Nguyệt Oản Oản thường ngày đều ở Nguyệt Ảnh lâu hoặc Huyết Nguyệt các, không mấy khi xuất môn. Nhưng nếu nàng muốn xuất môn, tất sẽ cải trang thành nam nhi, giống như hiện tại nàng đang hóa trang vậy. Nếu không, với dung mạo tuyệt sắc kia, chỉ cần bước ra đường, sẽ có rất nhiều nam nhân vì nàng mà khuynh đảo, mất hồn.
Nguyệt Oản Oản mỉm cười, rảo bước về phía ngã tư đường. Ven đường có một sạp bánh rán nướng của hai mẹ con Trương mẫu phúc hậu, theo thói quen, nàng đưa cho hai người một thỏi bạc vụn rồi cầm lấy bánh nướng ăn.
“Nguyệt công tử, không cần trả tiền đâu, từ trước đến nay ngài luôn đưa thừa bạc, lại có khi nào lấy lại tiền thừa đâu.” Vị phu nhân trung niên kia nhìn thấy Nguyệt Oản Oản, vội vàng xua tay, trả lại tiền cho nàng.
“Trương mẫu, không cần khách khí. Là ta mỗi lần ra ngoài đều quên mang tiền lẻ, làm cho người không có tiền trả lại, sao có thể nói là người thiếu ta được?” Nguyệt Oản Oản thấy thế mỉm cười. Nụ cười thật ấm áp, ôn hòa, nếu đem so với vẻ mặt lãnh diễm ngày thường của nàng thì chẳng có chút tương đồng nào. Nụ cười của nàng khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng có cảm giác đáy lòng bình yên, ấm áp hơn.
Trương mẫu phu nhân không thể từ chối được, trong đáy mắt hiện lên vẻ cảm kích, tự đáy lòng nói:“Nguyệt công tử, người thật sự là người tốt a.”
Nguyệt Oản Oản tươi cười, cầm lấy bánh nướng rồi rời đi. Thực ra, nàng cũng không thích ăn bánh nướng, còn nhớ trước đây mỗi lần du ngoạn Đông Tây đều ăn bánh nướng cho đỡ đói, ăn hoài đến phát ngấy, phải nói là nàng hận bánh nướng thấu xương. Nhưng nàng lại quý mến Trương mẫu, muốn giúp hai mẹ con họ nên mỗi lần xuất môn, nàng đều sẽ đến đây mua bánh nướng.
Trên con đường này, người quen biết với Nguyệt Oản Oản không ít. Nhất là đối với những gia đình nghèo khổ, kiếm sống qua ngày bằng việc buôn bán nhỏ lẻ, Nguyệt Oản Oản trong lòng họ lại giống như một vị thần quang minh hạ phàm cứu thế. Trong lòng họ, có thể vị Nguyệt công tử này không hẳn đã là nhân tài kiệt xuất, nhưng nếu đem so với tài tử Ngọc Thần công tử hào hoa, tài năng xuất chúng nổi tiếng cả nước thì bọn họ vẫn yêu quý vị Nguyệt công tử có tấm lòng bồ tát hơn. Nhưng chẳng ai hay biết, vị công tử lương thiện thường giúp đỡ bọn họ tại ngã tư đường này lại chính là Huyết Nguyệt đao Nguyệt Oản Oản mà người trên giang hồ vừa nghe đã sợ mất mật.
Khóe miệng Nguyệt Oản Oản khẽ nhếch lên một tia cười châm chọc. Theo thói quen, mỗi lần xuất môn, nàng đều ghé đến tất cả các gánh hàng rong quanh đây mua thứ này thứ nọ, sau đó mới rảnh rỗi nhìn ngắm xung quanh xem có gì đặc biệt.
Ánh mắt nàng lướt qua rồi đột nhiên dừng lại trên một bức họa. Một bức Đông Mai Ngạo Tuyết đồ hấp dẫn sự chú ý của nàng, khiến nàng không thể rời mắt. Nàng vốn rất thích hoa mai, nhất là hoa mai mùa đông. Cành mai khẳng khiu, trông yếu đuối nhưng lại không sợ giá lạnh, không bao giờ cúi đầu trước thời tiết, thậm chí là bất chấp mưa lạnh tuyết buốt, nở bung những bông hoa thanh tao, cao quý làm say lòng người.
