Đám nữ binh thị vệ mặc chế phục cấm quân mới tinh, không biết có phải vì muốn cho cử động được linh hoạt hay không, chế phục được thiết kế thật sự rất bó sát người, đem hai đoàn thịt mềm mại trước ngực các nàng phụ trợ lên cao ngất, ẩn tình bên trong anh khí bừng bừng, nhưng lại có thêm vài phần dễ thương của nữ nhân.
Phương Tranh cùng Mập Mạp nhìn nhau liếc mắt một cái, không có hảo ý hắc hắc nở nụ cười. Trường Bình gả cho hắn, đại khái đám nương tử quân này cũng sẽ làm của hồi môn a? Nói thật, Phương Tranh đánh chủ ý lên các nàng đều không phải ngày một ngày hai, nếu như chức trách của các nàng ngoại trừ bảo hộ an toàn cho hắn cùng Trường Bình trong những lúc ở bên ngoài, còn kiêm chức thông phòng ấm chăn, chậc chậc, trước mắt có mấy chục nàng hoàn phì yến sấu* này, các nàng đủ loại phong tình vạn chủng, chẳng phải sẽ khiến cho mình cạn kiệt tinh lực mà chết hay sao? Trường Bình này, chơi khoản hồi môn thật hậu a! ( Hoàn phì yến sấu: Chỉ hai trong tứ đại mỹ nhân thời cổ đại, Hoàn Phì là chỉ Dương Ngọc Hoàn tức Dương Quý Phi. Yến Sấu là chỉ Triệu Phi Yến, nàng có tài múa rất hay, điệu múa uyển chuyển nhẹ nhàng như chim yến, cũng là một trong tứ đại mỹ nhân thời cổ đại.)
Phương Tranh sờ cằm tự sướng một hồi lâu, trên gương mặt lộ ra nụ cười dâm đãng, miệng lẩm bẩm nói: “ Nhiều lắm, ăn không tiêu.”
Mập Mạp mon men tiếp cận lại gần: “ Bằng không chúng ta chia đôi, ta cũng cần người bảo hộ!” Gã Mập Mạp vô sỉ này cũng đánh chủ ý lên các nàng, chỉ sợ đã không phải là ngày một ngày hai rồi.
Phương Tranh quả quyết cự tuyệt: “ Toàn bộ đều là của ta, cho dù có chết cũng không chia cho ngươi.”
Chúng nhân cả kinh giật mình nhìn hai con sói đang giương ánh mắt đáng khinh lên nhìn chằm chằm vào đám nữ binh thị vệ, miệng thì lẩm bẩm với nhau, lúc hồ hởi lúc thì buồn thiu, không biết đang nói đến chuyện gì.
Nữ thống lĩnh nhíu mày, bước lên phía trước, nhẹ giọng hô: “ Tân Lang dừng bước, Tân Lang dừng bước!”
Phương Tranh chấn chỉnh lại tinh thần, chứng kiến bộ dạng của vị thống lĩnh thị vệ này đại khái khoảng hai mươi tuổi, răng trắng như ngà, đôi mắt thanh tú động lòng người, Phương Tranh nhanh chóng tiến lên hai bước, chắp tay cười nói: “ Vị tỷ tỷ này có gì phân phó?”
Thống lĩnh thị vệ mỉm cười: “ Hôm nay là ngày đại hỉ, nghe nói tân lang tài văn xuất chúng, nếu muốn đón công chúa thì phải bước qua cửa của chúng ta, chúng ta thì muốn nghe tân lang làm một bài thơ.”
Chúng nữ thị vệ cười duyên khanh khách, đồng thanh nói: “ Đúng thế!”
Phương Tranh trợn tròn mắt, quay đầu nhìn lại, thấy thái tử, Thái vương còn có một số quan viên đang mỉm cười nhìn hắn, Phương Tranh bước lại gần Mập Mạp, hạ giọng hỏi: “ Ta tài văn xuất chúng sao? Gã vương bát đản nào dám nói cho các nàng biết chuyện này?”
“ Không phải ta.” Mập Mạp vội vàng lắc đầu không thừa nhận.
