Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 423: Thân phận của Cảnh Trưởng



<!-- --> Trên mặt nước mênh mông hiện ra một khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ, Tiêu Thu Phong cố sức nắm lấy nhưng không nắm được gì hết. Giống như hắn đã chết, không phải sao, hắn phải rời khỏi người mình yêu, rời khỏi thế giới này.

"Ông xã, không được đi"

"Ông xã, anh đã nói sẽ ở bên em cả đời, anh nhất định không được phép chết"

"Ông xã, anh xem, bảo bảo đáng yêu thế này, con đang cười với anh đó"

Tiêu Thu Phong theo gió vào trong giấc mơ, mơ đến thiên đường. Tất cả đều đã xuất hiện trong giờ phút này, giống như hạnh phúc ở khắp mọi nơi. Nhưng khi hắn đưa tay ra để chạm thì không chạm vào đâu như cách núi cách sống, không thể đến gần.

Thế giới tăm tối phát ra một tia sáng nhàn nhạt, tia sáng càng lúc càng rực rỡ.

Mộng Thanh Linh vì cứu người yêu mà cắt cổ tay, cơ thể nàng đã suy nhược nhưng vẫn nở nụ cười thỏa mãn, nàng không chịu nổi ngã xuống hôn mê. Nhưng tay nàng vẫn dùng hết sức lực cuối cùng nắm chặt lấy tay Tiêu Thu Phong không buông, cả đời không buông, cả đời gắn liền bên nhau.

Máu vẫn chảy, máu ở cổ tay hai người dung hợp lại, sau đó phát ra ánh sáng, ở trong bóng đêm tăm tối và yên ả này chiếu lên đôi nam nữ đang ôm chặt nha, hình như đang làm chứng, làm chứng tình yêu sâu đậm và nồng nàn này: "Xin lỗi Vũ, xin lỗi Yên Nguyệt... anh phải đi, không thể ở bên các em nữa, xin lỗi... nếu có kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại, anh nhất định sẽ dùng cả đời bù đắp cho các em" Tiêu Thu Phong hét lên.

Ngay sau đó, trước mặt hình như hiện lên Cảnh Trưởng đeo mặt nạ: "Ha ha ha.... mày chết, mày nhất định sẽ chết. Mày đã chết, tao sẽ giết hết tất cả người mày yêu. Dùng máu để phát tiết cơn lửa giận của tao, mối căm hận của tao. Tao muốn tất cả người của Tiêu gia đều chết"

Một loại lực lượng thần bí đột nhiên rót vào cơ thể hắn, dẫn động lực lượng tinh mang đang tiềm tàng trong cơ thể. Trong nháy mắt đó, cơ thể và tâm linh Tiêu Thu Phong chấn động, bò lên từ vực sâu tử vong, khẽ mở mắt ra, cảm nhận gió và không khí, hắn vẫn còn sống.

Dưới ánh sáng, hắn thấy một cô gái nằm bên cạnh mình, khuôn mặt tiều tụy của nàng, hắn thấy mặt nàng có ánh sáng, nơi này không ngờ có ánh sáng.

Hơn nữa ánh sáng là đến từ cổ tay hai người, mặc dù rất nhạt nhưng đó là một loại hy vọng. Tiêu Thu Phong chỉ cảm thấy lực lượng tinh mang bị ánh sáng đó dẫn động, không ngừng chuyển động.

Hắn không dám chậm trễ, dùng ý thức và lực lượng thông qua cổ tay rót vào trái tim Mộng Thanh Linh, đánh thức lý trí của nàng, có ánh sáng, có lực lượng, có thay đổi, bọn họ còn hy vọng sống.

Lực lượng tinh mang ở thế giới xa lạ này rất có tác dụng. Mộng Thanh Linh hơi động đậy, sau đó nặng nề mở mắt ra. Giờ phút này nàng thấy ánh sáng dịu nhẹ đó, cảnh tượng đẹp mắt như vậy giống như thiên đường: "Thu Phong, chúng ta đã chết sao, đây là thiên đường?"

Tiêu Thu Phong lắc đầu, mỉm cười nói: "Không, chúng ta vẫn sống. Mộng Mộng, em xem, có ánh sáng, đó chính là hy vọng của chúng ta, chúng ta có thể sống sót mà đi ra ngoài"

"Thu Phong, thật sao, chúng ta còn có thể ở bên nhau, cả đời này sẽ không chia lìa nữa?"

