leo lên được.Danh tiếng của Huyết Nguyệt Oản Oản, chỉ sợ lại càng vang vọng trong kinh thành đi.
“Chủ nhân.” Một vị nam tử đứng bên cạnh Duẫn Hữu Cẩn, thấy Duẫn Hữu Cẩn đang đờ người ra vẫn muốn xuyên qua cửa sổ nhìn theo hướng Nguyệt Oản Oản rời đi, không khỏi kêu lên.
“Tuyết Phong. Trẫm thật sự đối với nàng động tâm.” Duẫn Hữu Cẩn xoay người sang, nhìn thị vệ đang đứng bên cạnh đã theo mình bảy năm,từ năm hắn mười ba tuổi, nói ra ý nghĩ trong lòng.
“Nguyệt cô nương đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khí chất lại xuất trần, mưu trí vô song, võ nghệ cao cường, Hoàng Thượng động tâm thì cũng là chuyện thường tình.” Tuyết Phong nghe thấy Duẫn Hữu Cẩn nói như vậy liền đáp lại.
“Không. Điều khiến trẫm động tâm, không phải những thứ này. Mà là, nàng hiểu trẫm.” Duẫn Hữu Cẩn nhìn phương hướng Nguyệt Oản Oản rời đi, chỉ còn thấy một vệt cực kì nhạt hồng nhạt, nghĩ tới ánh mắt nàng giảo hoạt mà thông tuệ, nữ tử như vậy, làm sao hắn không động tâm.