Cậu mỗi ngày đều đến lặng lẽ đứng bên ngoài phòng nhìn vào trong, Mộc Nhu Nhi phải khó khăn lắm mới khuyên được cậu về nghỉ ngơi một chút. Đến một hôm, cậu vẫn như thường lệ đến trước phòng Hoắc Thần đang nằm, nhưng người bên trong đã sớm không thấy nữa.
Cậu hoảng loạn kéo một y tá đang đi ngang qua hỏi " Cho tôi hỏi một chút, người trong phòng này đã đi đâu rồi?"
" Người trong phòng này sao!" Cô y tá nhìn vào căn phòng trống trãi, suy nghĩ một lúc "...À, hôm nay lúc trời còn chưa sáng đã có mấy người đến đưa bệnh nhân đi rồi. Hình như là đưa đến đâu đó điều trị thì phải!"
" Cảm ơn cô!" Cậu buồn bã cúi đầu, cảm giác sợ hãi, mất mát chậm rãi vây lấy cậu. Tâm trạng ngổn ngang không có cách nào miêu tả được.
" Cậu Mạc, ông cụ Hoắc muốn gặp cậu!"
Cậu nghe giọng nói, ngước mắt lên thì thấy Nghiêm Hạo đang chỉnh tề đứng trước mặt mình. Cậu đi theo Nghiêm Hạo đến gặp ông cụ Hoắc, ông ngồi trong xe đôi mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa kính, thấy cậu đi đến thì hạ cửa kính xuống.
"Ba..." Cậu đau lòng gọi ông, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi ông cụ Hoắc như đã già thêm chục tuổi. Nét mặt mệt mỏi nhưng vẫn nở nụ cười dịu dàng với cậu.
" Vào xe rồi nói!"
Không khí trong xe yên tĩnh lạ thường, đầu tiên ông cụ Hoắc có hỏi về tình trạng của cậu sau đó ông lại liên tục thở dài.
" Ba, con muốn được gặp anh ấy...Ba cho con biết chỗ của Hoắc Thần được không?" Cậu không nhịn được hỏi.
Ông cụ Hoắc không trả lời mà chỉ im lặng nhìn cậu, tay lấy ra một tệp tài liệu và một bức thư đưa cho cậu "Con mở ra xem đi!"
Cậu cũng làm theo lời ông, nhưng một giây sau liền bị ba từ to đùng ở giữa tờ giấy làm đứng hình. Động tác lấy tờ giấy ra khựng lại, trong đầu ong một tiếng mọi suy nghĩ đều trở nên đình trệ.
Đơn ly hôn?!
Cậu dụi mắt nhìn thật kỹ ba từ ấy nhiều lần, rồi quay đầu đầu nhìn ông. Tờ đơn ly hôn như một cây búa nện thẳng vào tim cậu, cậu cố che giấu sự run rẩy của bản thân, mọi tâm trạng lẫn lộn ngổn ngang đều thể hiện trong ánh mắt.
" Tờ giấy này nó đã sớm chuẩn bị từ trước rồi, nó cũng đã ký vào đó trước cho con. Chỉ cần con lên tiếng nói muốn ly hôn nó sẽ không ngần ngại lấy ra tờ giấy này, nhưng bây giờ..." Ông nhìn biểu cảm thay đổi trên gương mặt cậu thở dài, rồi lại chậm rãi nói tiếp " Mặc dù chuyện này rất tàn nhẫn, nhưng ta không muốn phí hoài thời gian của con. Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, nếu không có tình cảm thì con cứ dứt khoát ký vào rồi đi tìm hạnh phúc của bản thân... Ta đã đưa a Thần đến nơi bí mật để điều trị rồi, thời gian này, con cũng hãy suy nghĩ rồi đưa ra lựa chọn của riêng mình"
Ông trìu mến nhìn cậu "Bức thư kia là nó viết cho con" Sau đó ông xuống xe rời đi. Thà khổ một lần còn hơn là khổ cả đời, ông để cậu tự lựa chọn con đường mình sẽ bước tiếp, nếu hai đứa có thể tiếp tục đồng hành với nhau thì đó là một việc đáng mừng. Còn nếu không... Ông không dám nghĩ đến viễn cảnh đó, khi Hoắc Thần nói rõ tình cảm của anh với ông, ông cũng rất ngạc nhiên và hoài nghi. Nhưng qua chuyện này, ông mới khẳng định được tình cảm con trai ông dành cho đứa trẻ này lớn đến nhường nào.
Cậu nhìn theo bóng lưng ông rời đi, đợi một lúc cậu mới mở bức thư ra xem. Nét mực đen nhánh đều đều, từng con chữ đẹp đẽ được viết nắn nót.
Nhiên Nhiên, tôi biết người em thích không phải tôi...nhưng tôi vẫn luôn mong mỏi có một ngày em sẽ quay lại nhìn tôi một cái, chỉ một cái cũng đã đủ làm tôi mãn nguyện.
Những đau khổ mà em đã từng chịu, tôi không nghĩ trong một thời gian ngắn ở bên tôi mà có thể bù đắp được. Em cũng đừng cảm thấy áy náy khi đọc được bức thư này, dù em có làm gì thì tôi vẫn sẽ luôn tôn trọng quyết định của em. Cảm ơn em đã cho tôi cơ hội được chăm sóc em và cũng cảm ơn em đã cho tôi một lần được nói rõ tình cảm của mình... Sau khi ly hôn, nhà và một nửa tài sản của tôi sẽ đứng tên em, cũng xem như là chuyện cuối cùng tôi có thể làm cho em.
Mong rằng người em yêu cũng sẽ yêu em.
Mong rằng người nào đó sẽ thay tôi chăm sóc tốt cho em.
Cuối cùng....
Mong em một đời hạnh phúc, bình an!
Đọc xong bức thư, trái tim cậu thắt lại, từng giọt nước mắt rơi lã chã thấm ướt một góc tờ giấy. Cậu muốn ôm lấy anh thật chặt, nói rằng mình cũng thích anh. Tuy bây giờ cậu mới muộn màng nhận ra, nhưng trong lòng cậu Hoắc Thần đã chiếm một phần rất quan trọng.