Tiêu Thu Phong gật đầu, vẻ mặt đầy khẳng định. Hắn tin rằng có thể. Giờ phút này hắn càng nghĩ đến câu khẩu quyết của lão đạo sĩ: "Tinh mang diệu thế, mộng ảo trọng sinh, âm dương dung hợp, lực lượng khôn cùng"

Trong Tinh mang trận này, bọn họ có thể đã trải qua sống và chết, âm dương dung hợp có lẽ chính là máu của hai người. Vũ nói Tinh mang trận có cảm ứng dị thường đối với hắn và Mộng Mộng, bởi vì dòng máu đặc biệt trên người bọn họ. Võ chi phách của Tiêu gia vốn chính là vũ giả kiệt xuất. Mà Thông tâm thuật của Mộng gia cũng là linh thể từ thời thượng cổ.

Giờ phút này lực lượng tinh mang đang không ngờ xuất hiện, chính là chứng minh tốt nhất.

"Mộng Mộng, bây giờ anh ôm em, em không cần nghĩ gì hết, cũng không cần làm gì hết, giao tất cả cho anh, biết không?" Tiêu Thu Phong ôm nàng từ phía sau, khoanh chân, hai tay kề sát, cổ tay chạm vào nhau, máu dung hợp, ánh sáng vẫn phát ra. Mộng Thanh Linh khẽ gật đầu, mặt nàng giống như đỏ lên, nhưng không hề phản kháng, rất ngoan ngoãn nghe lời.

Ôm nhau, giống như đôi tình nhân. Nhưng nhìn vẻ trầm tĩnh của Tiêu Thu Phong, mặc dù không hề động đậy, nhưng ý thức của hắn đã kéo đi rất xa, rất xa, mang theo lực lượng tinh mang nghịch lưu mà đi, từ từ đi tới. Hắn muốn tìm thấy căn nguyên của tinh mang chi hải, ở đó nhất định có câu trả lời mà hắn muốn.

Mà tất cả đều tiến hành thông qua Thông tâm thuật trong máu của Mộng Thanh Linh. Bởi vì yêu nên tâm linh của nàng mở rộng ra với hắn, không hề bí mật.

Giống như đi giữa những vì sao sáng chói, kim quang phát ra tạo thành đường, càng phát ra khí tức thần thánh, đó mới là thiên đường chân chính.

Đi qua ngàn núi, vạn sông, đường rốt cuộc tới cuối, bầu trời mênh mông không thể tiếp tục mà đi. Tiêu Thu Phong mang theo hy vọng, một vầng thái dương xuất hiện, trong ánh sáng đỏ rực chói chang không ngờ lại vây quanh một ngôi sao. Sao và mặt trời không ngờ cùng lúc xuất hiện.

Mặt trời đỏ hình như muốn tránh khỏi sự bao vây của các vì sao, phát ra ánh sáng chói chang, muốn phá hủy tất cả mọi thứ ngăn cản mình. Nhưng những vì sao không nhanh không chậm, không tiến cũng không lùi, chỉ vận động theo mặt trời, hình thành một cảnh kỳ quái, sao đuổi mặt trời.

Ánh nắng chói chang đã bắn tới người Tiêu Thu Phong, như hàng vạn mũi châm đâm vào các huyệt đạo của hắn, vô cùng đau đớn, đó là một loại đau đớn không thể thừa nhận. Mặc dù cắn răng chịu đựng, cắn chặt môi đến tóe máu cũng không thể nào ngăn cản sự đau đớn đó xâm nhập.

Cảm giác bất tỉnh lại truyền đến, trong nháy mắt khi hắn sắp mất đi ý thức, lực lượng tinh mang đã tràn ra, lực lượng nhẹ nhàng như nước, nhẹ nhàng vỗ về cơ thể hắn, vạn mũi kim châm từ từ hòa tan trong huyệt đạo, sau đó từ từ bị hấp thu, hình thành một lực lượng nhật mang trong gân mạch.

Lực lượng tinh mang sau khi che chở cho cơ thể khỏi đau đớn, cũng giống như nhật mang, tiến vào trong kinh mạch Tiêu Thu Phong, dán sát vào nhật mang, sau đó một lần nữa tổ hợp, sinh ra một loại khí tức xa lạ. Không sai, đây chính là lực lượng Tinh mang quyết.

Nhưng lúc này Tiêu Thu Phong đã biết, dùng từ Tinh mang quyết để hình dung đã không chính xác. Lực lượng này được hình thành từ nhật mang và tinh mang dung hợp lại, đó chính là Tinh Nhật quyết.

Khi Tinh Nhật quyết sinh ra, trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện rất nhiều chữ viết, chữ tạo thành câu, câu tạo thành đoạn, đoạn tạo thành trương, sau đó hiện lên trước mắt hắn.

Từng đợt từng đợt nhật mang, từng đợt từng đợt tinh mang cứ như vậy mà không ngừng chuyển động, lưu động trên người Tiêu Thu Phong. Mà những chữ đó cũng từ từ nhiều lên, như một loại tâm pháp. Nhưng rất đáng tiếc loại chữ này quá kỳ lạ, Tiêu Thu Phong không thể nào biết được.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, không đói không khát, không rét buốt, với hai người đang ôm nhau, thời gian đã không còn tác dụng.

