<!-- --> Long Tương là người mạnh nhất trong kinh thành, có được lực lượng như vậy, cũng không có gì kỳ quái, chỉ là mọi người đối với người đàn ông Tiêu gia Đông Nam này sao có thể đánh ngang tay với Long Tương như vậy, ai ai cũng cảm thấy kinh ngạc.
Nổi danh lên, quả nhiên cũng có vài phần bản lĩnh, sự cường thế của Tiêu Thu Phong, đã vượt qua dự kiến của rất nhiều người, cho dù là lão Hầu, chỉ đứng tĩnh lặng xem hai người đại chiến, cũng có vài phần kinh ngạc, thật không ngờ, sau khi từ biệt tại Đông Nam, người đàn ông trẻ tuổi này, lại trở nên cường đại như vậy.
Cho tới nay, ông vẫn biết, trong Tam Long, ông là người kém cỏi nhất, cho nên không cầu gì cả, chỉ hy vọng có thể sống bình đạm, không giống như Long Thần và Long Tương, có được lý tưởng cầu tiến, cho tới hôm nay, ông vẫn không hề hối hận vê lựa chọn năm đó, người không cầu gì, mới có thể sống lâu một chút.
Có vài thứ, ông cảm nhận được, nhưng có không sức mạnh để thay đổi, bởi vì ông không phải là thần, càng không phải là đấng cứu thế.
Long Diệt Thiên và Tương Công là hai là loại lực lượng khổng lồ, trên không trung chạm vào nhau, một tiếng nổ thật mạnh, cái sàn gỗ đã bị nổ thành hai mảnh, mà chổ gãy, khí kình giao nhau, bụi đất bay lên, tràn ngập toàn bộ sàn gỗ, khi mọi người nhìn kỹ lại, nơi đó đã có một cái hố to sâu khoảng ba mét.
Cái sàn gỗ đã vỡ thành nhiều mảnh, nhưng trận chiến giữa Tiêu Thu Phong và Long Tương càng lúc càng căng thẳng hơn, Long Tương biết, thực lực của người đàn ông trẻ tuổi này, so với thanh danh của ông còn sâu không lường được, Ma Phách Quyết, hôm nay không thể không ra.
Mất đi uy danh Long Tương, hắn sẽ trắng tay, nhưng thế giới này không phân biệt chính tà, chỉ cần hắn, lực lượng bá quyền, thì hắn vẫn có thể hưởng thụ tất cả như trước, nhưng nếu thất bại, thì hắn sẽ không còn lựa chòn nào khác ngoài cái chết.
Vinh quang của Long Tương, không giống nhưng phong cảnh mà người ta nhìn thấy.
Mang quang hắc sắc, giờ phút này, ảm đạm không chút ánh sáng. Long Tương ngưng thần lạnh lùng, đã trở nên có chút tà mị, đây không giống với tính cách của hắn, vẻ tươi cười sang sảng ngày thường không thấy đâu, Ma Phách Quyết vừa ra, hắn đã thành Ma, toàn thân tràn ngập hơi thở giết chóc lạnh lùng, lãnh khốc vô cùng.
Tiêu Thu Phong trong lòng cả kinh, người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào chấn động này, hoặc là nhìn vào lực lượng chân chính mà Long Tương ẩn giấu sau lưng, nhiều năm như vậy, không ai có thể buộc hắn ra tay, cho nên không ai biết, Ma Phách Quyết mới là võ công lợi hại nhất của Long Tương.
"Hai mươi lăm năm qua, ngươi là người đầu tiên có thể bức ta sử xuất Ma Phách Quyết, làm con trai của Long Thần, ngươi cũng đáng để kiêu ngạo"Ma khí mạnh mẽ xuất hiện, lệ khí trong lòng Long Tương thành bụi, sương mù màu đen đã nhuộm đẫm không khí, chợt sáng chợt tối, mang theo sát ý lạnh lùng, ra tay không lưu tình.
Đây là Ma Phách Quyết diệt sạch nhân tính, một khi sử dụng, nhân tính sẽ nghịch chuyển, không thể nắm trong tay, Long Tương sẽ biến thành một Ma vương, thật sự sẽ tàn sát thiên hạ, máu chảy thành sông.
Tiêu Thu Phong cảm thấy Ma Phách Quyết này rõ ràng cường đại hơn Tương Vân tâm pháp rất nhiều, hơn nữa sát khí của tăng lên rất nhanh, thân hình đột nhiên như gió, thân ảnh chợt lóe, long hình chi thái, dần khôi phục lại, lực lượng của Long Biến Tâm Quyết, cũng đã muốn xuất ra khỏi cơ thể.
"Long Biến"
Hai mắt Long Tương vừa động, khóe miệng ẩn chứa một sự cười nhạo, hai tay khép lại, lạnh giọng quát: "Hắc Phật Triêu Thiên"
Người có chính tà, phật cũng có tốt xấu, so với thánh tăng thì có hắc phật. Trên bãi đất trống của giáo trường, bắt đầu xuất hiện sương mù màu đen, như đang hấp thụ lực lượng thiên nhiên, cuồng phách vô cùng.
