<!-- --> Trong cao thủ thực chiến, Luo quả thật không chỉ có hư danh, dưới con mắt nhận định của Tiêu Thu Phong, thực lực của hắn đã đạt đến mực siêu việt binh thường, có thể huấn luyện cho Thiên Không những binh vương siêu cấp, hắn tuyệt đối có lý do kiêu ngạo.
Nhưng đáng tiếc, hắn đã gặp Tiêu Thu Phong, Tiêu Thu Phong trời sinh là võ chi phách, đã không còn ở phạm trù người bình thường, ba mươi sáu người của Thần Binh chiến đội do một tay hắn huấn luyện ra, giờ đây người nào cũng đạt đến cảnh giới binh vương, cho dù Luo có hơn một chút, nhưng cũng không đàn áp được là bao.
Hắn đã bốn mươi tuổi, đối với thành viên của Thần Binh chiến đội mà nói, là một con người rất giàu kinh nghiệm thực chiến, cho nên ở phương diện này, họ không thể nào sánh với Luo.
Nhưng cho dù kinh nghiệm phong phú, cũng chỉ là một loại kỹ xảo mà thôi, và cũng không liên quan nhiều đến sức mạnh. Đao khí cường đại của Tiêu Thu Phong vừa ra, Luo đã bó tay,dù hắn đã đối mặt với vô số lần sinh tử, nếu nói về dũng khí, phần này hắn hoàn toàn không thiếu, nhưng cái này là khí kình vô hình, hắn còn rất xa lạ.
Vài tiếng xé gió "Xoẹt xoẹt …" vang lên, Luo đã đâm ra mười ba thức, né tránh đao khí cường đại, nhưng lực lượng của nó làm cho hắn đau nhức, giống như một trận gió đập vào mặt, làm cho hắn không cách nào tránh né.
"Luo tiên sinh, đến lượt anh" Tiêu Thu Phong không tiếp tục công kích nữa, mà lùi về sau ba bước, để cho đối thủ có cơ hội.
Ngoài việc muốn tham khảo, Tiêu Thu Phong còn muốn để cho đám Thiết Trụ Lý Cường Binh làm quen. So với lực lượng của binh vương, Luo quả thật đã là một kẻ mạnh. Luo cũng không khách khí, bởi vì hắn cảm nhận được sự khủng khiếp của người đàn ông phương đông này, nếu không tiến hành phản kích, sợ ngay cả nửa điểm thủ thắng cũng không có.
Cước bộ như gió, cơ hồ như Tiêu Thu Phong vừa nói xong, hắn đã đến gần, dao trong tay đã đâm ra sáu thức vào sáu phương vị trên người Tiêu Thu Phong, nhanh như lôi kích, chiến ý cuồng bạo, không để cho đối thủ có bất cứ cơ hội gì.
Loại chiến pháp này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, trên chiến trường là một loại chiến pháp hàng đầu, năm đó Tiêu Thu Phong đã từng luyện qua. Đương nhiên là rất quen thuộc, thân pháp ảnh tử, mờ ảo không chừng, dễ dàng tránh né. Mặc kệ đối phương tấn công hung hãn thế nào, hắn vẫn có thể tránh né trong nháy mắt.
Cho dù cận chiến, Luo được xưng là cận chiến vương, cũng không chiếm được chút lợi thế nào.
Khi đã đâm đến dao thứ ba mươi sáu, hơi thở của Luo đã không ổn định, trên trán đã xuất hiện rất nhiều mồ hôi, nhưng trên người lại có hương vị say máu, theo chiến ý nồng đậm mà phát ra, càng làm cho nó trở nên nồng nặc. Hai mắt hắn đảo liên tục, như muốn tìm một cơ hội thích hợp để công kích trong nháy mắt.
Ánh mắt của Tiêu Thu Phong vẫn bình thản, hô hấp bình thường, không vì tránh né mà tiêu hao khí lực, làm cho Luo công ra ba mươi sáu cái đâm, hắn cũng đã lộ ra thực lực của binh vương, không cần phải tiếp tục lãng phí thời gian.
