<!-- --> Miếu Nhai sở dĩ được xưng là Miếu Nhai, bởi vì trong đây có một ngôi miếu rất lâu đời, truyền thuyết nói rằng, nơi đấy khi xưa hương khói rất thịnh, tập trung dân cư rất đông, hình thành phố Miếu, bây giờ gọi là Miếu Nhai.
Hồ Đầu vội vàng chạy đến chổ của Thập Tam Muội, kêu lớn: "Thập Tam Muội, Thanh Trúc bang tấn công..."
Thân thể Thập Tam Muội vẫn chưa bình phục, nghe xong giật mình, đây là ban ngày, lá gan của Thanh Trúc bang cũng lớn thật!
"Mau, đi báo cáo cho Tiêu thiếu gia, dặn các huynh đệ, cẩn thận!"
Tiêu Thu Phong đã bước vào, tiếng bước chân dồn dập của Hồ Đầu như thế, đương nhiên hắn cũng nghe được.
"Thanh Ngọc Đường có lá gan lớn như vậy, tôi thật sự muốn chiêm ngưỡng một chút, bọn chúng bây giờ đang ở đâu?" Tiêu Thu Phong cũng nghe được Hồ Đầu nói, thật sự cũng bất ngờ, nếu Thanh Ngọc Đường đã có dũng khí công kích, như vậy coi như cũng có vài phần can đảm.
Hồ Đầu lại vội vàng nói: "Tiêu thiếu gia, không phải, không phải hắn, mà là đám tiểu Nhật Bản kia, cái tên gọi là Tá Đằng Mộc, bây giờ đang ở trong miếu, nói là muốn cùng người đơn đấu"
Thập Tam Muội sửng sốt, thật sự quá bất ngờ, đơn đấu? Tên Nhật Bản kia bị điên hả? Muốn chết cũng phức tạp, đập đầu vào tường là xong, phỏng chừng còn thoải mái hơn.
Tiêu Thu Phong cảm thấy hứng thú, Lý Cường Binh lúc đó cũng bước vào, nghe vậy nói: "Phỏng chừng thằng này mắc bệnh khùng, Tiêu thiếu gia, chúng ta đi xem một chút đi"
Tiêu Thu Phong gật đầu, người ta đã có can đảm như vậy, hắn phải đi gặp mặt một chút, bên cạnh, Thập Tam Muội lạnh lùng quát: "Hồ Đầu, bảo huynh đệ chú ý một chút, đừng cho đám lưu manh của Thanh Trúc bang tiến vào"
Hồ Đầu gật đầu, điểm này, hắn đương nhiên biết, Miếu Nhai có mấy ngàn huynh đệ, bây giờ có thêm hỏa lực hỗ trợ, cho dù là Thanh Trúc bang có tấn công, cho dù có chết, thì cũng phải lôi thêm mấy thằng chết chung.
Mụ Tổ miếu bây giờ, trở thành nơi nghỉ ngơi của mọi người, nhưng từ khi Miếu Nhai thành lập, nơi này ngày thường rất ít người đên, vì thế huynh đệ của Thập Tam Muội tạm thời ở đây.
Tá Đằng Mộc cùng ba mươi sáu võ sĩ, ngồi xếp bằng một chổ, mỗi người mang bên hông hai thanh đao, đầu quấn khăn trắng, tỏ vẻ kiên định, có chết cũng không hối, có thể đây chính là tinh thần võ sĩ đạo chăng?!
Thập Tam Muội tiến lại quát: "Người các ngươi cần tìm đã đến, Tá Đằng Mộc tiên sinh, không đứng dậy nghênh đón sao?"
Lý Cường Binh cười khinh bỉ nói: "Đám người này, đều có một truyền thống, chỉ khi nào bị đánh thì mới bắt đầu tôn kính, điển hình là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh"
"Này, tiểu Nhật Bản, Tiêu thiếu gia của chúng ta đã đến, không phải muốn cùng người đơn đấu sao? Sợ hả.."
Mỗi người, mày một câu, tao một câu, khiến cho Tá Đằng Mộc đang ngồi xếp bằng cũng phải run lên, đương nhiên không phải vì kích động, mà là vì tức.
Hắn duỗi chân ra, cả người đứng dậy, phía sau, hơn ba mươi tên võ sĩ cũng đã đứng dậy, tay vỗ về chuôi đao, chưa người nào có thể ô nhục tinh thần võ sĩ đạo của họ.