Long hình biến ảo, dưới lực lượng của Long Biến, cùng với lực lượng của Hắc Phật, mạnh mẽ va chạm nhau, chưởng lực trong nháy mắt động vào nhau, hai người tựa hồ như bị hấp dẫn bởi lực lượng lẫn nhau, ước chừng dừng lại khoảng ba giây, sau ba giây, hai người bạo lui hơn trăm bước. Mảnh sàn gỗ dưới chân hai người, bị đánh nứt ra thành từng mảnh nhỏ, văng lên khắp trời, ào ào rơi xuống.
"Ma công thật cường đại, Long Tương tu luyện chính là ma công, cha, con có chút lo lắng cho Thu Phong"Đinh Ái Quốc cũng đã cảm thấy không thích hợp, vì ma công không nên xuất hiện tại đây.
Sắc mặt lão đạo sĩ xanh tím lại, nhìn thấy chân tướng của Long Tương, hai mắt gần như trắng màu, khó khăn lắm mới nói được: "Thật sự là Ma Phách Quyết, nếu truyền thuyết kia là thật, vậy thì có tai ương diệt thế"
Không ai biết ông đang nói gì, ngay cả Ruth và Vu cũng đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn vào thân ảnh của Tiêu Thu Phong, không có thời gian chú ý hỏi, chỉ là, vẻ mặt của lão đạo sĩ ngày càng khẩn trương căng thẳng.
Khí huyết trong lòng đang cuồng thiêu, Tiêu Thu Phong thừa nhận đả kích này, so với tất cả trước kia, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Long Biến Tâm Quyết là lực lượng hắn cho rằng mạnh mẽ nhất rồi, thế nhưng lại bị Long Tương dễ dàng phá, nếu như là nửa tháng trước, chính mình quả thật không phải là đối thủ của Long Tương, Ma công hắc sắc này quả thật quá lợi hại.
Lực lượng Tinh Mang, lại một lần nữa dung hợp, đối phó hắc ám, chỉ có quang minh, trời sinh vạn vật, mỗi thứ đều có khắc tinh của mình, lực lượng Tinh Manh, ánh sáng của thiên hạ, có thể soi sáng từng góc tối.
Thân thể tràn ngập vạn đạo quang mang, cả người như dung nhập vào vầng hào quang này, giống như là một vị thần hàng thế vậy, làm cho người ta có cảm giác không địch nổi, thân hình Long Tương cử động, hai tay đánh chưởng của Ma Công, phía trên làn sương mù màu đem hình thành những dòng sét, rầm rầm mà đến, Tiêu Thu Phong ở chổ nào thì phát ra ở chổ đó, đất đá không ngừng vang lên.
Đao Tâm chi lực, vào giờ phút này, biến ảo tiến hóa, công tùy tâm chí, lãnh mang chợt lóe, lúc này chính là năm đạo Đao Tâm, như năm đạo quang hoàn, kín không kẽ hở, bay tới chổ Long Tương, mang theo toàn bộ lực lượng Tinh Mang của Tiêu Thu Phong, tấn công như thiểm điện, không chừa cho Long Tương bất kỳ một cơ hội nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Thân hình Long Tương phiêu động, cánh tay mở ra, làm thành dấu phật thủ, nghiên đón năm đạo Đao Tâm, mọi người chỉ nghe đến năm tiếng nổ vang thật mạnh, năm đạo Đao Tâm biến mất, nhưng sau nó, chưởng đao của Tiêu Thu Phong cũng đã mạnh mẽ đánh tới.
"Lên!!!!"Dáng người khôi ngô của Long Tương, thế nhưng không tránh, không né, đưa chưởng ra, tiếp lấy chưởng của Tiêu Thu Phong, sức mạnh ở đây là điều tất yếu, có được lực lượng của Tinh Mang, thân hình Tiêu Thu Phong chậm rãi đáp xuống đất, mà Long Tương thì lại bị quét đi đến mười met, trên mặt đất còn bị lún sâu những dấu vết... "Hộc!!"Một tiếng, phun ra một ngụm máu, lực lượng của Ma Phách Quyết, quả thật không thể so với lực lượng của Tinh Mang, nên đã bị đánh bị thương, khí kình tan biến.
Tiêu Thu Phong không công, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, Long Tương từ từ đứng dậy, đột nhiên cười ha hả nói: "Ngươi thắng ta một chưởng, thật không ngờ, ngươi lại lĩnh ngộ được pháp quyết của Tinh Mang, đây là ý trời, là ý trời!"
