<!-- --> Thân thể Mộng Thanh Linh khẽ run lên, sau đó lắc đầu, trên mặt toát ra vẻ bi thương vô cùng, nói: "Mỹ Đình, em biết cách an ủi chị lắm, được rồi, chuyện của chị, chị sẽ tự mình xử lý, đi thôi, để xem người tim Tiêu đại ca có việc gì, chị cũng đang đói bụng rồi"
Đinh Mỹ Đình muốn đem chuyện trước kia của Tiêu đại ca nói ra, nhưng những người kia đã âm thầm nhắc nhở nàng, chuyện này, chỉ có thể để cho người của Tiêu gia biết, cho dù là cha mẹ của mình cũng không thể để lộ ra, cho nên, nàng chỉ há miệng nhưng không nói gì, chỉ gật đầu, dắt tay Mộng Thanh Linh xuống lầu.
"Tiểu Mộng, đến đây, để bà nội ôm một cái, nha đầu này, đã lâu rồi không ghé qua chơi"Vừa nhìn thấy Mộng Thanh Linh, bà lão đã chuyển mục tiêu mới, quên luôn việc tra khảo Tiêu Thu Phong.
Tiêu Thu Phong thật không ngờ, đệ nhất mỹ nhân Mộng Thanh Linh thế mà lại là cháu gái của lão đạo sĩ, ngày đó lúc mẹ tỉnh dậy, đã gọi ông ta là chú Mộng, Tiêu Thu Phong còn có chút kỳ quái, nhưng hai người này quả thật có quan hệ với nhau, thế giới này quả nhiên rất nhỏ, không phải sao?
Mộng Thanh Linh thản nhiên cười, cất bước đi tới, Đinh Mỹ Đình đương nhiên cũng không ngoại lệ, ở Hoắc gia, nàng chính là người thân cận nhất với hai ông bà, cũng được hai ông bà yêu thương nhất, nếu so sánh với Vũ và chúng nữ Triệu Nhược Thần thì nàng có vẻ đáng yêu hơn, giống như là một tiểu Tinh Linh, chỉ cần nơi nào có nàng thì nơi đó sẽ có tiếng cười vui vẻ.
"Hoắc nãi nãi, thật xin lỗi, mấy ngày qua thanh linh bận quá, chưa đến thăm bà, chẳng qua trong nhà đã có nhiều người như vậy, bà sẽ không còn cô đơn nữa, hơn nữa con đã nhận lời của Thu Phong ở đây một thời gian, nhất định sẽ bồi tiếp Hoắc nãi nãi thật tốt"
"Đúng vậy, bà ngoại, chị Thanh Linh đã đáp ứng rồi, sẽ ở lại Hoắc gia làm bạn vài ngày"Nếu như không có quan hệ với Tiêu Thu Phong, nàng cũng sẽ kêu là nãi nãi, nhưng xuất già tòng phu, nàng cũng xưng hô giống như Tiêu Thu Phong, chị Vũ, chị Nhược Thần đều kêu như vậy mà.
Hoắc Phi Trữ rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi: "Tiểu Mộng, sao con lại quen biết tiểu Phong, không phải là các con đang yêu nhau chứ. Lần trước gặp gia gia của con, hắn ta còn muốn giới thiệu con cho Tiểu Phong, thật không ngờ, các con thật đúng là có duyên với nhau"
Lần này thì đến lượt Mộng Thanh Linh kinh ngạc, thất kinh hỏi: "Hoắc gia gia, các người gặp qua ông nội của con?"Ông nội là một thần long thấy đầu không thấy đuôi, tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng vẫn có thói quen tới vô ảnh đi vô tung. Chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện, lại biến mất khó hiểu, dù sao chỉ có ông đến chứ không thể nào đi tìm ông.
Bà lão gật đầu, cười nói: "Đúng vậy, Tiểu Phong cũng gặp, ông ta có ấn tượng không tồi với tiểu Phong, cho nên muốn kết hợp cho hai đứng, nhưng Tiểu Phong lại cự tuyệt, thật không ngờ, hai đứa đã quen biết nhau, nói không chừng còn đã ám định cả đời, đúng không?"
Bà lão nhìn hai người, quả thật rất xứng đội, nhưng lời nói của bà, đã làm cho ba người trẻ tuổi sợ đến mức há hốc mồm, Tiêu Thu Phong thật không ngờ, bà ngoại lại có trí tưởng tượng phong phú như vậy, thật sự không thể tin được, ba có thể liên tưởng kinh khủng như vậy.
Đinh Mỹ Đình cũng thấy rất buồn cười, cảm thấy bà ngoại cũng giống như bá mấu Tiêu gia Đông Nam giống nhau, đều rất thích tìm vợ cho Tiêu đại ca.