Nhìn thấy trên gương mặt nghiêm đầy vẻ khẩn trương của Luo, Tiêu Thu Phong thản nhiên cười, nói: "Luo tiên sinh, đã tiếp của anh ba mươi sáu chiêu, bây giờ anh cũng tiếp một đao thử xem …"
Nụ cười vừa dứt, trong khoảnh khắc ấy, hắn quát khẽ một tiếng: "Đao tâm … " Cái này đã không là lực lượng như đao lệ khi nãy, đao tâm chính là binh khí vạn huyễn đã đạt đến cảnh giới cực điểm
Đao tâm vừa rồi, kèm theo ánh hào quang chói lòa, rồi trở thành ngân quang, còn chói chang hơn so với ánh mặt trời. Tiêu Thu Phong đứng giữa ngân quang đó, vô cùng bình thản, tay đã giơ lên, chưởng thành đao, đao ngưng thành khí, hình thành đao mang lóe sáng, bổ đến hướng của Luo.
"Keng keng … " Một tiếng, cây dao tinh luyện của hắn đã bị chấn làm đôi, rồi bị đao khí nhập thể, phát ra một tiếng "Hự …" Luo bị đao khí tập trung, từ từ ngã xuống, tay phải xuất hiện một vết cắt, như bị lửa đốt nóng, dĩ nhiên ngay cả máu cũng chưa kịp chảy ra, nhìn thấy làn da hồng hào dần trở thành khét đen trong nháy mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Thân thể Luo chấn động, run lên một cái, phun ra một ngụm máu. Giờ phút này, trên vết cắt đã xịt ra máu tươi, rồi rất nhanh nhuộm đỏ toàn thân. Hắn vẫn chưa mở miệng, tất cả mọi người cũng chưa mở miệng, mọi người đứng vây xung quanh cũng im lặng như tờ. Bọn họ không còn tin vào hai mắt của mình.
Shi MuFu nắm chặt nắm tay, trán đổ đầy mồ hôi, giống như vừa vận động mạnh xong, thân thể không ngừng run run, trong lòng mang một nỗi hoài nghi thật lớn, binh trung chi vương, được xưng là thiết huyết binh vương, mà chỉ trong một chiêu đã dễ dàng bị đánh bại.
Bọn họ thậm chí còn chưa nhìn rõ người đàn ông phương đông kia ra tay, thì đã thấy vết đao trên người Luo.
"Luo tiên sinh, thành thật xin lỗi, tôi đã dùng quá sức. Dù vậy cũng nói cho anh biết, thật ra anh còn rất kém".
Đánh bại một người, bên cạnh việc đánh bại thân thủ, còn muốn đánh bại tinh thần. Luo là một cao thủ, giờ phút này giết hắn cũng không dễ dàng, cho nên Tiêu Thu Phong chỉ đả kích niềm tin của hắn, hy vọng bức hắn bỏ đi, Tiêm Thứ không có hắn, sẽ đối phó dễ dàng.
Luo nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong, không phản bác, chỉ nói: "Tôi đã bại, nhưng tôi vẫn muốn cảm tạ anh, anh đã chỉ cho tôi biết, như thế nào mới là sức mạnh chân chính. Tiêu tiên sinh, Trung Đông là thiên hạ của anh".
Máu vẫn còn đang chảy, nhưng Luo đã xoay người bỏ đi.
Trong nháy mắt, Luo đã rõ ràng, người đàn ông phương đông này không hề tự đại, bởi vì hắn quá mạnh, có thể kiêu ngạo cuồng ngôn, đó là điều đương nhiên. Thật nực cười, bản thân không biết tự lượng sức, lại còn nghĩ muốn đánh bại hắn.
Chờ cho đám Tiêu Thu Phong rời đi, tại chổ ở của Luo, vài tên lính đánh thuê cũng đã giúp hắn băng bó vết thương. Còn Mufu sau khi cáo báo tình hình với tướng lĩnh cao cấp, cũng ngây ngốc đứng nhìn hắn.
Luo nhẹ nhàng hít một hơi, trên mặt không hề có một tia uể oải vì bại trận, ngược lại còn rất thư thái, ngay cả vết thương do đao gây ra này, tựa hồ như hắn cũng không cảm nhận được sự đau nhức.
"Các người muốn hỏi gì, cứ hỏi đi!"
Shi Mufu mở miệng nói: "Luo, cậu không nên bại".
Làm giáo quan cho Tiêm Thứ, Luo đã không còn là một giáo quan bình thường, mà là chỗ dựa tinh thần cho tất cả lính đánh thuê, tất cả mọi người có thể nhận định như vậy. Chỉ cần Luo không chết, Tiêm Thứ mãi mãi tồn tại, nhưng, hắn đã bại, bại rất thê thảm, hơn nữa còn bại trước mắt mọi người.
