Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công

Chương 46



Sáng hôm sau, trong lúc cậu đang cặm cụi ngồi ăn thì Hoắc Thần xách theo hành lý đi xuống. Anh đem cái vali ra xe rồi quay vào nhà tìm cậu "Tôi phải đi công tác đột xuất, nếu em có muốn đi đâu thì nhớ kêu tài xế chở đó biết không?"

Cậu ngước lên nhìn anh một cái, gật đầu lia lịa rồi lại tiếp tục công việc ăn uống của mình. Hoắc Thần đặt lên bàn một vài cây kẹo nói "Đừng có ăn nhiều quá, không lại bị sâu răng" Anh nói xong cũng gấp rút rời đi.

Cậu chậm lại một nhịp, nhìn bóng dáng anh sắp biến mất, liền đứng dậy chạy nhanh đến. Cậu đâm sầm vào tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, nhẹ nhàng ôm lấy eo anh giữ lại.

" Anh…..đi cẩn thận!"

Hoắc Thần đơ người một lúc mới phản ứng lại, anh xoay người đối diện với cậu. Ánh mắt dịu dàng nhìn người đang vòng tay ôm mình, trùng hợp cậu cũng đang ngước mắt nhìn anh. Hai ánh mắt vô tình chạm nhau, cậu thấy anh mỉm cười đáp một tiếng "ừm".

Cậu ngại ngùng buông tay, nhảy lùi về sau một bước " Đ..Được rồi, anh mau đi đi!" Sau đó chạy trở về phòng bếp ngay lập tức.

Trong những ngày Hoắc Thần đi vắng, Mộc Nhu Nhi thường đến chơi với cậu. Hôm nay cũng vậy, Mộc Nhu Nhi lại tìm được một quán mới muốn dẫn cậu đến.

Cái quán nhỏ mới mở nhưng đã có rất nhiều người đến ủng hộ, một phần vì cách trang trí rất đẹp mắt, một phần vì hương vị của món ăn. Quán không nằm ở ngoài mặt tiền để dễ dàng thu hút khách mà lại nằm khuất ở một chỗ yên tĩnh không có quá nhiều xe chạy qua, nhưng mỗi ngày đều có rất đông khách.

Hai người rảo bước trên con đường vắng, đột nhiên lại có một đám người đến chặn trước mặt. Cậu nhíu mày hỏi " Các người muốn làm gì?"



Một tên cầm đầu bước lên trước, nở một nụ cười với cậu. Một tên lặng lẽ từ đằng sau áp sát, cầm gậy đánh thẳng vào đầu cậu. Mộc Nhu Nhi bất ngờ, không kịp phòng bị đã thấy cậu ngã xuống đất bất tỉnh, cô quay đầu lại nhìn thấy tên kia vác cây gậy lên vai ngồi xổm xuống kiểm tra người mới vừa bị đánh.

Lòng cô chợt lạnh, muốn tìm cơ hội thoát khỏi đây để còn tìm người đến cứu cậu, nhưng một tên trong đám không biết đã ra sau lưng cô từ lúc nào. Tay cầm một cái khăn có tẩm thuốc mê, dùng lực bịt chặt mũi và miệng cô lại. Mộc Nhu Nhi vùng vẫy kịch liệt, sau đó từ từ cũng yên tĩnh ngã xuống.

Từ sáng sớm đến khi trời tối mịt, Trương Thanh Phong không thấy vợ mình trở về thì bắt đầu lo lắng. Điện thoại gọi mấy cuộc đều để máy bận, Mộc Nhu Nhi dù hay đi chơi nhưng cũng không đến mức mất liên lạc như thế này. Hắn gọi điện đến Mộc gia, rồi gọi đến nhà của Hoắc Thần mới vỡ lẽ... Cả Mạc An Nhiên và Mộc Nhu Nhi đều đã mất tích.

Mất tích.

Ý nghĩ này đã làm lòng hắn một phen chấn động, mồ hôi lạnh túa ra không ngừng, Trương Thanh Phong ngay lập tức kết nối đến máy của Hoắc Thần.

" Cậu có liên lạc được cho đứa nhỏ nhà cậu không?"

( Nãy giờ tôi gọi cho em ấy không được!..)

" Tôi cũng không liên lạc được với Nhu Nhi, nghe nói em ấy đã đến tìm đứa nhỏ nhà cậu từ sáng sớm. Bây giờ đã trễ vậy rồi vẫn chưa thấy người trở về, điện thoại cũng không gọi được" Trương Thanh Phong khẩn trương kể lại ngắn gọn cho Hoắc Thần, lại nghe bên kia vang lên một tiếng vang như có thứ gì đó rơi võ.

Hai người đàn ông bắt đầu chia nhau tìm kiếm, Trương Thanh Phong sẽ cho người đi tìm, còn Hoắc Thần sẽ điều tra tín hiệu GPS trên điện thoại của cậu và Mộc Nhu Nhi.