"Ta cho người biết, ta không giết Long Thần, kẻ giết chết Long Thần chính là chủ nhân của ta, Thất Sát!"Thất Sát vừa ra, trời đất như tối sầm lại, tuy rằng hai chữ này nói không lớn, nhưng Tiêu Thu Phong cũng đã nghe được, nhưng hắn chưa bao giờ nghe qua, có người nào lại mang cái tên quái dị như thế, Thất Sát?!
Long Tương đã tăng lực lượng lên, Ma Công như nước, giờ phút này, làm cho Tiêu Thu Phong nghĩ đến Hoàng Gia Minh, nghe nói ma công bình thường đều có đại pháp làm tăng công lực lên một cách đột ngột trong một thời gian ngắn nhất, có thể tăng lên gấp hai lần, nhưng thời gian dùng rất ngắn, và phải dùng sinh mạng để trao đổi.
"Thất Sát là ai?"
"Ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết hắn là ai, bởi vì ta cũng không biết"Trên mặt Long Tương đã có dấu hiệu trước khi chết, cười như điên, thân thể tự động bay lên, tóc dựng đứng, hai mắt đỏ lên, đây là cảnh giới cao nhất, Ma Hóa.
Chính là một lực lượng hủy diệt.
Tiêu Thu Phong cũng động, đây là một chiêu cuối cùng, trong lòng hắn biết rõ uy lực chiêu này của Long Tương, dùng tất cả máu và thịt của mình để hóa thành Lực Lượng, dùng tính mạng để đặt cược. Tất cả lực lượng của Tinh Mang, lại một lần nữa hình thành quang hòa, hai loại chân khí, va chạm liên tục, phát ra những tiếng nổ kịch liệt, toàn bộ sàn gỗ đã giống như mảnh vụn, giống như một bờ biển đầy cát bình thường, cuộn sóng phập phồng, nếu như ném vào đó một vật thể gì đều bị xé nách. Thời khắc này, bọn họ đã không còn là người.
Một là Ma, người kia, chính là Thần.
Trận chiến này, chắc chắn vĩnh viễn.
Đất cát bay lên, sương mù bao phủ, giáo trường tựa hồ như đã không còn thuộc về thế giới này, trong cái thế giới chỉ có màu đen và màu đen, Tiêu Thu Phong giao thủ với Long Tương, rốt cụng đã đụng một chổ, lúc này đây, không có biện pháp gì tách ra, hai cổ lực lượng chính tà, tuy ý giao tạp, làm cho trời đất thay đổi.
Tất cả những người quan sát đã đứng lên, gắt gao nhìn xuống sân, tuy rằng giờ phút này trên sân bị sương mù bao phủ không nhìn thấy gì, nhưng không ai dám phớt lờ, bọn họ đều đang chờ đợi thời khắc cuối cùng kia.
Bắt đầu từ bên ngoài, một tiếng nổ thật mạnh vang lên, rồi từng cái, lại từng cái, nhưng động đất tiến đến, nhưng làm người ta kì quái nhất lá, trong đám sương mù kia lại không hề phát ra một âm thanh nào, im lặng như một cánh đồng giữa đêm khuya.
Sương mù còn chưa tan hết, âm thanh chói tai nhức óc rốt cục đã vang lên, ngay lúc đó, một xung chấn xuất hiện, làm cho ngay cả Đinh lão đầu trên khán đài cũng bị chấn động.
Hai thân ảnh vụt ra từ đám sương mù, một là Long Tương, máu tươi đầy mặt, hai mắt trắng dã, sau đó rơi xuống đất, liền vững vàng đứng dậy, không nhúc nhích,nhưng không ai biết rằng, giờ phút này, hắn đã khí tuyệt thân vong.
Người còn lại là Tiêu Thu Phong, thân còn đang ở trên không, cũng đã phun ra một ngụm máu, không còn hỏi chắc chắn là bị thương rồi, thân hình của Vũ và Ruth vừa động, đang chuẩn bị nhảy lên tiếp ứng, nhưng một tia sáng màu xanh chợt lóe, lão đạo sĩ cũng chỉ kịp nhìn thấy một tia sáng.
Thân hình Tiêu Thu Phong vừa đứng trên không trung cũng chợt mất tích.
Vũ và Ruth đã đến giữa sân, rốt cục không tìm được Tiêu Thu Phong, gấp giọng kêu lên: "Ông xã!"
Mà giờ phút này, trong giáo trường cũng đã có hai người động, lão đạo sĩ và lão Hầu, bọn họ không hướng qua giữa sân, mà là truy tìm tia sáng kia, có lẽ cũng chỉ có bọn họ biết, tia sáng màu xanh ấy chính là một người, một người mà ngay cả bọn họ cũng không nhìn thấu.
Nhưng thật đáng tiếc, khi bọn họ đến chổ cao nhất trên giáo trường để nhìn,thì bốn phía đã yên lặng, không thấy Tiêu Thu Phong đâu, ngay cả tia sáng màu xanh cũng biến mất, trên bầu trời, trừ ánh sáng mặt trời ra, không có một cái gì khác.