Xã hội phong kiến quả nhiên có nhiều tập tục hủ lậu, kết hôn thì kết hôn thôi, còn muốn chơi cái trò làm thơ mới được phép quá môn, nếu hai vợ chồng người ta đều thất học thì làm sao bây giờ? Một người ở ngoài cửa lớn tiếng nói: “ Hôm nay giá gạo lại tăng rồi, đừng có chậm trễ thời gian nữa.” Người ở bên trong vội vàng đáp lại: “ Thật không? Vậy cũng nguy, tránh ra! Mau tránh ra, nhanh bái đường sau đó còn đi mua gạo!”
Bao nhiêu tình cảm ấm áp nha! Vừa nghe đã biết hai vợ chồng đều là người còn sống.
Hôm nay có quá nhiều sự tình khiến cho Phương Tranh phải vò đầu bứt tai, làm một bài thơ, ta nên làm bài thơ gì đây? Hoặc là nói nên đạo văn của người nào đây?
Một bầy thiên nga dưới chân núi…Ân, câu này khẳng định không được, không đủ nghiêm túc. Quá lưu manh, không có sông mà còn hát hậu hoa đình..Khái khái, như thế nào nghĩ mãi mà chưa ra?
Mọi người tha thiết mong chờ nhìn Phương Tranh nhíu mày trầm ngâm, trong chốc lát hắn lắc lắc đầu, chúng nhân chuẩn bị không còn giữ được bình tĩnh nữa thì Phương Tranh hắng giọng, ngâm nga:
“Vân tưởng y thường, hoa tưởng dung.
Xuân phong phật hạm, lộ hoa nùng.
Nhược chi quần ngọc, sơn đầu kiến
Hội hướng dao thai, nguyệt hạ phùng.”
“Thoảng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng.
Gió xuân mơn mởn, giọt sương trong.
Ví chăng non ngọc, nhìn chẳng thấy.
Dưới nguyệt đài Dao, thử ngóng trông.”
“ Thoảng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng….” Mập Mạp lẩm bẩm trầm ngâm lại câu thơ, hai mắt liền sáng ngời, tán dương: “ Hảo thơ, hảo thơ nha! Phương huynh quả nhiên tài cao!”
Mọi người sôi nổi phụ họa, chúng nữ thị vệ cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Phương Tranh tao nhã mười phần khẽ mỉm cười, hướng chúng nữ thị vệ chắp tay. Bài thơ này là do Lý Bạch ca tụng sắc đẹp của Dương Quý Phi mà, há lại có thể không hay sao?
Mọi người chứng kiến Phương Tranh trổ tài đạo thơ xong, cũng hài lòng nói: “ Công chúa quá môn! Công chúa quá môn!”
Chúng nữ thị vệ nhìn nhau mỉm cười, đồng loạt tránh thân mình ra.
Ở giữa đại điện, Trường Bình đang lẳng lặng đứng, một thân mặc hoa phục cát tường, khóe miệng chứa đựng một nụ cười thản nhiên, trong mắt mơ hồ hàm chứa dáng vẻ thẹn thùng vô hạn, khiến cho những sợi tơ máu trên người của Phương Tranh căng ra hết mức, dục ý mê loạn.
Mọi người trong mắt đều lộ ra thần thái tán thưởng, Trường Bình mặt hoa chịu không nổi đỏ bừng, nhìn Phương Tranh đang mặc một thân cát phục, cợt nhả không một chút đứng đắn nào, nhưng bỗng nhiên trong lòng của nàng lại cảm thấy hạnh phúc muốn rơi lệ.
Bao nhiêu ngày ngóng đợi, tổn thương tinh thần, rốt cuộc tâm nguyện trong lòng của nàng cũng đã được viên mãn, kể từ hôm nay, nàng đã là thê tử của người nam nhân này.
Nàng cho rằng, phu quân của nàng không phải là một con người hoàn mỹ, ở trong mắt nhiều người, Phương Tranh chỉ là một kẻ nhát gan, yếu đuối, tham tài, háo sắc, thậm chí vô sỉ, đê tiện….