Bước nhanh về phía bức họa trước mặt, Nguyệt Oản Oản đang muốn đưa tay với lấy bức tranh thì một bàn tay thon dài, trắng nõn như ngọc đã nhanh hơn, thu lấy bức tranh, cuộn lại.
Ngước mắt nhìn lên, lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng cảm thấy giật mình hoảng hốt. Kể từ sau khi nhìn thấy bộ dáng yêu nghiệt đầy mị hoặc của Nguyệt Vũ Hiên, nàng đã tưởng rằng ngoài hắn ra, không một nam nhân nào có dung mạo có thể khiến nàng động tâm. Nhưng nàng đã lầm. Người nam nhân trước mặt làm cho nàng phải sửng sốt.
Chưa bao giờ nàng gặp một người như hắn. Giống như hắn bước ra từ trong tranh vậy. Lông mày như vẽ, đôi mắt thâm thúy, sâu như biển cả, đầy sức mê hoặc khiến người ta không nhịn được mà thở dài, oán trách tạo hóa bất công. Một thân bạch y tao nhã, dung mạo trong sáng, thuần khiết, không dính một chút bụi trần, giống như hắn là vị thần nhật nguyệt tối cao, khiến người ta mê đắm, say sưa nhưng lại không dám chạm đến, sợ bản thân mình không xứng đáng, sẽ làm ô uế khí chất thanh cao của hắn.
Hắn thản nhiên dừng lại bên cạnh nàng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, dịu dàng như ánh trăng, mềm mại như nước, làm người ta không khỏi rung động. Trong khoảng khắc đó, trời đất như tối sầm, cả mảnh thiên địa dường như chỉ còn một mình hắn. Vẻ đẹp đó khiến cho thần tiên cũng phải ghen tỵ.
“Tiểu huynh đệ cũng thích bức tranh này?” Một giọng nói ôn nhuận, ấm áp vang lên bên tai.
“Đông Mai Ngạo Tuyết, mùa đông giá buốt thế nào cũng không ngăn được sức sống mãnh liệt của cành lá khẳng khiu, bão tuyết phong ba tàn khốc bao nhiêu cũng không thể cản được ngàn hoa bung nở”. – Nguyệt Oản Oản nhìn bức họa trước mắt, tự đáy lòng khen.
“Cuộc đời dằng dặc ải khổ, nhưng khổ nhất là không tìm được tri âm. Tại hạ Ngọc Thần, hân hạnh được gặp mặt. Quân tử không đoạt vật quý của người khác, sau này sẽ còn gặp lại.” Thanh âm ôn nhuận như ngọc vang lên, Ngọc Thần đem bức họa đã cuộn tròn phóng về phía Nguyệt Oản Oản. Oản Oản cẩn thẩn tiếp nhận bức tranh. Ánh mắt Ngọc Thần có chút xa xăm, sau đó lại quay về phía Nguyệt Oản Oản nở một nụ cười rồi lạnh nhạt quay lưng bước đi.
Nguyệt Oản Oản đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng nam tử xa xa. Ngọc Thần công tử, mưu lược vô song. Nguyên lai hắn chính là con nuôi của Hữu tướng, quả thật là nam tử trác tuyệt, thiên hạ không ai sánh được. Tri âm sao? Nàng không cần. Nàng chỉ cần báo thù. Minh hữu?
Hắn, có lẽ là một lựa chọn tốt.
“Ngọc Thần công tử… thật không?” Gắt gao cầm bức họa cuộn tròn trong tay, trong đôi mắt nàng chợt lóe lên một tia sáng yêu dị. Khóe miệng nhếch lên ý cười, Oản Oản thì thào nói.
Người đời đều nói Ngọc Thần công tử mưu lược vô song, thanh nhã xuất trần. Hôm nay vừa thấy, quả thật là khí chất cao nhã không ai bằng. Nhớ lại ánh mắt của hắn, thật sự là ôn hòa, dịu dàng như ánh mắt tri âm tri kỷ vậy, nhưng khí chất đó lại cao cao không thể với tới.
Nguyệt Oản Oản thu hồi những nỗi mông lung trong lòng, cầm lấy bức họa cuộn tròn thật cẩn thận chu đáo, chỉ e sợ mình mạnh tay sẽ làm hỏng bức tranh. Ngay cả chính nàng cũng không hiểu tại sao mình lại quý trọng bức họa này như thế. Là vì cảnh trong tranh giống như cảnh lòng nàng ư? Hay là vì bức họa này là do nam tử như ngọc đó tặng cho?