"Người Trung Quốc các ngươi, đều là những kẻ không biết lễ giáo, ta không cùng các ngươi so đo"
"Mẹ kiếp, lão tử muốn chửi thì chửi, không giống như những tên Sơn Khẩu Minh dối trá, ti tiện. Tiêu thiếu gia, loại tạp chủng này xin để tôi giáo huấn" Một thần binh chiến đội đã không chịu nổi sự kiêu ngạo này, chuẩn bị ra tay giáo huấn.
Hai mắt Tá Đằng Mộc nhìn chằm chằm Tiêu Thu Phong, cuồng vọng nói: "Đối thủ của ta là Tiêu thiếu gia, muốn đánh với ta, ngươi không xứng!"
Mẹ kiếp, giết người mà còn nói tư cách, Tiêu Thu Phong lạnh lùng cười, nói: "Vốn dĩ muốn cho bọn mày một cơ hội, nhưng bây giờ xem ra thì không cần nữa, mày căn bản là không xứng. Tiểu Lục, tên này giao cho ngươi, vặn gãy đùi nó cho tao, để cho nó bò về!"
Tiểu Lục Tử, chính là Thần Binh chiến đội viên khi nãy chửi.
"Cường Binh, động tác nhanh lên, không cần cho chúng đứng, nhìn là thấy phiền, súc sinh vốn dĩ phải bò dưới đất"
Dù không nói rõ, nhưng Lý Cường Binh đã hiểu, Tiểu Lục Tử càng hưng phấn hơn, chưa đánh đã muốn kiếm chuyện, mở mồm mắng: "Lão tử vặn cổ bọn mày, chửi cha mắng mẹ mười tám đời tổ tông của mày …"
Trời ạ, thật sự là quá thô lỗ, nhưng đám người Hồ Đầu lại cười một cách khoái chí, không cách nào khác, lăn lộn trong hắc đạo thì bản tính phải lưu manh. Cách chửi này làm cho bọn họ thấy sảng khoái, huống chi người bị chửi lại là đám người Nhật Bản, càng làm cho tâm lý họ sảng khoái gấp chục lần. Trận đánh lần trước tại Miếu Nhai, nhưng tên võ sĩ chó chết này đã giết không ít huynh đệ của hắn, giờ phút này nếu Thập Tam Muội không cản trở, phỏng chừng cả đám đã nhào lại.
Tá Đằng Mộc đã khẩn trương lắm rồi, bây giờ đến đây, hắn đã mang theo cái suy nghĩ: Không chết không về. Chứng minh cho tinh thần hy sinh của hắn, nhưng Tiêu Thu Phong lại không cho hắn một cơ hội, nếu để một thằng nhãi đánh bại, hắn muốn chết, cũng sẽ rất khó khăn.
"Tiêu Thu Phong, ngươi … đồ nhu nhược!" Điên cuồng gào thét, hy vọng kích thích Tiêu Thu Phong, để cho hắn một cơ hội được chết.
Nhưng Tiêu Thu Phong lại không hề tức giận, chỉ là giọng nói càng lạnh lùng hơn: "Làm cho nó câm miệng!"
Tiểu Lục Tử sử dụng sức mạnh của bản thân, như lôi bàn cường công, Tá Đằng Mộc luống cuống tay chân, không có thời gian để nói bậy nữa "Xoẹt …" một tiếng, trường đao rời vỏ, đao phong tuyết trắng, mang theo hơi lạnh chết người.
Nếu so sánh lực lượng thì hai bên không chênh lệch nhiều, như đao của Tá Đằng Mộc đã giết qua rất nhiều người, sắc bén dị thường, cái mà Tiểu Lục Tử có thể thắng được hắn bây giờ chính là sát khí. Vận dụng sát khí lãnh ngộ từ những trận chiến sinh tử ra để tấn công, tìm kiếm cơ hội chiến thắng.
Mặc dù không phải là dễ dàng, nhưng Tiêu Thu Phong đã cho hắn cơ hội, cùng với cao thủ đánh nhau, đối với Tiểu Lục Tử, là một cơ hội hiếm có.
Loại cơ hội hấp dẫn như vậy, đám Lý Cường Binh, Thiết Trụ đã gặp nhiều. Những người đối mặt với Thần binh Chiến Đội cũng không thua kém bao nhiêu, nhưng với cao thủ như Tá Đằng Mộc thì Lý Cường Binh lần đầu tiên đối mặt. Ba mươi tên võ sĩ kia, căn bản là không có một tia kích thích, tay không đấm gãy đao của chúng, rồi đập nát đầu chúng, vô cùng dễ dàng.
