Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 183: Gặp lại Thập Tam Muội



<!-- --> Trong con mắt âm u bắn ra sự phẫn nộ, nhưng Tiêu Thu Phong không quan tâm, giết hắn, quả thật nếu đi giết một con kiến còn khó khăn hơn nhiều.

Liên tiếp xuất hiện bốn tên ninja làm cho hắn ngửi được mùi nguy hiểm.

"Nếu mày muốn chết một cách thoải mái thì nên nói cho tao biết, bọn mày đến HongKong vì mục đích gì?" Giọng của Tiêu Thu Phong thản nhiên như nước, không hề nóng vội, tựa hồ như tên ninja dưới chân không nói thì hắn cũng không quan tâm.

Để có thể làm ninja, xương tuyệt đối phải cứng, hắn cũng chỉ thử, không hy vọng xa vời rằng tên ninja này có thể trà lời hắn vấn đề này.

Trên mặt tên ninja lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, có chút điên cuồng: "Những người có quan hệ với Miếu Nhai đều phải chết, Sơn Khẩu vạn tuế, Tá Đằng vạn tuế"

Đây là câu cuối cùng của hắn, vì hắn đã chết, trong miệng có ngậm độc, đối với từng ninja mà nói, lúc nào cũng sẵn sàng đối diện với cái chết, bỏ mạng vì chủ nhân.

Nhưng những lời này, cũng đã nói cho Tiêu Thu Phong biết, Sơn Khẩu Tổ đã xuất động, hơn nữa bọn chúng lại đối phó với Miếu Nhai nho nhỏ này cũng phải dùng đại đao. Với thực lực của Sơn Khẩu Minh trên thế giới, cần gì phải động can qua tại Miếu Nhai nho nhỏ ở HongKong này?

Mà gia tộc Tá Đằng, chính là lực lượng trung tâm của Sơn Khẩu Tổ. Ngày đó Thanh Quang bị hắn giết tại London, chính là cao thủ trẻ tuổi do gia tộc Tá Đằng bồi huấn ra.

Bốn tên ninja, trong một phút ngắn ngủi đã biến thành thi thể, còn Tiêu Thu Phong đã lẳng lặng rời khỏi nơi này. Những thi thể đó, sẽ có người khác xứ lý

Sự xuất hiện của Sơn Khẩu Minh, sẽ làm cho thế giới hắc ám kinh động, nếu như Tiêu Thu Phong đoán không sai, Thatta và Mafia cũng sắp có động tĩnh.

"Tiêu thiếu gia" Một âm thanh rất nhỏ, nhưng vô cùng kinh hỉ, đã vang lên bên người Tiêu Thu Phong. Giữa những quán hàng rong dày đặc người, một người đàn ông trung niên đã hướng đầu lại chổ Tiêu Thu Phong, nhìn hắn bằng cặp mắt đầy thâm ý.

Tiêu Thu Phong chấn động, người đàn ông này biết hắn?!!

Hắn đi đến một shop bán mũ, cầm lấy một mũ da, cao giọng hỏi: "Ông chủ, cái mũ này bán bao nhiêu?"

Chủ quán không ngẩng đầu lên, cầm lấy cái nón, thấp giọng nói, âm lượng vừa đủ Tiêu Thu Phong nghe: Đường Thiết Địa, số mười sáu, tìm một người gọi là Tiểu Yêu.

Tiêu Thu Phong không lên tiếng, tiện tay móc ra một trăm đồng, ném cho hắn, rồi mang cái mũ đi. Không cần hỏi nhiều, vì hắn đã biết, là Thập Tam Muội lưu lại một đường dây.

Đường Địa Thiết, số mười sáu, đây là một khu dân nghèo, HongKong mặc dù được xưng là phương đông chi châu, nhưng người nghèo cũng không ít. Nhìn thấy những người này sử dụng những toa xe lửa cũ để làm chổ ở là có thể tưởng tượng được đời người có biết bao nhiêu cực khổ.

Thế giới luôn luôn chân thật như vậy.

"Anh đẹp trai, có cần mỹ nữ bồi tiếp không?"Một người phụ nữ có chút nhan sắc mặc một áo lộ gần hết bộ ngực và một cái quần đùi đã tiếp cận hắn, trong tay còn cầm một điếu thuốc. Đây là gái bán hoa.

