Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 17: Măng non gây ra phiền toái.




“Mập Mạp, buổi trưa mời ta ăn cơm.” Phương Tranh gục đầu xuống bàn, bộ dạng mệt mỏi nói. Hôm nay trên học đường, là một lão phu tử không quen, đang rung đùi đắc ý đọc Kinh Thi.
Ngẫm lại, một vị lão nhân mấy chục tuổi đầu, xuân tình đầy mặt, mắt lộ hoa đào, diễn cảm đọc: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu…”, khung cảnh này làm cho bao nhiêu kẻ khác không rét mà run, Phương Tranh cùng Mập Mạp không hẹn mà đồng thời khinh bỉ.
“Vì sao lại là ta?” Mập Mạp buồn bực nói, vô duyên vô cớ mời ngươi ăn cơm, thay đổi là ai cũng sẽ cảm thấy buồn bực.
“Chúc mừng hai chúng ta quen nhau ba mươi bảy ngày, một canh giờ, lý do này không được quá đi sao?”
“….Chuyện này thì cần gì phải chúc mừng.” Mập Mạp dở khóc dở cười, vị Phương thiếu gia này cái gì cũng tốt, chỉ riêng thái độ làm người quá mức nhỏ mọn, thích lợi dụng.
“Đương nhiên đáng để ăn mừng, chúc mừng ngươi có một vị huynh đệ nghĩa bạc vân thiên(*) như ta, một con người khiêm tốn, cởi mở, chẳng lẽ không đáng để ăn mừng sao?” Phương Tranh vỗ vai Mập Mạp, nghiêm trang nói.
“Được, muốn ăn chực thì cứ việc nói thẳng.” Mập Mạp đảo cặp mắt trắng dã, nói.
“….Được rồi, coi như ta muốn ăn chực.” Tại trước mặt Mập Mạp, Phương Tranh không cần giữ gìn da mặt, thẳng thắn nói.
“Ngươi cũng đủ thẳng thắn…” Mập Mạp cười khổ nói.
“Đó là ưu điểm khá tốt của ta, ngay thẳng chỉ trong một cái chớp mắt…” Phương Tranh vẫn khoe khoang nói.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng “loảng xoảng” vang lên, cánh cửa học đường bị một kẻ thô lỗ một cước đá văng ra, nhất thời học sinh trong phòng ồn ào thành một mảnh. Lúc này một đạo thân ảnh nhảy vọt vào trong, giống như một làn khói đen lướt tới trước mặt Phương Tranh cùng Mập Mạp. Không đợi cho hai người kịp phản ứng, đạo nhân ảnh kia đã dừng ở trước mặt hai người bọn họ, nguyên lai là Tiểu Măng Non.
Nàng đang mặc một bộ trang phục nam nhân, chỉ khác là vẻ mặt tức giận, do chạy quá nhanh, bộ ngực sữa kịch liệt phập phồng thở gấp, trên chóp mũi tiết ra vài giọt mồ hôi, cầm lấy ống tay áo của Mập Mạp rống lên nói: “Ca ca, lại có kẻ khi dễ người ta!”-------“Cái gì, nói lại xem nào?”

Mập Mạp ngẩn người, ánh mắt quái dị nhìn sang Phương Tranh.
Phương Tranh theo bản năng dịch sang vài bước, lắc đầu nói: “Chuyện lần này, tuyệt đối không liên quan đến ta.” Trong lòng buồn bực không thôi, nha đầu kia như thế nào lại dễ dàng để cho người khác khi dễ?
Mập Mạp còn chưa kịp hỏi đầu đuôi câu chuyện, Tiểu Măng Non đã hung hăng cầm ống tay áo của Mập Mạp lôi đi. Đám học sinh trong học đường đều trợn mắt há mồn nhìn, tiểu tử kia thật không hiểu chuyện, ra vào học đường như chốn không người.
“Các ngươi….Các ngươi…” Lão phu tử không biết họ gì kia, khẽ giơ ngón tay chỉ vào ba ngươi, môi run run, đã muốn tức giận nhưng không thốt được ra lời.
Tiểu Măng Non không để ý tới hắn, vừa quay đầu lại còn trông thấy Phương Tranh đứng nguyên tại chỗ, sẵng giọng nói: “Làm sao ngươi còn đứng đấy?”