“Lớn mật! Đây là kiệu của thiên kim Tả tướng, mắt ngươi là mắt chó hay sao mà dám ngang nhiên chắn đường??”
Nguyệt Oản Oản vốn đã định rời đi, nhưng phía trước đột nhiên nổi lên tiếng ồn ào, khiến nàng cảm thấy hứng thú lại xem, bước chân không nhanh không chậm, tiêu sái đi qua.
Nàng vốn không phải là người ưa náo nhiệt, chẳng qua thanh âm này có chút quen thuộc mà thôi.
“Thiên kim Tả tướng thì thế nào? Tiểu thư nhà ta cũng là con gái đại tướng quân a.” – Gia đinh bên kia tựa hồ không cam lòng yếu thế.
Nguyệt Oản Oản đứng trong đám người xem náo nhiệt, hờ hững nhìn ra.
Quả thực là trò hay!
“Đại tướng quân thì sao chứ? Chẳng lẽ so với chức quan Tả tướng lại còn cao hơn?”. Chỉ thấy gia đinh Tả tướng hạ kiệu, một nữ tử xinh đẹp mặc xiêm y màu bọt nước, vẻ mặt kiêu căng tiêu sái bước ra.
Ánh mắt Nguyệt Oản Oản trở nên sắc bén, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lãnh khốc.
Tô Chỉ Nhược, mười năm không gặp, ngươi vẫn vô lối như trước. Thật đúng là chó không đổi được nết!
Nay Tô Chỉ Nhược cũng đã mười sáu tuổi, có vẻ như tuổi tăng trưởng tựa hồ đối với ả không có chút tác dụng nào. Lớn đầu nhưng tính cách vẫn kiêu căng, phách lối, giống hệt trước kia.
Tân hoàng Doãn Hữu Cẩn vừa mới đăng cơ không lâu, năm sau sẽ tuyển lập phi tử. Mấy vị Tả tướng thiên kim, đại tướng quân chi nữ ngày sau chỉ sợ đều là người trong hậu cung. Hiện tại, hậu cung còn chưa tiến, ở ngoài cung lại đã bắt đầu đấu đá, thật là thú vị a!
Một cánh tay trắng nõn thanh mảnh, nhỏ bé chậm rãi vén bức màn thêu. Trong kiệu, một nữ tử mặc xiêm y màu tím hồng, gót sen thanh thoát, duyên dáng bước ra. Khí chất hiền dịu, thậm chí có vẻ nhu nhược, thật khó có thể tưởng tượng đây là ái nữ của đại tướng quân.
Đến trước mặt Tô Chỉ Nhược, nữ tử hơi hạ thấp người, nói: “Là gia nô ta không hiểu chuyện, bất kính với Tô tiểu thư, mong tiểu thư thứ lỗi.”
“Hừ. Biết thế là tốt.” Tô Chỉ Nhược vốn đang định tiếp tục nói thêm gì đó, nhưng nghe Thượng Quan Hinh Nhi nói vậy, nàng cũng không có lý do gì tiếp tục làm to chuyện, chỉ biết oán hận hừ một tiếng.
Nguyệt Oản Oản ở trong đám người khẽ cười lạnh. Mười năm không gặp, Tô Chỉ Nhược thật đúng là càng ngày càng giống Doãn Bích. Vẻ mặt kiêu căng, tính cách ương ngạnh, ngạo mạn đó… Tả tướng thiên kim? Ta sẽ xem xem ngươi còn có thể cao ngạo thêm bao lâu. Thượng Quan Hinh Nhi này, chỉ e cũng không đơn giản đi.
“Ta nghĩ Tả tướng thiên kim hẳn phải là tiểu thư khuê các có tri thức, hiểu lễ nghĩa… nhưng hôm nay gặp xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi. So với mấy ả bần nông sơn dã ít học cùng không khác là mấy a.”
Nguyên bản mọi chuyện sẽ bình ổn trở lại, nhưng một nha hoàn bên cạnh Thượng Quan Hinh Nhi không cam lòng mà nói nhanh.
“Đồng Vân, không được vô lễ.” Thượng Quan Hinh Nhi thấy nha hoàn của mình dám nói ra lời bênh vực chủ tử, trong mắt xẹt qua một tia khen ngợi, nhưng cũng lập tức quát.
Đứng ở bên kia, Tô Chỉ Nhược đã tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng.