Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 451: Công tử bị đùa giỡn



Có điều, Tần Hàn Mạt nắm chặt nắm đấm, nụ cười trên môi tắt ngấm, dù là ai cũng không thể nói em gái anh ta, tên Lục Nguyên Thịnh này chính là đang tìm chết.

Ông cụ Trương cũng biết Lục Nguyên Thịnh không dám thật sự đối phó Tần Hàn Mạt, mà ông tuổi tác đã cao, ở lại đây cũng chỉ chuốc thêm phiền phức cho Tần Hàn Mạt, thế là gật đầu vẫy vẫy tay nói: "Chúng ta vẫn nên rời đi trước đi, đừng tạo thêm phiền phức cho Tiểu Mạt."

Địa vị của ông cụ Trương không thấp, ông đã nói vậy, những người còn lại cũng tản đi.

Rời đi đều là vì tốt cho Tần Hàn Mạt. Căn cứ trưởng Lục thật sự là càng ngày càng hồ đồ, những năm này, căn cứ có thể bình yên vô sự, ít nhiều là nhờ có Tần gia. Cũng không biết Căn cứ trưởng Lục nghe ai đồn như vậy, một hai năm nay luôn luôn nhằm vào Tần gia.

Người thưa thớt dần, cuối cùng chỉ còn lại hai người Tần Nhất và đám người Lục Nguyên Thịnh. Ánh mắt Tần Nhất nhàn nhạt khẽ đảo, giống như Lục Nguyên Thịnh đã là người chết.

"Tao nói gì, tao bảo mày đưa em gái mày cho ta chơi, nhìn làn da kia kìa, trắng mịn như tuyết. Nếu thật sự đặt ở dưới thân thì có bao nhiêu thoải mái a, đúng không, đồ xấu xí?" Lục Nguyên Thịnh phun ra toàn lời không sạch sẽ, ánh mắt nhìn Tần Nhất toàn là ý dâm tà.

"Cút." Tần Hàn Mạt nổi giận, không ai có thể bắt nạt em gái anh ta! Tần Hàn Mạt không nói hai lời, vung nắm đấm lên xông về phía Lục Nguyên Thịnh.

Đừng nhìn Tần Hàn Mạt tuấn tú như ánh mặt trời, dáng vẻ lại có chút văn nhã mà lầm, đàn ông Tần gia từ mười tuổi đã bị Tần Miễn ném vào trong quân đội rèn luyện, một thân kỹ xảo cận chiến cũng không phải là để trưng cho đẹp.

Lục Nguyên Thịnh sững sờ, gã không nghĩ tới Tần Hàn Mạt lại dám xông đến thật. Trước giờ, mặc kệ gã chọc giận Tần Hàn Mạt như thế nào, nói lời khó nghe ra sao, tên xấu xí này đều thờ ơ không thèm đếm xỉa tới.

Thế nhưng lần này gã lại đá trúng thiết bản (miếng sắt).

Nói thật, chính bản thân gã cũng biết mình đánh không lại Tần Hàn Mạt, vì vậy liền lùi về sau một bước, nói với đám đàn em sau lưng: "Bọn mày lên cho tao, ai có thể đánh ngã Tần Hàn Mạt, tao cho người đó hai mươi cân gạo."



Lời Lục Nguyên Thịnh vừa dứt, đám đàn em lúc đầu có hơi lui bước liền ùa lên như vừa được uống máu gà. Hai mươi cân gạo đó, ai mà không muốn cơ chứ!

Lục Bác Ái cũng là thật lòng yêu thương đứa con trai duy nhất này của mình, cho nên đã tìm cho Lục Nguyên Thịnh vài quân nhân xuất ngũ có thân thủ bất phàm hoặc là sư phụ về đánh cận chiến. Vì vậy, dù Tần Hàn Mạt lợi hại như thế nào thì cũng chỉ có một thân một mình, làm sao đánh lại cả đám như sói như hổ nhào tới.

Chỉ chốc lát đã bị đối phương áp chế, mặc dù không bị thương, nhưng vẫn có phần chật vật.

Lục Nguyên Thịnh đắc ý cười ha hả: "Tần Hàn Mạt, mày chẳng qua cũng chỉ có thế. Mà mặt mày xấu như vậy, đám người trong căn cứ còn gọi mày là nam thần, đúng là bị mù cả lũ. Đợi lát nữa tao liền cho mày xem tao làm em gái mày như thế nào."

"Ha ha, mày xấu như vậy, khẳng định không có con đàn bà nào nguyện ý đi theo mày đi? Nghĩ đến, chắc mày chưa từng hưởng qua tư vị của phụ nữ nhỉ? Hôm nay tao sẽ giúp mày mở mắt tầm mắt một chút."

"Đi, mang cô ta tới đây cho tao. Tao muốn ở ngay trước mặt Tần Hàn Mạt làm em gái nó, ha ha."

"Lục Nguyên Thịnh, mày dám." Mắt phượng của Tần Hàn Mạt xung huyết dữ tợn, như một đầu sư tử gào thét.

Lục Nguyên Thịnh khinh thường: "Tao có cái gì không dám, cái căn cứ này là nhà tao, tất cả mọi thứ ở trong này đều là của tao, tao muốn em gái mày, mày hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh."

Lục Nguyên Thịnh trực tiếp tụt quần xuống, lộ ra thứ xấu xí phía dưới, nhìn Tần Nhất yên lặng đứng một bên, đáy mắt nhiễm lên từng tia nóng bỏng.

Anh đỉnh đỉnh hạ thân, vật kia nhanh chóng lớn lên: "Thế nào, vốn liếng của anh đây không tệ chứ, đợi lát nữa cam đoan khiến em thỏa mãn."