Phương Tranh chỉnh trang lại y phục, tạo bộ dáng Lâm Đại Ngọc, sau đó nói: “Tiểu sinh thân thể yếu nhược, thấy phong ba bão….”
Tiểu Măng Non không kiên nhẫn, cắt ngang: “Dừng con mẹ nó lời vô nghĩa lại, vậy còn là nam nhân sao? Đi hay không thì nói một câu cho sảng khoái!” Sau đó quay đầu, hướng về phía vị lão phu tử kia, quát lớn: “Ngươi câm miệng! Nói chuyện còn lắp bắp, như thế nào dạy học đây?”
Phương Tranh vuốt vuốt mũi, bất đắc dĩ đành phải đi theo nàng, ánh mắt áy náy hướng về phía lão phu tử đang có dấu hiệu sùi bọt mép trên bục giảng. Trong lòng lại nghĩ thầm, nha đầu kia sẽ không để cho ta ra đánh trận đầu chứ? Lấy tấm thân thể yếu nhược này của ta mà nói, chỉ sợ ra trận một hồi liền bị địch nhân chém cho ngã ngựa.
Trên đường đi, Tiểu Măng Non vội vàng nói nguyên do, nguyên lai nàng thật đúng là bị người ta khi dễ. Cùng với lần Phương Tranh khi dễ khác nhau, đi đêm lắm cũng có ngày gặp quỷ, hơn nữa, cuối cùng nàng gặp phải là một gã sắc quỷ.
Có người cổ đại nào thật sự là không có con mắt nhìn người? Cách giả trang nam nhân của nàng chỉ có thể tự đánh lừa bản thân mình, đi trên đường còn dương dương tự đắc, tưởng rằng người khác đều xem nàng là nam nhân. Hôm nay, gặp phải một tên lưu manh đầu đường xó chợ, nhìn thấy nàng nhu mì xinh đẹp, trông thấy liền nhịn không được tiến lên trêu chọc, nha đầu kia há lại có thể khoanh tay ngồi nhìn, vì thế đã cùng người ta động thủ. Nàng có tập tành qua một chút võ nghệ, mấy hiệp liền đem tên lưu manh kia đánh cho răng rơi đầy đất. Tên lưu manh không phục, kêu gào muốn tìm đồng bọn hỗ trợ, hẹn nàng thời gian địa điểm tái đấu quy mô lớn. Tiểu Măng Non tính tình ngang bướng không ngờ lại đáp ứng, cho nên vội vàng chạy tới thư viện cầu cứu viện binh.
“Làm sao ngươi không đi báo quan?” Phương Tranh nhịn không được hỏi.
Tiểu Măng Non khinh thường liếc mắt nhìn Phương Tranh một cái, ngạo nghễ nói: “Chúng ta là người giang hồ, tự nhiên phải giải quyết theo luật lệ của giang hồ, người khác nếu dám động đến chúng ta, thì phải cúi đầu xin tha lỗi, nếu mà thông báo cho quan phủ, chẳng phải mất hết mặt mũi đi sao?”

Mập Mạp mất hứng trừng mắt nhìn nàng, tạo hình bộ dáng huynh trưởng, hỏi: “Hộ vệ ….của muội đâu? Chẳng lẽ dám đứng nhìn muội bị người ta khi dễ?”
Tiểu Măng Non đảo hai con ngươi một vòng, chột dạ nói: “Lúc bọn họ theo muội ra tới cửa, muội ngại phiền toái, đã tìm một cái ngõ nhỏ, cắt đuôi bọn họ rồi.”
“Không có việc gì.” Phương Tranh đứng ra hòa giải, “Mập Mạp ngươi cũng có hộ vệ mà, cho hộ vệ của ngươi đi thu thập bọn chúng cũng được.” Mấy ngày hôm trước, sau khi hai huynh muội bọn họ dự yến tiệc xong, thanh thế lúc ra về có vẻ rất phô trương, Phương Tranh vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch.
Tiểu Măng Non thấy Phương Tranh nói giúp nàng, cảm kích liếc mắt nhìn hắn.
Ai ngờ, Mập Mạp cũng chột dạ vuốt mồ hôi trán, nói: “Thường ngày đến học đường cũng không gặp nguy hiểm gì, ta không cho bọn họ đi theo…”
“….”