Mộng Thanh Linh cũng sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười nói: "Hoắc nãi nãi, ngượng quá, làm cho người thất vọng rồi, con đã thích người khác, không thể thỏa mãn hy vọng của ông nội"
Hoắc Phi Trữ vừa nghe, đã vội nói: "Tiểu Mộng, không thể nào, chưa từng nghe nói con kết giao với ai cả, con cần phải suy nghĩ thật kỹ, năm đó hai nhà chúng ta đã có hôn ước, chỉ tiếc là ta và gia gia của con đều sinh con gái, bây giờ vất vả lắm mới có một cháu gái và một cháu trai, thật sự là do trời định duyên nhân, bỏ qua thì rất đáng tiếc, hơn nữa ta thấy hai đứa rất xứng đôi, là một đôi đẹp nhất thiên hạ..."
Đinh Mỹ Đình đứng bên cạnh cũng nhìn Tiêu Thu Phong và Mộng Thanh Linh, cũng gật đầu, nói: "Chị Thanh Linh, em cũng thấy vậy, Tiêu đại ca rất xứng với chị, không ai thích hợp với chị hơn anh ấy"
Mộng Thanh Linh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, trong nháy mắt, nàng thậm chí còn cảm thấy tâm động, nhưng nàng không chịu được sự hấp dẫn này, vì hạnh phúc đó, không có khả năng thuộc về nàng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiêu Thu Phong thì càng không cần phải bàn đến, hắn đã cười khổ, cái này quả thật chỉ có thể dùng từ "chó ngáp phải ruồi"để hình dung, nếu biết Mộng Thanh Linh là cháu gái của lão đạo sĩ, cho dù là cự tuyệt cũng sẽ giải thích rõ ràng, chứ không như bây giờ để cho hai ông bà hiểu lầm.
"Ông ngoại, bà ngoại, con không phải đã nói rồi sao, tất cả tùy duyên, các người không cần lo lắng"Ông bà có ý tốt, nhưng Tiêu Thu Phong lại không hy vọng hảo ý này lại trở thành áp lực trong lòng mọi người.
Mộng Thanh Linh cũng không tức giận, chỉ kỳ quái hỏi: "Hoắc gia gia, hắn thật sự là cháu của người?"
Hoắc Phi Trữ cười, sau đó gật đầu khẳng định: "Đương nhiên, hoắc phi trữ ta tuy gì, nhưng chưa đến nỗi quờ quạng, cháu ngoại của Hoắc gia còn có thể nhận tùy tiện sao?"
Chẳng lẽ hắn chính là???
Bà lão hình như cảm nhận được, nói: "Tiểu Mộng, với quan hệ hai nhà chúng ta, ta cũng không gạt con, tiểu Phong chính là con của tiểu Hà và Mại Phi, cho nên nếu mẹ của con còn sống, thì hôn sự này, con muốn cự tuyệt cũng không được, con hẳn là phải rõ ràng mới đúng"
Mộng Thanh Linh đương nhiên rõ ràng, khi cha mẹ còn trên đời, vẫn luôn than tiếc mãi, ba người Tiêu gia thế mà không một ai sống sót, cha bởi vì không thể giúp đỡ nên luôn canh cánh trong lòng, có thể nói là hối tiếc mà chết, cho nên lúc mẹ qua đời, đặc biệt giao cho nàng gìn giữ Hoa Hạ liên minh.
Nàng cười, chuyển hướng về phía Tiêu Thu Phong, tựa hồ như giờ phút này mới hiểu được, nói: "Thì ra anh căn bản là không phải giúp tôi, mà chỉ là làm chuyện mình nên làm, Tiêu thiếu gia, tôi thay anh giữ gìn Hoa Hạ nhiều năm như vậy, anh có phải là quá mức thanh nhàn hay không?"
Tiêu Thu Phong cũng có chút xấu hổ nói: "Mộng tiểu thư, xin lỗi, tôi cũng chỉ vừa mới biết chuyện này, thỉ ra Hoa Hạ có quan hệ lớn với Tiêu gia như vậy, nhưng cô cố gắng nhiều năm như vậy, những thứ này hẳn là nên thuộc về cô, tôi thật sự nghĩ vậy, xin cô tin tưởng"
Hoa Hạ tuy rằng được xưng là đại tập đoàn có thực lực nhất ở kinh thành, nhưng Tiêu Thu Phong cũng không muốn cướp đoạt, bởi vì tập đoàn Phong Chánh ở Đông Nam càng lúc càng mở rộng ra, trung đông còn có tổng bộ Long Đằng, toàn bộ kinh tế thế giới, đều đã nằm trong tầm khống chế của hắn, hắn không muốn, cũng không quan tâm.