Tiêu Thu Phong móc ra hai trăm, nói: "Tôi muốn tìm một người tên là Tiểu Yêu, đây là của cô"

Sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi, nhưng vẫn chụp lấy tiền, nhét vào dưới bắp đùi, không một chút quan tâm, và cũng không để người khác chú ý.

"Bà" tức giận hừ một tiếng, nói: "Đàn ông mà lại thích cái loại điều điều"

Tiêu Thu Phong khó hiểu, nhưng khi "bà" dẫn Tiểu Yêu đến, hắn mới hiểu được, điều điều có nghĩa là gì…. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Mẹ kiếp, đó là gay, dù đã cố gắng làm ra vẻ girl, nhưng Tiêu Thu Phong liếc mắt một cái là có thể nhận ra, khó trách tại sao "bà" kia lại tức giận, mối làm ăn tốt thế này mà lại bị một thằng gay giật mất, không tức mới lạ.

"Anh đẹp trai, mau vào đi, anh thật tinh mắt, Tiểu Yêu là đóa hoa duy nhất trong khuôn viên mười dặm này đó, em sẽ phục vụ khiến cho anh hài lòng" Sinh ý đến nhà, Tiểu Yêu làm ra bộ dáng khiến cho người khác muốn buồn nôn, đã làm cho Tiêu Thu Phong muốn xỉu.

Nhìn thấy thằng gù ở nhà thờ đức Bà đã xấu không chịu nổi rồi, mà nhìn thấy "thằng này" thì có mà nhồi máu chết..

Người phụ nữ kia vừa rời đi, Tiêu Thu Phong cũng không dài dòng: "Mang tao đi gặp người cần gặp, ngay!" Không nên dây dưa với thằng gay này, hắn sợ là không nhịn được lại ra tay giết người.

Tiểu Yêu lập tức run lên, nhưng cũng cười quyến rũ nói: "Anh đẹp trai, em không phải là người anh cần tìm sao? Có cần thoải mái một chút trước không?"

Sắc mặt Tiêu Thu Phong phát lạnh, nói: "Bọn chúng gọi tao là Tiêu thiếu gia, không biết mày có nghe qua chưa, tao giết người không cần chớp mắt. Nếu mày còn nói nhiều, tao sẽ giết mày"

Gương mặt lạnh lùng, hơi thở muốn giết người, làm cho gương mặt tươi cười của Tiểu Yêu đọng lại, càng làm cho hắn kinh ngạc hơn, người được xưng hô Tiêu thiếu gia này, từ trong miệng của Thập Tam Muội, cuối cùng đã xuất hiện.

Rốt cục, Tiểu Yêu đã quay đầu lại, thản nhiên nói: "Anh đi theo em!"

Nếu không có Tiểu Yêu dẫn đường, giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy, Tiêu Thu Phong quả thật không thể tìm được đường, quẹo cái gì mà cả chục lần, hắn thật không thể nhớ toàn bộ, mà chỗ nào nhìn cũng giống chỗ nào.

Vài họng súng đã ngắm đến hướng của hắn, cái này không cần đặc biệt thăm đò, Tiểu Yêu bên cạnh đã đưa tay lên miệng huýt sáo một tiếng, những tay súng canh gác đã thu nòng trở về.

Rất nhanh, bên tai Tiêu Thu Phong đã truyền đến nhiều tiếng bước chân, có lẽ tiếng huýt sáo là ám hiệu của họ, giờ phút này báo lên, là có người ngoài đến.

Trong bóng đêm, một người đàn ông đã vội vã lao ra, người này, Tiêu Thu Phong cũng không nhận ra, trung niên, hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt kích động, hướng về Tiêu Thu Phong nói: "Tiêu thiếu gia, người rốt cục đã đến, Thập Tam Muội đã chờ người rất lâu"

Thật ra thì không lâu lắm … chỉ có một tuần ngắn ngủi, nhưng đối với những người đang trốn chạy như họ mà nói, bảy ngày này giống như là bảy năm dài đằng đặc, hắn nhận ra Tiêu Thu Phong, bởi vì ngày đó lúc đối phó với Trần Thông Lộ, hắn đã ở đó, bị trở thành con tin uy hiếp Thập Tam Muội và mọi người của Miếu Nhai.

Khí chất lạnh lùng của người đàn ông này, hắn không thể quên được.

"Tiêu thiếu gia … " Sau đó là một chuỗi tiếng kêu vui mừng lẫn hoảng sợ, trong lòng bọn họ, Tiêu Thu Phong chính là cứu tinh, mặc dù phần đông mọi người đều không biết lợi hại của Tiêu Thu Phong, nhưng truyền thuyết về hắn, nếu đem so với thần còn lãnh khốc hơn nhiều, Thập Tam Muội đã nói qua, chỉ cần Tiêu thiếu gia xuất hiện, bọn họ đã được cứu.