Hai huynh muội này, thật là có cùng đức tính tốt a.
Phương Tranh nghiêm túc hỏi Tiểu Măng Non: “Đối phương có bao nhiêu nhân mã?”
“Không rõ, nghe khẩu khí của tên lưu manh kia, chắc cũng phải có mười mấy người.”
“Vậy sao còn không mau chóng đi gọi thêm người?”
“Đã nhờ người khác, tới phủ nhà ta tập hợp thị vệ… Ách, hộ vệ, chúng ta đi trước tới chỗ hẹn, sắp hết thời gian rồi, không thể để bọn chúng coi thường chúng ta.” Nha đầu này thật thông minh lanh lợi a, chỉ một câu nói “chúng ta” đã đem Phương Tranh gộp vào, thành kẻ cùng hội cùng thuyền.

Ba người đấu mười mấy người, bên ta đều là già nua yếu ớt, đối phương thì toàn tinh binh mãnh tướng. Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, vừa thấy mặt ba người Phương Tranh, đối phương liền sẽ ra tay hạ đòn sát thủ.
“Chuyện này…Tiểu sinh bất chợt nhận được người nhà thiên lý truyền âm(1), trong nhà xảy ra đại sự, hai vị cứ đi thong thả, tiểu sinh cáo từ….”
Khẳng khái đi ước hội cùng bó tay chịu trói cũng không có khác nhau bao nhiêu, Phương Tranh cho rằng mình là người trưởng thành, không thể cũng không biết suy nghĩ như tiểu nha đầu hồ đồ này. Khổng Tử có viết qua “Quân tử phải nhịn được những việc nhỏ nhặt.” Mà Phương đại thiếu gia, đang là một vị hàng thật giá thật, rõ ràng là một vị quân tử không thể giả được, “Nếu ai bảo ta không phải là quân tử, lão tử sẽ liều mạng cùng hắn!”
“Muốn lâm trận bỏ chạy? Không có cửa đâu! Con mẹ nó! Chuyện khi dễ lần trước, ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu, hôm nay ngươi nhất định phải đi theo giúp ta!” Tiểu Măng Non không để cho Phương Tranh kịp phân trần, vội vàng kéo ống tay áo của hắn đi tiếp.
“Uy, đừng kéo…Quả thật nhà ta đang có việc gấp!”
“Bớt nói nhảm!”
“Chỉ nghe qua bức lương vi xướng(2), chưa từng nghe qua bức lương đánh nhau….Ai! Đừng kéo, tay áo sắp rách….” Tiểu nha đầu nhiệt tình như vậy, sao mà không đi gọi hộ vệ tới giúp đỡ?
“Hôm nay, ngươi nhất định phải đánh giúp ta!”
“Uy, đã nói, ta chỉ lược trận a…”
Địa điểm tái đấu hẹn nhau ở ngoài vùng phụ cận Năng Nhân Tự, thánh địa phật môn lại bị một đám đầu đường xó chợ lôi kéo bè lũ tới đánh nhau, thật sự là khinh nhờn Phật tổ! Không biết Phật tổ lão nhân gia có tính toán hay không đây? Xuyên việt qua đây, Phương Tranh đã không dám tin rằng trên đời này không có thần phật, thế sự huyền diệu, không ai đoán trước được chuyện gì? Ít nhất, hiện tại Phương Tranh cảm thấy chỗ nào cũng có thần phật cư ngụ.
Năng Nhân Tự là một tòa miếu nhỏ, từ thời triều đình trước đã được xây dựng, hương khói trong miếu không được tốt lắm, lúc trước thiên hạ đại loạn, hòa thượng ăn không đủ no, đại bộ phận đều đã hoàn tục ra ngoài kiếm tiền, chỉ còn lại có mấy người, dựa vào một chút hương khói ít ỏi, cùng một chút tiếp tế của dân chúng quanh đây, miễn cưỡng đủ sống qua ngày.
Bên ngoài Năng Nhân Tự là một rừng cây, rậm rạp yên tĩnh, giữa ban ngày ban mặt, ngay cả một bóng quỷ ảnh cũng đều không trông thấy. Không thể không nói, địa điểm tái đấu này được chọn quá tốt, quả thật đánh nhau quần ẩu, giết người diệt khẩu, thì phong thủy của khu đất này đáng được xưng là thánh địa.
