<!-- --> Tiêu Thu Phong trầm tư một lát, rồi lạnh giọng hỏi: "Có thể cho cháu bao nhiêu thời gian?"
Lão già trả lời không cần suy nghĩ, hoặc có thể lão đã nắm rõ quy trình của từng bước "Nhiều nhất một năm "
Nếu muốn trong một năm mà trở thành đệ nhất Trung Đông, thì phải nỗ lực hết sức, chứ không còn mang tính khiêu khích nữa.
"Trước đây, bác còn rất nhiều việc phải xử lý, để Long Đằng phô điểm, Tiểu Phong, có một số việc, cháu phải rõ, những thứ này thuộc về cháu, bác đã sớm hy vọng, có thể bình yên hưởng thụ một ít nhân sinh, nhiều năm như vậy, bác thật sự quá mệt mỏi"
Làm một người đứng đầu, luôn phải đối mặt với rất nhiều thứ, dù bản chất bất đồng, nhưng Tiêu Thu Phong vẫn có thể hiểu được cảm giác ấy.
" Bác yên tâm, cháu sẽ làm nhanh hết sức"
Lão già cười, đứng dậy, vỗ vỗ vai Tiêu Thu Phong nói: "Bác biết cháu sẽ làm được, người của Tiêu gia không phải là kẻ bất tài, bác biết cháu không thích bị kinh doanh ràng buộc, cho nên đợi sau khi cháu kết hôn xong, kế hoạch Long Đằng bác sẽ để cho người của cháu tiếp nhận, nghe nói Liễu Yên Nguyệt rất thông minh"
Trước mặt Tiêu Thu Phong tựa hồ như hiện lên một dung nhan thanh tú tuyệt luân, Liễu Yên Nguyệt quả thật là một người vợ tốt, không chỉ có thế, đối với việc quản lý tập đoàn, nàng cũng rất giỏi, không phải bây giờ tập đoàn Phong Chánh và xí nghiệp Liễu thị đã dung hợp rồi hay sao?
Nhưng lão già lại nói tiếp: "Kế hoạch Long Đằng này rất vĩ đại, cần rất nhiều nhân tài, cho nên bác cũng đã chuẩn bị vài người, tin tưởng cháu sẽ dùng được, trong đó có một nữ đồ đệ của bác, đã được bác nhận làm con nuôi, nếu có cơ hội, hai đứa làm quen với nhau đi. Mà tiêu chuẩn của con bé này cũng rất cao đấy"
Tiêu Thu Phong cũng cười, nói: "Bác không phải là muốn mai mối cho cháu đấy chứ? Đàn bà của cháu đã nhiều lắm rồi"
Lão già liền mất vui, nói: "Nói cho bác nghe, để bác cho ý kiến giúp cháu, không phải loại phụ nữ nào cũng có thể tùy tiện bước chân vào cửa Tiêu gia"
"Trừ Liễu Yên Nguyệt, còn có Ruth, và Triệu Nhược Thần ở Thượng Hải và Vũ ở Long Tổ tình báo bộ. Các nàng đều không như những người phụ nữ bình thường, và cháu cũng đã rất thỏa mãn"
Bốn người phụ nữ này, Liễu Yên Nguyệt được xưng là Bách Hợp trong Đông Nam tam hoa, gia tộc của Triệu Nhược Thần mặc dù suy yếu, nhưng cha của nàng, Triệu Quang Bình vẫn còn mang hàm tướng quân trên vai, vẫn rất có địa vị. Còn Ruth, Phong Linh giới sát thủ, chỉ cần nói tên ra cũng đủ dọa chết người.
Về phần Vũ, có lẽ là người bình thường nhất, nhưng nàng kiều diễm lung linh, và làm cho Tiêu Thu Phong cả đời trân ái. Nếu nói về trình độ, nàng tuyệt không kém so với những người kia.
Lão già nghe xong, nhướng mày, khó hiểu hỏi: "Vậy còn Thiên Nhan Duyệt, cô nhóc đó hiện giờ là một ngôi sao siêu cấp, vài ngày trước còn ở nước M, bác có đi xem nó biểu diễn. Quả thật rất tốt, là một người con gái ưu tú, cháu không hài lòng sao?"
