Cậu là nhị thiếu gia của Mạc gia nhưng lại không được cha yêu thương, bị mẹ kế chèn ép. Sau khi mẹ cậu không còn Chu gia chống lưng, cha cậu liền mang theo Trịnh Nguyệt Lâm và người anh trai cùng cha khác mẹ của cậu về nhà. Mẹ cậu vì chuyện này mà lâm bệnh nặng, cuối cùng không qua khỏi. Từ khi mẹ mất cuộc sống của cậu ở Mạc gia cũng không dễ dàng gì, mà số tài sản mẹ cậu để lại cũng bị bọn họ chiếm giữ. Năm cậu 18 tuổi ông cụ Hoắc đã đến Mạc gia nói về hôn ước giữa hai nhà Hoắc Chu vẫn chưa thực hiện được mà cậu là đứa cháu duy nhất của Chu lão gia, tất nhiên hôn sự này sẽ rơi vào người cậu. Ông cụ Hoắc cho cậu tự do chọn người mình muốn gả, lúc đó cậu đã ôm một phần tình cảm sinh ra lúc nhỏ mà chọn gả cho Hoắc Cảnh Hành. Cứ ngỡ mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc nhưng thứ cậu phải đối mặt sau khi kết hôn với hắn là những sự ghét bỏ, sĩ nhục.
Kết hôn hai năm hắn chưa từng chạm vào cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu thì hắn lại tỏ ra chán ghét, không ngừng nhục mạ cậu. Ngay cả mẹ chồng cũng khinh miệt, ghét bỏ cậu. Trong những lần cậu ở nhà chính Hoắc gia chỉ có ông cụ Hoắc và Hoắc Thần - chú ba của Hoắc Cảnh Hành là đối xử tốt với cậu. Về sau cậu lại biết được người Hoắc Cảnh Hành luôn tâm tâm niệm niệm chính là anh trai cùng cha khác mẹ với cậu - Mạc Kỳ Nguyên. Hắn cùng với Mạc Kỳ Nguyên thường xuyên ở cùng, đi chơi với nhau, lúc cậu đang bị sốt ở nhà thì hắn đang tay trong tay vui vẻ với người mình thích. Đến năm thứ ba sau khi kết hôn cậu bị tai nạn giao thông hôn mê một tháng ở bệnh viện, sau khi tỉnh dậy thì hắn đã là gia chủ Hoắc gia. Gia chủ trước đó là Hoắc Thần đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Sau khi lên nắm quyền Hoắc gia hắn liền ly hôn với cậu để có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Mạc Kỳ Nguyên. Hắn ép cậu ký vào đơn ly hôn rồi đuổi cậu ra khỏi nhà không một xu dính túi, những tháng sau đó cậu phải vất vả làm nhiều công việc để kiếm sống. Ở trong một căn phòng tồi tàn, chật chội, cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Mùa đông, trên đường tuyết rơi dày đặc, những cơn gió lạnh như cắt da cắt thịt cậu dừng lại trước một màn hình lớn. Trong màn hình là hình ảnh Hoắc Cảnh Hành đang nắm tay Mạc Kỳ Nguyên dắt vào một sảnh tiệc. Người đàn ông trong bộ lễ phục đen đắt tiền đang dịu dàng nắm tay thiếu niên bên cạnh, dường như sợ cậu lạnh mà lấy áo khoác lông dày ấm áp khoác lên vai cậu rồi cầm hai bàn tay của cậu để ủ ấm. Lúc nhỏ có lần cậu bị đuối nước, trong cơn mê mang đã có người cứu cậu lên bờ, lúc lấy lại ý thức thấy Hoắc Cảnh Hành ở bên cạnh cậu đã cho rằng hắn đã cứu mình. Từ đó đối với hắn có tình ý, mà hôn ước của ông ngoại lập ra với ông cụ Hoắc đã cho cậu cơ hội không do dự liền chọn gả cho hắn. Cậu mỉm cười chua xót rồi quay đầu đi về hướng chung cư cũ nát, đây có lẽ là lựa chọn ngu ngốc nhất trong cuộc đời của cậu. Quay trở về căn phòng nhỏ của mình cậu lại cảm thấy yên bình lạ thường, cậu nằm lên cái giường nhỏ bé trùm kín chăn rồi cuộn người lại, cố gắng ủ ấm bản thân. Nhưng càng ngày cậu lại càng thấy lạnh, mí mắt cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ đang kéo tới. Nghĩ lại cuộc sống bi thảm của mình, giá như có thể làm lại... Một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu cậu, cùng lúc đó cậu rốt cuộc cũng không thể chống đỡ được nữa mà chìm vào giấc ngủ. Kết thúc một cuộc sống đầy đau khổ.