Mộng Thanh Linh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Anh nghĩ thật chu đáo, cũng biết tôi coi chừng Hoa Hạ có bao nhiêu vất vả, xem ra bây giờ tôi có thể ngủ một giấc ngon rồi, Tiêu thiếu gia, tôi nói cho anh biết, chuyện Hoa Hạ tôi sẽ không xen vào nữa, dù sao anh cũng không cần, tôi còn gấp cái gì, hừ, sao trên đời này lại có loại người như thế"
Tiêu Thu Phong có chút khó xử nói: "Mộng tiểu thư, bây giờ thật sự không được, tôi không có thời gian để ý đến việc này, nếu cô thật sự muốn nghỉ ngơi thì cũng phải chờ tôi thu xếp, tôi nghĩ cô cũng không muốn làm trái lại ý nguyện của cha mẹ cô"
Mộng Thanh Linh trả giá như thế, đương nhiên bởi vì nguyện vọng này, cái này là do hai ông bà nói cho hắn biết.
Đôi mắt đẹp của Mộng Thanh Linh trừng hắn một cái, quát: "Tiêu đại thiếu gia anh quả thật biết sử dụng lao động, ngay cả tôi cũng không buông tha, tôi cũng không thiếu gì anh, muốn tôi giúp anh, có lợi ích gì không? Nói trước, chuyện không có lợi thì tôi sẽ không làm"
Đinh Mỹ Đình bên cạnh cười nói: "Chị Thanh Linh, chị muốn gì cũng được, chỉ cần Tiêu đại ca có thể làm được, anh ấy nhất định sẽ không từ chối, có phải không Tiêu đại ca?"
Tiêu Thu Phong gật đầu: "Được!"
"Giúp anh cũng được, nhưng, anh thiếu tôi một yêu cầu, còn nữa, không kéo dài thời gian quá lâu, trong nửa năm, nếu anh không tiếp quản, tôi sẽ đem công ty bán đi, dù sao Tiêu đại thiếu gia anh cũng không thiếu tiền"
Đinh Mỹ Đình đã vui vẻ nhào lại lòng ngực của Tiêu Thu Phong, cười hì hì nói: "Không thành vấn đề mà, chỉ một yêu cầu thôi mà, cho dù là phải cưới chị cũng được, chị Thanh Linh, thế nào?"
Nhìn ba người thân thiết nói chuyện, hai ông bà tuy trong lòng cao hứng, nhưng trong mắt vẫn có phần hối tiếc, đây không chỉ là ý nguyện của hai ông bà, mà chính là ý nguyện của hai nhà Tiêu Mộng. Chỉ đáng tiếc là trời cao không cho bọn họ duyên phận, rõ ràng hai người rất xứng đôi nhưng lại không thể đến với nhau..
Tiêu Thu Phong thấy Mộng Thanh Linh đáp ứng, trong lòng cũng vui mừng, thật ra thì Hoa Hạ là do hai nhà Tiêu Mộng bỏ vốn liên hợp, nếu cô gái này quăng lại hết cho hắn, vậy quả thật là một cái siêu cấp đại phiền toái rồi, bác không ở đây, Liễu Yên Nguyệt ở Đông Nam không thể phân thân, mà Trác Ngưng Tuyết và Lâm Thu Nhãn đang ở Trung Đông, giờ phút này không ai có thể tiếp nhận quản lý Hoa Hạ cả.
"Mỹ Đình, không cần nói giỡn với anh, đang ngại bên cạnh anh thiếu người sao?"Đối với tiểu mỹ nhân đã toàn tâm toàn ý, Tiêu Thu Phong quả thật đã chậm rãi tiếp nhận nàng, tính tình ngây thơ, mị lực thanh xuân, vốn là một phong cảnh xinh đẹp nhất, huống chi loại chân tâm này cũng làm cho hắn rất cảm động.
Một phụ nữ vì một người đàn ông mà trả giá nhiều như vậy, đã đủ lắm rồi!
Trên mặt đầy yêu thương, ôn hòa che chở, tuyệt đối xuất phát từ nội tâm, tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu của nàng, tình cảm của hai người, tuyệt đối làm cho Mộng Thanh Linh hâm mộ.
Nhưng không thể theo đuổi, có được cuộc sống bình đạm như vậy đã đủ lắm rồi, trong lòng thầm oán khóc, nhưng lại thâm tình nói thầm: "Ảnh Tử, anh ở thiên đường có biết rằng còn một người con gái đang yêu anh không? Nếu thời gian có thể trở ngược lại, thì giây phút đó, em hy vọng có thể vĩnh hằng, hoặc kéo dài mãi mãi"
Nhàn nhạt lâm vào suy nghĩ, trên mặt Mộng Thanh Linh đã có chút ngơ ngác, nhưng miệng lại mỉm cười hạnh phúc. Nhìn nụ cười đó, Tiêu Thu Phong chợt có một nổi đau không hiểu được, bởi vì hai người trong lúc tiếp xúc, tâm của nàng đã không đề phòng, vì thế hắn có thể tùy ý ra vào.
Giờ phút này, cảm giác đau lòng đó, hắn đã cảm nhận được.