Tiêu Thu Phong lắc đầu, nói: " Bác đừng mối mai bừa bãi thế. Cái vấn đề này không phải muốn là được"
"Đồ đần, nếu không phải muốn cho cháu một cơ hội, tại sao bác lại phải cất công đến biểu trình diễn đó, còn để đám A Cầm bảo vệ nó, cháu lại không hiểu gì. Thật là tức chết, ngày mai bác đem tất cả về, đánh cho nó lộ nguyên hình, dù sao cũng không thể để tiện nghi cho người khác"
Tiêu Thu Phong vội vàng ngăn cản, vì hắn biết, với tài lực của ông, chuyện này không bằng một cái móng tay, nói: " Bác, tha cho cháu đi, cháu không thể làm loại chuyện thiếu đức như vậy, Tiểu Duyệt chỉ xem cháu là bạn thôi. Bác yên tâm đi, bồi dưỡng nàng, sẽ không phải lỗ vốn đâu, sau này sẽ giúp bác kiếm rất nhiều tiền"
Lão già không tiếp thụ cái ý kiến đó, uy hiếp nói: "Chuyện này cháu không cần nhúng tay vào, bác sẽ tự mình nói chuyện với nó, làm người không thể vong ân phụ nghĩa như vậy. Tại HongKong, cháu đã đối xử với nó rất tốt, nếu nó không cảm động thì trái tim nó làm bằng sắt rồi"
Nhìn lão già quật cường như vậy, Tiêu Thu Phong cũng không dám khuyên nữa, rồi cũng không nói rõ, thật ra thì … Thiên Nhan Duyện đã có tình cảm đối với hắn, chỉ là do hắn cố ý gây bất hòa, rồi xa lánh nàng mà thôi.
Nếu để lão già biết, phỏng chừng ổng sẽ lên tăng xông máu mất.
Tán chuyện thêm một lát, lão già giao cho Tiêu Thu Phong một quyển sổ kế hoạch tuyệt mật, trong đó là toàn bộ tài liệu, làm rất chi tiết, lão già nói: "Đưa cho cháu xem cũng không hiểu, nếu gặp trở ngại, bác sẽ để người của bác xử lý, còn cháu chỉ cần làm tốt việc của mình"
Cuốn sổ này, sau khi xem sơ qua, đừng nói là đi thực hiện, đọc hiểu thôi cũng muốn xĩu. Tiêu Thu Phong biết mình không có khả năng, nhưng mà hắn cũng nghĩ tới, loại chuyện này, nên quay trở về cầu Yên Nguyệt, nàng là một người rất kiên nhẫn, nhất định sẽ xử lý được nó.
Đàn ông trời sinh đã táo bạo dứt khoát, còn những việc tỉ mỉ tinh tế, nên để cho đàn bà làm.
Lão già chỉ ở thêm vài ngày, cùng Tiêu Thu Phong thương lượng một số việc, rồi sau đó rời đi. Dù sao ông cũng có máy bay riêng, muốn đi đâu cũng được.
Trước khi đi, ông cố ý tiết lộ, binh đoàn Thiên Không bây giờ không có tài trợ, là cơ hội động thủ tốt nhất, hơn nữa, trong ba tháng tiếp theo, tình hướng này vẫn tiếp tục kéo dài.
Tiêu Thu Phong đương nhiên vui mừng không thôi, cái cảm giác có người thân, đã không còn cô độc nữa. Cảm giác đau thương về cha mẹ cũng đã xua tan vài phần.
Tam đại binh đoàn luôn luôn bất hòa, Thiên Không và Ma Quỷ đánh một trận, bọn chúng đương nhiên cũng biết, chỉ là không tên nào đủ dũng khí vọng động, thừa dịp đối phương sa cơ mà kiếm chác. Bất quá trong những ngày gần đây, từ những tin tức thu được, bọn họ đã chuẩn bị nhiều thứ, và cũng đã trở nên cẩn thận hơn.
Tank đương nhiên không bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, khuếch trương không khách khí, trước kia có tiền cũng phải xem sắc mặt lão già, chiêu mộ cũng không dám khoa trương. Nhưng giờ phút này, chỉ cần nhìn trúng, tất cả đều được nhận vào, không để ở nhà nằm lăn lốc.
Ma Quỷ trở thành một binh đoàn hạng nhất, từ sau trận chiến đó, Hạt Tử chết, Thiên Không cũng không dám trả đũa, làm cho nhiều người thất vọng, tại cái vùng chiến loạn này, thể diện cũng là một phần rất quan trọng.