Luo không tức giận, cũng không biện hộ, nói: "Đúng vậy, tôi đã bại, là bại tâm phục khẩu phục, hắn chính là mục đích của đời tôi, cường giả không thể chiến thắng"
Từ thái độ của Luo đối với việc thắng thua này, có thể thấy được, hắn không vì sự kiêu ngạo bị hủy đập nát mà trở nên quẫn trí. Trước kia do chưa gặp được đối thủ, cho nên vẫn nhận định rằng mình là vô đối. Nhưng bây giờ mới biết, hắn quá cùi bắp.
Shi Mufu có vẻ không được tốt, nhưng cũng không tức giận gì, nói: "Luo, cậu không được quên thân phận của mình, Ma Quỷ là đối thủ của chúng ta, cho nên cậu không cần phải bội phục, vì khi chúng ta có cơ hội, sẽ ra tay tiêu diệt Ma Quỷ, cuối cùng cậu vẫn là kẻ chiến thắng".
Luo nhìn sơ đã biết suy nghĩ của Shi Mufu, lão muốn liên minh với Thiên Không đối phó với Ma Quỷ, với người đàn ông kia. Chỉ cần hắn tồn tại, Tiêm Thứ sẽ an toàn, mọi người hằng đêm đều có thể ngon giấc.
"Nếu tôi là ông, tôi sẽ không làm như vậy, hắn không thể bị đánh bại" Luo thở dài:"Nhưng tôi cũng biết, ông sẽ không nghe tôi, cho nên, sáng mai tôi sẽ rời khỏi đây, tướng quân Shi Mufu, chúc ông may mắn".
Luo đã có ý tiễn khách, bây giờ, Mufu rất hy vọng Luo có thể giải thích vài câu về trận đánh hôm nay, hoặc là làm cho tâm lý của hắn dễ chịu một chút.
Hắn bại, không chỉ bại trên chiến trường, mà ngay cả niềm tin của hắn cũng đã ngã xuống, bây giờ, hắn chỉ còn là Luo, không còn là Thiết Huyết Binh Vương nữa.
Shi Mufu biết, kết cục này không cách nào vãn hồi được nữa.
Ngày hôm sau, Luo rời đi không một lời từ biệt, chỉ đưa mắt nhìn khắp nơi trong Tiêm Thứ, vẻ mặt buồn bã, mọi người đang tự hỏi: Nếu thật sự giao chiến với Ma Quỷ, thì người đàn ông cường đại đó, ai có thể ứng phó?
Không ai có thể đánh bại hắn, Luo trước khi đi đã để lại một câu, tựu như ác chú, đánh mạnh vào niềm tin của họ.
Chiến ý đã xuống đến mức thấp nhất. Shi Mufu gọi điện cầu cứu, giờ phút này Tiêm Thứ cần một chỗ dựa tinh thần cường đại.
Đang trong thời điểm Tiêm Thứ mê mang, Tiêu Thu Phong đã bắt tay vào đối phó với Thiên Không.
Cho đến bây giờ vẫn chưa kẻ nào dám coi thường thực lực của Thiên Không, từ đêm hôm đó, mặc dù đã tiêu diệt được quân của Scorpion, nhưng Ma Quỷ cũng tổn thất không nhỏ, ngay cả Lý Cường Binh cũng bị thương. Ngoài ra Kyrgyzstan còn có trong tay hơn bốn vạn người.
Nếu hắn muốn cùng chết, Ma Quỷ chắc chắn sẽ kết thúc.
Cho nên, không thể để chúng có cơ hội công kích, Tiêu Thu Phong đã quyết định, tiên hạ thủ vi cường.
Hắn không phải kẻ ngu, tấn công, cũng chỉ dẫn người đến gần doanh trại, đối mặt với lực lượng của Thiên Không, chỉ từ từ phân tán ra, từ từ tiêu diệt, cần một lực lượng cường đại là dao động tư tưởng của chúng, để chúng không đánh mà tự hàng.
Liên tiếp ba ngày, động tĩnh của Thiên Không càng lúc càng lớn. Theo tình báo của Tank, Thiên Không đã triệu hồi thủ hộ vệ đội, làm cho nhiều thành viên bị đè nén trong doanh đã có cơ hội phát hỏa.
Công kích có lẽ là ở hai ngày này.
Tiêu Thu Phong đem phương pháp đối phó Thiên Không chia ra làm ba phần: Nhất Tập Nhị Đổ Tam Bính.