Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương : Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 474: Người hảo tâm



Bên trong mắt phượng của Tần Nhất ẩn ẩn tia sáng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt như cũ, nhai xong miếng bánh cuối cùng cô đã cảm thấy no bụng.

Tần Miễn một lần nữa phấn chấn lại khiến Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt cảm thấy rất vui mừng. Tuy hai người bọn họ không nói, nhưng sự thay đổi của cha mấy năm nay sao hai người có thể không nhìn thấy.

Bởi vì Tần Nhất "chết" đi, mẹ lại sinh bệnh, khiến người cha từng ngạo mạn quần hùng trong trí nhớ của bọn họ không thấy đâu nữa. Càng ngày ông càng trở nên thận trọng từng li từng tí, cẩn thận không phải không tốt, thế nhưng quá mức cẩn thận, lại thành co rúc trong mai rùa.

Còn may, hiện tại cha đã tỉnh ngộ.

"Anh cả, anh biết tin gì chưa? Cái cô Hạ Thiên Vũ vẫn luôn quấn lấy anh xảy ra chuyện rồi. Buổi sáng hôm nay lúc cô ta tỉnh dậy, phát hiện tóc và lông mày toàn bộ bị cạo sạch, trên mặt còn không biết bị dùng thứ thuốc màu gì viết lên hai chữ hoa si. Thuốc màu kia dùng thật tốt, rửa thế nào cũng không trôi. Ha ha, nghe nói cô ta tức giận một trận ghê lắm. Sau này sẽ có một khoảng thời gian dài chúng ta không phải trông thấy cô ta." Tần Hàn Mạt mặt mày hớn hở nói, không có ai chán ghét cô ta hơn anh.

Anh cả rõ ràng không có bất kỳ ý tứ gì với cô ta, tránh người như tránh tà, nhưng anh cả cũng rất vô lương, mỗi lần đều chạy một mình, bỏ lại anh ta mặt đối mặt với Hạ Thiên Vũ.

"Cũng không biết là người hảo tâm nào làm chuyện tốt này, nếu em biết người đó là ai, nhất định sẽ cảm ơn người đó thật tốt." Tần Hàn Mạt vui vẻ nói.

Người hảo tâm nào đó hơi duỗi người, mềm mại không xương dựa vào người Vân Hoán.

"Đúng vậy, anh cũng muốn cảm ơn người nào đó thật tốt." Khóe miệng Tần Hàn Vũ hơi vểnh lên, trên khuôn mặt anh tuấn như tắm gió xuân, nhìn Tần Nhất cười không ngừng.

Tần Nhất bĩu môi, nói thầm một tiếng hồ ly. Sau đó lại nhìn về phía Tần Hàn Mạt vẫn còn trì độn chưa thông, vỗ trán thở dài. Gen của Tần gia cũng không biết xảy ra chuyện gì, Tần Hàn Vũ giống như hồ ly, tính toán khôn khéo, mà Tần Hàn Mạt lại đần độn, có bị Tần Hàn Vũ bán đi e rằng còn giúp đếm tiền.

Khó trách bị Tần Hàn Vũ ăn gắt gao.

Nhưng muốn nói tướng mạo, Tần Hàn Mạt hoàn toàn không hề thua Tần Hàn Vũ, chỉ là vết sẹo kia... mắt phượng của Tần Nhất híp lại, quả thật có chút chướng mắt.

Tần Hàn Vũ vừa dứt lời, một đoàn tử núc ních thịt chậm rì rì đi tới, Tần Nhất lúc này mới nhớ ra, cô đã quên mất "đứa nhỏ" của mình rồi.

Đêm qua, Tôn Chỉ Lan cứ đòi ngủ cùng cô, dưới tình thế cấp bách, cô chỉ có thể nhét Tiểu Lam trong ngực bà. Có đứa bé mềm núc ních lại thơm ngào ngạt, rốt cuộc Tôn Chỉ Lan cũng không lộn xộn nữa, ngoan ngoãn trở về phòng với Tần Miễn.

Đừng nhìn Tiểu Lam tay nhỏ chân nhỏ đầy thịt, nhưng thực ra chúng vô cùng hữu lực, "xì xoạch" mấy tiếng đã bò tới bên người Tần Nhất, nãi thanh nãi khí nói: "Nữ nhân ngu xuẩn, ta đói rồi."

Mắt phượng giống Tần Nhất như đúc khiến lòng người nhìn mềm nhũn, Tần Miễn đứng lên nói: "Ông đã chuẩn bị cháo thịt băm trong phòng bếp cho cháu rồi, đợi chút ông ngoại bưng ra cho cháu nha."

Đến tuổi trung niên, trái tim Tần Miễn càng ngày càng mềm, đương nhiên, phần mềm mại này chỉ độc thuộc về người nhà.

Nhìn cháu ngoại giống Tần Nhất như đúc, Tần Miễn không tự chủ muốn đối tốt với bé. Còn một vài bộ phận có bốn phần tương tự Vân Hoán kia hoàn toàn bị Tần Miễn xem nhẹ.

"Cảm ơn ông ngoại." Tiểu Lam nãi thanh nãi khí nói lời cảm ơn, người này là thật tâm đối tốt với nó, nó nhìn ra được.

Một tiếng ông ngoại càng làm trái tim Tần Miễn thêm khoan khoái, cả người tràn đầy sinh lực, bước chân cũng nhanh hơn, chỉ sợ chậm chút sẽ khiến cho cháu ngoại trai của mình đói chết.

Tần Nhất đỡ trán, đưa tay điểm một cái lên trán Tiểu Lam: "Em ý."

Đồ ăn ngon bình thường cô cũng cho nó không ít, nay thế nào lại vì một bát cháo thịt băm đã bán mình đi, cam tâm tình nguyện gọi ông ngoại rồi.

Kiêu ngạo của Phượng Hoàng nhất tộc đã nói trước đó đâu?