Xa xa, một ít du khách nhìn thấy cảnh này, kinh hãi kêu lên, không biết gì hết, còn tưởng rằng nơi này đang đóng phim? Nếu không tại sao có nhiều võ sĩ mặc võ phục như vậy?
Máu đổ xuống, mỗi tên võ sĩ ngã xuống đều bị chặt đứt hai chân, gào thét thảm thiết. Mặc dù chúng không sợ chết, nhưng đau đớn thì không cách nào chịu được, huống chi còn sống sờ sờ mà bị chặt hai chân.
Càng có vài tên đáng thương hơn, bị đánh đến quáng gà, không biết chạy đâu, cuối cùng loạn hướng, bị đám người của Miếu Nhai đạp văng vào trong.
Mấy con khỉ như vậy, còn chơi chưa đã mà, sao có thể để nó chạy.
Tiểu Lục Tử cùng Tá Đằng lâm vào khổ chiến, Tiểu Lục Tử đụng độ với cao thủ, càng đánh càng hăng, nhưng Tá Đằng thì càng nhụt chí. Nếu như bây giờ bị Tiêu Thu Phong giết, hắn sẽ không thương tâm nhiều, mà còn có thể kiêu ngạo, bởi vì hắn biết, đó mới là cao thủ chân chính.
Mà hiện giờ, hắn phải đấu với một tiểu nhân vật thậm chí hắn không biết tên, cái này quả là một sỉ nhục rất lớn với hắn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lý Cường Binh vỗ tay thu công, mấy chục người đã ngã xuống, không ôm chân thì cũng nằm la liệt, nhìn Tiểu Lục Tử trong sân, tức giận quát: "Mẹ kiếp, Tiểu Lục Tử, ngày thường huấn luyện chỉ biết lười biếng, còn không nhanh lên, đúng rồi đó, đánh vào mặt con heo này …"
"Đánh vào mông heo này …"
"Đạp vào chân heo kìa …"
Bốn phía đã bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, làm cho đao thế của Tá Đằng trở nên loạn nhịp, đao mang biến yếu, Tiểu Lục Tử mỗi khi nắm bắt được cơ hội, liền công kích một cách điên cuồng, mấy lần bị đao phong xẹt qua quần áo nhưng vẫn không lui bước.
Áo ngoài đã bị chém nát, xé xuống dùng làm vũ khí luôn, để lộ ra thân hình cường tráng của Tiểu Lục Tử, trên người cơ bắp cuồn cuộn, đại biểu cho sức mạnh vừa mới tăng thêm một bậc.
Áo trong tay hắn, đã trở thành vũ khí lợi hại, đường đường là gia tướng của Tá Đằng gia tộc, lại bị một cái áo rách nát làm cho vất vả.
Vù một cái, áo cuốn lấy trường đao, Tiểu Lục Tử đột nhiên lao đến, nắm tay trái công kích thẳng vào ngực của Tá Đằng bằng sức cực mạnh. Hắn chấn động, lùi về phía sau sáu bước.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Lục Tử công kích trúng.
Hắn cũng không phải chiến sĩ bình thường, lực lượng rất mạnh, tung ra một đấm rất mạnh, hô hấp của Tá Đằng Mộc đã bắt đầu rối loạn, hắn biết, hắn đã bại, bại rất thê thảm.
Đao vô tâm, chiến vô ý, loại đối thủ như vậy, thật sự rất chán, chịu không nổi một kích.
Xem bộ dáng của hắn bây giờ đi, cho dù là cao thủ của Sơn Khẩu Tổ, nhưng nhà Tá Đằng đã không nhìn trúng hắn, ngay cả Nghênh Phi Nhất Đao Trảm cũng không học được, thật sự làm cho người ta thất vọng.
"Nhìn lão tử đạp chó này.."Không biết Tiểu Lục Tử lĩnh ngộ đến đâu rồi, chân khí vận hành như bay, hình thành lực lượng xoáy tụ, đá một cước thật mạnh vào mông của Tá Đằng Mộc, làm cho hắn ngã xuống như một con chó đang xin ăn, vô cùng thê thảm.
"Bát Cát!" Hắn đứng dậy, trên mặt xuất hiện thái độ phẫn nộ, hai tay nắm chặt đao, điên cuồng lao lên, căn bản là không còn bình tĩnh, xem ra, thật đúng là bị điên không nhẹ.
Thua trong tay một người vô danh tiểu tốt, đối với hắn mà nói, là sự nhục nhã cả đời.