Dễ dàng né tránh đám lính thủ vệ trong Tả tướng phủ, Nguyệt Oản Oản rảo bước nhanh về phía thiên viện trong kí ức của nàng. Đã hơn mười năm rồi nàng chưa hề trở lại nơi này.
Xem ra từ sau khi mẫu thân qua đời, không ai còn để ý đến nơi đây. Những bước tường đá xám trắng gồ ghề, nay đã bạc màu theo năm tháng, nằm lặng im như vẫn đang say ngủ. Trước thềm đá đầy lá khô, bụi bặm, những chiếc đèn lồng xinh đẹp năm nào giờ đã tàn tạ, tan nát. Oản Oản vẫn còn nhớ rõ trước đây nàng đã vui vẻ chỉ vào đèn lồng nói với mẫu thân, “Mẫu thân, người xem, nhiều đèn lồng đẹp quá…”. Vậy mà giờ đây…
Trong thoáng chốc, Oản Oản như được trở về thời thơ ấu, được trông thấy bóng dáng hiền dịu của mẫu thân và nghe tiếng người ôn nhu gọi.
“Oản Oản, lại đây ăn cơm nào.”
…
“Oản Oản, mẫu thân may cho con bộ quần áo mới, con mặc thử xem có vừa không?”
…
“Oản Oản của ta ngày càng cao lớn a.”
…
Một cơn gió mãnh liệt thổi qua cuốn đi những hồi ức đẹp đẽ, Oản Oản lại khôi phục tâm thần. Nàng cảm thấy mắt cay cay, có lẽ là vì gió bụi chăng? Có thật vậy không?
Nàng bước vào căn phòng bên trong. Đã lâu lắm rồi không trở lại, căn phòng vẫn vẹn nguyên như trong kí ức của nàng, chỉ khác là giờ đây, mọi vật đều đã bị phủ lên thêm một lớp bụi dày của năm tháng.
Sau khi sinh ra nàng, mỗi ngày mẫu thân đều bị Doãn Bích hiếp đáp, coi người như nha hoàn thấp kém, bị bắt làm những việc nặng nhọc. Còn cả Tô Chỉ Nhược thường xuyên nhục mạ, nhạo bang hai mẹ con nàng nữa. Tuy nhiên, dù căm phẫn đến tận cùng, dù bị ngược đãi tàn tệ, nàng vẫn tự nhủ mình không được chết, mình phải sống, vì mạng của nàng là do mẫu thân dùng tính mệnh để đổi lấy.
Nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, dù nàng né tránh bao nhiêu, Doãn Bích cũng không để nàng được yên thân. Doãn Bích nhục mạ mẫu thân trước mặt nàng nhiều lần, khiến cho nàng rốt cuộc không chịu được nữa, ở năm mười một tuổi của kiếp trước, nàng đã cầm dao muốn đâm chết Doãn Bích mà không thành, rốt cuộc là bị bóp cổ đến chết…
Bàn tay chạm đến những vật xung quanh đều cảm thấy rất quen thuộc, tất cả đều có hương vị của mẫu thân. Thậm chí, nàng còn tưởng như mẫu thân vẫn còn ở đây, đang đứng ở đâu đó nhìn nàng, sẽ bước ra gọi và ôm nàng vào lòng.
Nguyệt Oản Oản luôn tự hỏi rằng, mẫu thân của nàng ôn nhu như vậy, hiền lành nhút nhát như vậy, tại sao Doãn Bích sau khi cướp đi phu quân của người, cướp đi hạnh phúc của người, lại vẫn đối xử với người tàn nhẫn như thế?
Vì sao Tô Văn Hiên có thể cầm thú đến mức chính tay đánh chết người vợ cùng mình kết tóc xe duyên bao năm gian khó? Đây là cái nam nhân gọi là tình yêu sao? Nếu đã như vậy, nàng sẽ không bao giờ tin vào tình yêu của nam nhân.
Đi ra khỏi phòng, Nguyệt Oản Oản muốn tới thăm mộ mẫu thân.
Năm đó, sau khi Diêu Như Yên chết đi, Tô Văn Hiên không hề tổ chức tang lễ. Hắn chỉ phân phó thủ hạ tùy ý mua một cỗ quan tài, chôn cất qua loa ở vườn hoa bên cạnh thiên viện, ngay cả mộ bia cũng không lập. Nguyệt Oản Oản đã đi tìm nơi an tang người, dựng lên một khối mộ bia đơn giản, dùng nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo của một cô bé sáu tuổi viết nên hai từ “mẫu thân”.
“Thực xin lỗi, mẫu thân. Nữ nhi đã tới chậm, mẫu thân không phải sợ nữa, Oản Oản hôm nay sẽ mang người đi. Không cần phải tiếp tục ở lại Tả tướng phủ này chịu ủy khuất.” Nguyệt Oản Oản quyết định, rảo bước tiến tới hoa viên. Nhưng đến nơi, cảnh tượng trước mắt lại khiến nàng giật mình kinh hãi.
Vườn hoa héo tàn, xơ xác. Hoa cỏ lẫn lộn, nhàu nát, cứ như vừa bị người ta giày xéo, đào cả lên. Nhưng mẫu thân đã mất mười hai năm, là ai đã đến đây?
Cảm thấy lo sợ, Nguyệt Oản Oản sự dụng nội lực đánh văng cây cỏ, đất đai phủ trên ngôi mộ, đến khi nhìn thấy quan tài mẫu thân, nàng mới cảm thấy yên lòng. Thế nhưng, khi mở quan tài ra, nàng lập tức sa sầm nét mặt. Thi thể của mẫu thân đâu? Như thế nào lại không thấy nữa?
Phẫn nộ từ trong mắt bùng nổ, nàng cắn môi, nắm chặt hai tay, khiến cho móng tay đâm sâu vào da thịt. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra thành giọt nơi bàn tay nàng rồi nhỏ xuống bùn đất.
Là ai? Là ai? Rốt cuộc là ai?
“Ai, vị Diêu phu nhân này cũng thật đáng thương! Lúc còn sống đã không có ngày nào yên bình, sau khi chết đi lại còn bị đối xử như vậy… Thật là…” Thanh âm của một người nữ hầu luống tuổi truyền đến. Nguyệt Oản Oản nhanh chóng lẩn trốn ra sau ngọn núi giả.
“Vương ma ma, vị Diêu phu nhân này chính là nữ tử vài ngày trước bị tướng gia đào quan tài lên sao?” Một nha hoàn nhỏ tuổi có vẻ tò mò, kéo tay Vương mẹ hỏi.
“Lại còn không phải sao? Vị Diêu phu nhân này… Mà thôi quên đi, không nói nữa. Nếu để bị phu nhân biết, chắc chắn sẽ xong đời.” Nữ hầu luống tuổi kia vừa định nói gì lại thôi.
“Vương ma ma, ngươi nói đi. Ta cam đoan sẽ không nói lung tung đâu.” Tiểu nha hoàn có vẻ hứng thú, lôi kéo nữ hầu kia dò hỏi, bộ dáng ngoan ngoãn.
“Aizz. Kỳ thật vị Diêu phu nhân này mới là chính thê của tướng gia. Nhưng sau khi tướng gia lấy thêm Doãn phu nhân, người liền bỏ mặc Diêu phu nhân trong thiên viện. Còn chưa hết, phu nhân đối với Diêu phu nhân lại luôn tìm cách gây khó dễ. Chúng hạ nhân ta cũng nhìn không thuận mắt, nhưng dù sao đó cũng là phu nhân, chúng ta có không đồng tình cũng không dám cãi lại a.”