Kyrgyzstan đương nhiên là không có đức tính nhẫn nại như vậy, nhưng mà trong nửa tháng nay, những nguồn tiếp tế của hắn đã giảm bớt rất nhiều. Cần trợ giúp, cấp trên lại từ chối, làm cho hắn cảm thấy bất lực. Giờ đây, quân tâm lay động, hắn nào dám mạo muội ra tay công kích. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong nửa tháng, nhân số của Ma Quỷ vượt quá ba vạn người.
Đằng sau nó là năm mươi triệu USD tài trợ, cho dù Tank là một kẻ đốt tiền luộc trứng đi nữa, cũng không thể trong ngày một ngày hai mà xài hết.
Người đông, doanh trại cũng bắt đầu mở rộng toàn bộ, dựa theo sự phân phó của Tiêu Thu Phong, tăng mạnh lương thực, rồi xây thêm không gian tiêu khiển cho lính đánh thuê. Những cái trò này chưa từng được thấy trong các doanh trại khác.
Để cho hành động mau lẹ, Tank mua thêm vài trăm chiếc xe hơi lớn nhỏ đủ loại, mà cái này vẫn chưa đủ, Triệu Nhược Minh không hổ là lớn lên tại quân đội, đưa ra rất nhiều đề nghị, tăng hỏa lực lên, tập hành quân nhanh, dùng phi cơ để tấn công … có thể nói, tất cả các ý kiến đều vì sự phát triển lực lượng của Ma Quỷ.
Tiêu Thu Phong xem bản kế hoạch, đáp ứng không cần nghĩ. Thật ra thì … lúc lão già sau khi đi, hắn cũng từng nghĩ đến sẽ mua phi cơ, sau này dùng nó để di chuyển, không cần lãng phí nhiều thời gian. Hơn nữa, nếu để thành lập Đằng Long, những cái này rất cần.
Tank nghe xong, mặt tái xanh, vậy thì năm mươi triệu kia không đủ dùng rồi, người như hắn, nếu ôm cả đống tiền như vậy thì xài cả đời cũng không hết, nhưng cuối cùng cũng chỉ là suy nghĩ của hắn.
Ngay cả Triệu Nhược Minh cũng có chút lo lắng, mặc dù biết tập đoàn Phong Chánh có rất nhiều tiền, nhưng không phải muốn rút là được, mọi việc đều phải cần tiền mà.
Tiêu Thu Phong vỗ vỗ vai hắn, cười nói: "Rất tốt, Nhược Minh, không ngờ cũng có lúc cậu biết dùng cái đầu. Nếu để lão già của cậu biết, chắc chắn sẽ rất cao hứng. Yên tâm đi, cứ đem ý tưởng của cậu, toàn bộ thực hiện ở đây, cứ làm theo lời cậu nói, còn về tài chính, cậu không cần phải lo, anh có thể đối phó được"
Triệu Nhược Minh cười khổ, mặc dù đã ở đây, đã chứng kiến hết thảy, nhưng hắn vẫn chưa thể hiểu được người đàn ông này, không biết sau lưng hắn, cuối cùng là có thực lực thế nào.
Ngày hôm qua, hắn vừa nghe Lý Cường Binh nói, người phụ nữ gọi là Ruth kia, lại là công chúa của Đồ Thần. Oh My God! Triệu Nhược Minh toát đầy mồ hôi lạnh, cũng may là chưa đắc tội với nàng, nếu không ban đêm khi ngủ, sợ rằng đầu không còn liền cổ.
Dù chưa ăn thịt heo, nhưng cũng đã thấy heo chạy. Tập đoàn sát thủ hàng đầu thế giới, hắn đương nhiên biết chút chút, chỉ là cảm thấy quá xa vời. Nhưng thật không ngờ lại có ngày được ở chung với họ.
Hơn nữa, Lý Cường Binh và Thiết Trụ nói rằng, một năm trước, bọn họ cũng chỉ là những người lính xuất ngũ bình thường, so ra còn kém hơn hắn, nhưng bây giờ cường đại như vậy, đều do Tiêu thiếu gia chỉ dạy, nên ai cũng tin tưởng hắn nhất định sẽ phát triển. Điều này làm tâm lý Triệu Nhược Minh lay động rất nhiều.
"Tốt, lão đại, anh không phải là muốn xem "pháo hoa" hay sao, cứ để cho em phụ trách, nhưng anh phải nói cho em biết, đầu nhập vào là bao nhiêu "
Trong lòng hắn cảm thấy bất ổn, vì lần này không phải là số lượng nhò, mà là một quy mô rất to lớn.