Nhưng chỉ có nàng mới biết, phu quân ở trong lòng của nàng mới thật sự là một nam nhân chân chính, hắn có nguyên tắc làm người, người khác đối với hắn phỉ báng, thậm chí là châm chọc, nhưng hắn chưa bao giờ để ở trong lòng. Cái mà hắn quan tâm, chính là những bằng hữu thân nhân đang sống ở bên cạnh của hắn, hắn giống như một gốc cây đại thụ không ngừng bồi dưỡng cho những mầm non nhỏ. Hắn cố gắng tự lực vươn cao, chỉ là muốn che chở bóng râm, che gió che mưa cho những người mà hắn trân trọng…..
Từ ngày ở Năng Nhân Tự bên ngoài thành, hắn một mình đối mặt hơn chục gã lưu manh, để cấp một chút thời gian cho nàng chạy trốn, giây phút đó trong lòng của Trường Bình cũng lập chí nguyện to lớn, cuộc đời này chỉ nguyện làm người nhà Phương gia mà thôi. Cho đến hôm nay, rốt cuộc cũng đã thỏa mãn tâm nguyện.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Trường Bình đã trở nên ướt át, đây chính là hạnh phúc mà mình tận lực theo đuổi a. Nếu không phải mình buông bỏ cái mặt nạ công chúa, buông bỏ tính cách điêu ngoa, một lòng theo đuổi, vì hắn mà khóc, vì hắn mà cười, vì hắn mà chịu ủy khuất, lấy tính cách không có lương tâm của hắn, như thế nào hắn lại có thể cam tâm tình nguyện đi cưới một cái công chúa tính tình điêu ngoa như mình?
Được hai người cung nữ nâng đỡ, Trường Bình đầu đội mũ phượng, thân mặc trang phục long phượng cát tường, bộ dạng uyển chuyển, dịu dàng hướng Phương Tranh bước tới.
Phương Tranh nhếch miệng cười, thanh âm lộ rõ vẻ đắc chí không hề che giấu.
Xưng vương xưng bá thì tính cái gì? Vinh hoa phú quý thì tính cái gì? Tìm được nhiều hảo lão bà mới là chính đạo, cha mẹ kiếp trước của ta có nhìn thấy không, đứa con trai của các người tuy rằng không có bản lĩnh gì ghê ghớm, nhưng ta cũng đã cưới được công chúa làm vợ, ha ha…Ta đã có gia đình…!
Đang lúc mọi người còn soi mói, Phương Tranh sải bước nhảy lên ngựa, thâm tình nhìn Trường Bình, sau đó bàn tay hung hăng múa may ở trên không trung, hướng tới Trường Bình cười to: “ Ha ha ha ha! Đi ! Nhanh nào, lên xe, bái đường, động phòng, năm sau sinh cho ta một đứa nhi tử bụ bẫm kháu khỉnh!”
Chúng nhân hóa đá: “…….”
* * *
Trường Bình bước lên xe phượng, Phương Tranh cưỡi ngựa đi ở phía trước, đoàn người huyên náo cười đùa, đi ra khỏi hoàng cung.
Những tiếng pháo ăn mừng giòn tan vang lên, đội ngũ đón dâu hân hoan hướng Phương phủ mà thẳng tiến, chiêng, trống, kèn điệu nhịp vang rung trời. Dân chúng trong thành lúc này cũng biết được thần thánh phương nào thành thân, sôi nổi chạy lên đầu đường, vây quanh Phương Tranh chúc phúc cho hắn. Hiện giờ danh khí của Phương Tranh ở kinh thành có thể nói như mặt trời chính ngọ, dân chúng đối với hắn chúc phúc cũng là phát ra từ thật tâm.
Phương Tranh một đường cười không khép nổi miệng, chắp tay hướng dân chúng hai bên đường đáp lễ, trong lòng nhịn không được dương dương tự đắc, mùi vị tân lang đi nghênh đón tân nương thời cổ đại, cùng ngồi trên xe hơi thời tiền thế, quả nhiên tính chất không giống nhau chút nào.
Đội ngũ đón dâu đi đến đường cái chợ hoa thì dân chúng tụ tập càng đông hơn, phía trước tầng tầng lớp lớp người đứng chắn, đội ngũ nửa phần đều không thể di động được.
Dương Đốc Thanh lau mồ hôi chạy tới trước mặt Phương Tranh, hấp tấp nói: “ Phương đại nhân, nếu cứ tiếp tục như thế này, sẽ qua mất giờ lành, cần phải nghĩ ra một cái biện pháp gì thỉnh dân chúng nhường đường mới được.”