Tiêu Thu Phong không có tâm tình khách khí với những người này, lập tức lạnh giọng nói: "Thập Tam Muội đâu?"

"Ồ, Thập Tam Muội đang ở trong, bà bị thương, không cách nào đi bệnh viện, tình huống bất ổn" Người đàn ông xuất hiện trước mặt, tựa hồ như là đầu lĩnh ở đây, vừa giơ tay ra, vài trăm người phía sau chậm rãi tản đi, ẩn thân ở mỗi góc, trong những người này, có không ít người mang súng.

Trong một cái cái container được bổ ra, có một cái giường đơn giản, nhưng đối với bọn họ mà nói, đó cũng là một thứ xa xỉ, Thập Tam Muội đang nằm trên đó, vẻ mặt tái nhợt.

Người phụ nữ này đã lớn tuổi, những vẫn còn kiên cường dị thường, giờ phút này thân thể phỏng chừng rất đau nhức khó chịu nhưng vẫn cắn răng chịu đựng, cái trán đổ đầy mồ hôi, nhưng bà vẫn cắn chặt răng không phát ra một tiếng rên.

"Mỗi đêm đều đau nhức, không có cách nào khác, chúng tôi không có cách giảm đau"

Tiêu Thu Phong không nói gì, chỉ bước lại vài bước, trên người Thập Tam Muội có ít nhất hơn mười vết thương, đều là bị thương bởi lưỡi đao sắc bén, mà nghiêm trọng nhất là vết thương trên cánh tay của nàng, có thể nhìn thấy xương bên trong, máu tươi thì vẫn chảy ra, loại thương thế này, có thể cầm cự suốt một tuần mà không chết, người phụ nữ này đúng thật là mệnh trường.

Bàn tay đặt trước ngực bà, khí kình nóng ấm từ từ chảy vào. Giờ phút này, đây là phương pháp ngắn gọn nhất, dùng chân khí để chữa thương, tất cả chỉ là ngoại thương, không nguy hiểm lắm.

Luồng khí kình vừa tiến vào cơ thể của Thập Tam Muội, người phụ nữ này dần run lên, cắn chặt răng không buông, rồi … hô hấp dần ổn định, sau đó tứ chi được khí kình đi qua, xua tan hàn khí, dung hợp vết thương, gần một tiếng sau kể từ lúc Tiêu Thu Phong buông tay ra, Thập Tam Muội đã tỉnh giấc.

Trên gương mặt tái nhợt kia đã có sự vui mừng, một người gần đó vội vàng lấy chút nước cho bà uống, tình trạng này kéo dài rất nhiều ngày, nhưng thật không ngờ Tiêu thiếu gia vừa đến, Thập Tam Muội đã có thể tỉnh lại … có lẽ, người đàn ông này thật sự là cứu tinh của họ.

"Tiêu thiếu gia, người đến thật kịp lúc, nếu không bà già này chắc chắn đã nói vĩnh biệt với người" Không chỉ như thế, trên mặt bà còn mang theo ý hài hước, đối với Thập Tam Muội, một người phụ nữ đã lăn lộn giang hồ cả đời, với sanh tử, sớm đã xem thường.

Không phải bà không muốn buông, mà không có cách nào buông được, HongKong là nhà của bà, có vài thứ được định sẵn là số mệnh của bà.

Thanh xuân đã trôi qua, giờ phút này đã đến tuổi trung niên, bà đã đem tất cả của mình dung nhập cùng Miếu Nhai, không còn phân biệt gì nữa, chỉ cần Miếu Nhai tồn tại ngày nào, bà sẽ không ngừng phấn đấu.

"Thập Tam Muội, bà yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, bà sẽ không chết được, tốt rồi, bây giờ đem chuyện phát sinh tại HongKong, chậm rãi nói cho tôi biết. Bây giờ tất cả mọi chuyện sẽ do tôi xử lý, bà có thể an tâm nghỉ ngơi"

Thập Tam Muội là một nhân vật có máu mặt, nhưng lại gật đầu nghe lời, một người khác để cái gối sau lưng bà, bắt đầu kể cho Tiêu Thu Phong những biến cố xảy ra gần đây, đó là sự bắt đầu của máu.