Ba người một đường chần chừ, cho nên qua hai nén hương thời gian mới có thể đi tới Năng Nhân Tự. Cách ngôi miếu này khoảng năm trăm bước về phía bên phải có một khu rừng cây rậm rạp, đó chính là địa điểm ước đấu.
Đối phương đã kéo tới một đám người đang chờ bọn hắn, đại khái cũng hơn hai mươi người, vừa nhìn đã biết toàn là kẻ lưu manh đầu đường xó chợ. Một gã đang quay lưng về phía Phương Tranh, động viên mấy lời cuối cùng với các huynh đệ, trước khi lâm trận chiến đấu.

“…Tóm lại, các huynh đệ đều phải nâng cao tinh thần chiến đấu, giải cơn hận trong lòng cho Cửu ca ta! Đợi lát nữa đem tiểu nữ tử kia đè xuống, sẽ cho các huynh đệ từ từ thưởng thức! Sau đó, huynh đệ chúng ta lại đem nàng bán vào kỹ viện, cho ngàn vạn người chà đạp…”
Lời nói của người này rất có hấp lực, ngay khi vị “Cửu ca” kia nói sẽ cho bọn họ từ từ thưởng thức, thì đám lưu manh đã nhìn thấy ba người Phương Tranh, cụ thể mà nói thì là nhìn thấy Tiểu Măng Non. Trong thời đại này, kỳ thật mỹ nữ chân chính cũng không có nhiều, một người như Tiểu Măng Non vô luận dung mạo hay là dáng người đều đã được xếp vào hạng mỹ nữ. Vì thế đám tiểu lưu manh này, nhất thời xúc động dâng trào, sói tru quỷ khóc, đương trường một mảnh hỗn loạn không chịu nổi. Chỉ tiếc, khi mỹ nữ không mở miệng nói chuyện, thật đúng là thiên kiều bá mị, dáng vẻ ngây thơ hoạt bát, nhưng một khi nàng đã mở miệng…..
“Đè con mẹ ngươi, đồ rắm thúi! Lão nương đứng ở chỗ này, nhìn xem tên hỗn đản nào có bản lĩnh đem lão nương đè xuống!”
Phương Tranh cùng Mập Mạp đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thở dài một hơi. Nhìn sắc mặt của Mập Mạp còn khó coi hơn Phương Tranh rất nhiều, phỏng chừng, ngay cả hắn cũng không nghĩ thông, tại sao muội muội của mình lại tràn trề cuồng dã đến như thế.
“Cửu ca” nghe được liền quay người lại, chỉ thấy mặt mũi hắn bầm dập nhìn không rõ ràng, chính là ứng với câu nói “đánh cho ngay cả mẹ hắn cũng không nhận ra được.” Trên cổ tay trái của hắn vẫn còn quấn một lớp vải thô, hơi cử động nhỏ một chút liền cảm thấy đau đớn truyền ra tới tận khóe miệng, Tiểu Măng Non đã khiến cho hắn chịu không ít đau khổ.
“Cửu ca” thấy Tiểu Măng Non đúng hẹn phó ước, hơn nữa chỉ dẫn theo hai người tới giúp đỡ, trong lòng không khỏi vui mừng ngất ngây. Đồng thời, hắn còn tỉnh táo dò xét chung quanh, xác định ba người Phương Tranh không có phục binh, sau đó nhe răng cười nói: “Tiểu quỷ cái, cho ngươi thời gian đi mời người tới giúp đỡ, ngươi lại gọi hai cái phế vật tới đây sao?”
Phương Tranh cùng Tiểu Măng Non nghe vậy giận tím mặt, Mập Mạp lại cười híp mắt, biểu tình không thèm để ý, đều nói tính tình của Mập Mạp rất hài hòa, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Chú thích:
(*) Nghĩa bạc vân thiên : Người chí tình chí nghĩa,
(1) Thiên lý truyền âm : đây là một môn võ công trong các tiểu thuyết kiếm hiệp, dùng nội công để truyền âm nói chuyện từ rất xa. Ý nói cách xa ngàn dặm vẫn có thể nói chuyện.
(2) Bức lương vi xướng : Ý của câu này là bức người ta lâm vào đường cùng, bức người ta không theo ý mình.
Phương Tranh nói trong câu này là nghĩa đen : bức con gái nhà lành hát mua vui.