Cảm giác đau đớn đó đã không còn nữa, khi ánh sáng tinh mang từ từ nhạt đi, mặt trời và sao đều biến mất vào trong mây, nghỉ ngơi để chuẩn bị tiến hành một lần luôn hồi mới. Khi Tiêu Thu Phong tỉnh lại, hắn đang phiêu phù trong không trung, trước mắt hắn đã không phải là cát vàng nữa, không còn tăm tối nữa. Tất cả cảnh tượng đã khôi phục bình thường. Tiêu Thu Phong từ từ bay xuống, đã ở trong Lục tinh mang trận.

Không có ai biết được thế giới tinh mang tăm tối, sa mạc đi mãi không hết chỉ là một khu vực nhỏ nhoi trên bầu trời Lục tinh mang trận. Bảy mươi sáu cao thủ tinh mang hộ trận giờ phút này đã chết hết, máu đã nhiễm đỏ mặt đất khu vực trận pháp.

Chỉ có Cảnh Trưởng đang vô lực bò trên mặt đất. Hắn không thể tin nhìn người đàn ông trước mặt vẫn còn sống sót để ra ngoài Tinh mang trận. Không những thế, Tinh mang trận như bị hố đen vũ trụ hấp thu. Lực lượng tinh mang không ngờ chỉ sau một ngày một đêm ngắn ngủi đã biến mất không còn.

Hắn lại về đến lúc bắt đầu, hai bàn tay trắng. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Ha ha ha..." Nụ cười này không còn đắc ý nữa, mà là điên cuồng. Bởi vì giống như từ trong giấc mơ tỉnh lại, hắn vẫn là một người đàn ông không có gì hết.

Mặt nạ từ từ được bỏ ra, miệng Cảnh Trưởng đang ứa máu, hấp hối. Tiêu Thu Phong lẳng lặng nhìn hắn, không có công kích, ngay cả Mộng Thanh Linh đang nằm trong lòng hắn mới tỉnh lại cũng đang suy nghĩ, không mở miệng mà chỉ nhìn người đàn ông này.

"Chú Bàng, là chú" Mộng Thanh Linh nhìn khuôn mặt bên dưới mặt nạ tà ác, vô cùng kinh ngạc. Trong mắt mọi người, đó là một người đàn ông thân thiện, nhưng không ngờ lại là Cảnh Trưởng Hắc Dạ độc ác và tàn nhẫn đó.

"Không sai, là ta, Cảnh Trưởng Hắc Dạ, chính là Bàng Xương Minh ta"

Nhưng Tiêu Thu Phong không hề kinh ngạc. Hắc Dạ dù là ai cũng không làm hắn kinh ngạc. Vì một người sắp chết, chẳng có gì quan trọng cả.

"Tại sao?" Mộng Thanh Linh có chút vô lực mà hỏi. Vì người đàn ông này chính là trưởng bối nàng tôn trọng nhất. Lúc bố mẹ còn sống, đó là bạn thân của bố mẹ. Nhưng thật không ngờ sau lưng hắn lại có khuôn mặt ti tiện và ghê tởm như vậy.

Đôi mắt đã lờ mờ nhưng lúc này lại lóe lên, lửa giận đang thiêu đốt.

"Tại sao, tại sao, tất cả mọi người đều hỏi ta như vậy. Ta cũng muốn hỏi chính mình. Vì một người phụ nữ, ta làm những điều đó có đáng hay không. Giờ phút này ta muốn nói cho các ngươi, đáng giá. Vì Tiểu Hà, ta có thể giết hết người trong thiên hạ. Long Thần không nên cướp nàng đi, không nên, cho nên hắn đáng phải chết"

"Ông giết bố tôi?" Tiêu Thu Phong rất khó hiểu. Nhìn Cảnh Trưởng để lộ ra bộ mặt thật, hắn phát hiện mình đúng là đã từng thương xót hắn. Ở trong tứ đại gia tộc Bắc Kinh, Bàng gia là kẻ im ắng nhất, cũng dễ dàng làm cho người ta chấp nhận. Bởi vì bọn họ cho mọi người cảm giác không hề muốn tranh giành. Nhưng thật không ngờ người như vậy mới là đại gian đại ác.

"Ta muốn, ta nằm mơ cũng muốn hắn chết. Nhưng rất đáng tiếc ta không phải đối thủ của hắn. Hắn chết là bởi vì hắn phát hiện ra một chuyện không nên phát hiện. Nực cười, không ngờ hắn muốn cứu cả thế giới. Nực cười, quá nực cười, không tự lượng sức, ha ha ha...."