Phương Tranh bộ dạng hoảng hốt, đúng như vậy! Muốn bái đường thành thân cũng phải chọn giờ lành, chuyện này là một việc tột cùng đại sự, hiện tại sắc trời cũng sắp tối, không thể chậm trễ được nữa.
Vừa nghĩ thế Phương Tranh liền nóng nảy, nhanh chóng chắp tay hướng các vị hương thân phụ lão nói: “ Các vị phụ lão, các vị huynh đệ tỷ muội, phiền toái nhường đường một chút! Nhường một chút….Tại hạ bị trễ giờ lành rồi!”
Phương Tranh cả ngày ở trên đường cười híp mắt, không lấn nam không bá nữ, đối với mọi người đều dùng một bộ dạng hòa khí chân thành, cho nên hắn hô nửa ngày mọi người cũng chỉ cho rằng hắn đang đùa giỡn, không có một chút ý tứ nào là muốn nhường đường cả.
Đây là hậu quả khi không có thái độ nghiêm túc a! Phương Tranh bi phẫn không thôi, không ngừng chắp tay hướng chúng nhân nói: “ Cầu các ngươi để cho ta đi, ta thật sự sắp trễ thời gian rồi, nếu còn chậm trễ nữa sẽ qua mất giờ lành đó nga!”
“ Nhường đường một chút đi, nếu các ngươi đều muốn chiêm ngưỡng ta như vậy, sau khi trở về bái đường xong, ta liền ra ngoài đường cái, đứng cho các ngươi ngắm đủ, có được hay không?”
“……….”
“……….”
Không hiệu quả, Phương Tranh bất lực lau mồ hôi nhìn Mập Mạp cùng Dương Đốc Thanh, chứng kiến thần tình của hai ngươi đều bất đắc dĩ, trong lòng không khỏi càng nóng nảy.
Mọi người huyên náo đứng vây quanh cũng chỉ là phát ra từ thiện ý, nếu ngày đại hỉ mà đám quân sĩ mạnh mẽ cường hành bọn họ, sẽ không khỏi mất vui. Đoàn người đang lúc hết đường xoay sở, thì cỗ xe phượng của Trường Bình bị xốc rèm che lên, Trường Bình một thân trang phục cát tường, hoa lệ và lộng lẫy, khoan thai bước ra.
Mọi người đang huyên náo nhất thời an tĩnh trở lại, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm tràn ngập tán thưởng cùng hâm mộ.
Hôm nay đại hôn, tự nhiên Trường Bình phải trang điểm cho xinh đẹp nhất, mắt ngọc mày ngài, diễm lệ đoan trang, mang theo một loại khí độ uy nghiêm của hoàng tộc, khiến cho kẻ khác không dám nhìn lâu.
Phương Tranh nhìn nàng cũng không khỏi ngẩn người, vừa rồi trong hoàng cung còn chưa kịp ngắm kĩ, hiện tại chứng kiến, ôi, lão bà của ta cách ăn mặc hiện giờ so với ngày thường còn đẹp hơn vài phần, giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất thục nữ, cùng hình tượng mở miệng ra là chửi gà mắng cho trước kia, khác nhau một trời một vực. Thường nói nữ nhân trước khi kết hôn và sau khi hết hôn, hoàn toàn đều có hai cái bộ dạng khác nhau, lời ấy quả nhiên không giả!
Vốn là phong tình vạn chủng hướng Phương Tranh mở một nụ cười vũ mị, chứng kiến Phương Tranh tinh thần rung động, không đợi cho hắn kịp thời tỏ vẻ, Trường Bình đã vươn ngón tay ngọc, chỉ vào chúng nhân đứng vây xung quanh, mở miệng nói, thanh âm ngân nga như chuông bạc, trong trẻo mà êm tai.
“ Đám hỗn đản các ngươi! Còn không mau chóng tránh đường cho lão nương! Con mẹ nó, người nào khiến cho ta cùng phu quân chậm trễ giờ bái đường thành thân, lão nương tru di cửu tộc nhà hắn!”
“ Oa…oa….”