Phương Tranh chưa từng ý thức được quyền binh trong triều đình lớn đến bao nhiêu, chỉ hồ đồ mà sống qua ngày. Nhưng ở trong triều không phải ai cũng đều nghĩ như vậy, một mao đầu tiểu tử chưa tới hai mươi tuổi, hoàng thượng vì điều gì lại giao quyền binh to lớn như vậy cho hắn? Nắm giữ phòng vệ thủ bị kinh thành thì cũng thôi, dù là các quan trong triều hắn đều có quyền giám sát, điều này cũng thật sự là quá tin tưởng hắn, nếu cứ tiếp tục như thế, vài năm sau trong triều chắc chắn lại xuất hiện một Phan thượng thư thứ hai.
Trong lịch sử những quyền thần một tay che trời rất nhiều đều tạo phản, vì sao? Bởi vì chức quan của bọn họ thật sự là quá lớn. Quyền lực nắm trong tay cũng quá lớn, lớn đến mức những quyền thần như bọn hắn đều nghĩ không ra biện pháp gì lại tiếp tục thăng quan cho chính mình. Vì vậy mỗi ngày thời gian vào triều, quyền thần đều kìm lòng không được mà ngắm vài lần ngai vàng của hoàng đế đang ngồi, sau đó trong đầu bắt đầu yy, nếu như cái ghế kia để cho ta đến ngồi, thật là tốt nha…
Dã tâm của con người không bao giờ có chừng mực, càng huống chi Phương Tranh chỉ là một người trẻ tuổi không đến hai mươi. Giao quyền lực lớn đến như vậy cho hắn, ai biết dã tâm của hắn có bành trướng mà biến thành không ai sánh nổi. Thậm chí đến mức nghĩ ra chủ ý không nên nghĩ?
Vì vậy tấu chương can gián của các đại thần trong triều giống như tuyết rơi bay vào trong hoàng cung. Bao quát cả Ngụy Thừa Đức vốn có quan hệ không tệ với Phương Tranh cũng thượng tấu thỉnh cầu hoàng thượng nên suy nghĩ kỹ lại. Không nên đem quyền lực tập trung trên người một người, bằng không khó bảo toàn giang sơn xã tắc sẽ không bị một Phan thượng thư thứ hai mơ ước.
Kỳ quái chính là hoàng thượng lưu lại toàn bộ tấu chương mà không hề phát ra. Đối với lời khuyên can của quần thần cũng không nói tán thành, cũng không nói phản đối, không trả lời, cũng không phê đáp. Quần thần nhìn thấy thái độ như có lệ của hoàng thượng, nhất thời cũng không vui vẻ, trong lòng thầm nói chúng ta dâng tấu chương cho ngươi, là vì lo lắng cho giang sơn của ngươi trong tương lai, ngươi đây là thái độ gì? Có đáp ứng hay không cũng phải đi ra nói một tiếng đi chứ?
Vì vậy hào khí của đám quần thần lại khởi lên, tiếp tục thượng tấu, tấu chương lần thứ hai dùng từ càng kịch liệt hơn, có tấu chương còn xưng hoàng thượng dùng người không khách quan làm họa quốc, không thể được. Còn có tấu chương chỉ trích thẳng Phương Tranh, nói Phương Tranh tướng mạo giả dối, có tướng kiêu hùng, kỳ tâm không nhỏ vân vân…Hoàng thượng vẫn cứ bỏ mặc, còn truyền lệnh cho thái tử vừa vào triều giám quốc, bảo hắn phúc đáp lại ý kiến.
Thái tử lại muốn đáp ứng quần thần mà tước quyền của Phương Tranh, lại sợ phụ hoàng đối với việc xử lý của hắn lại không hài lòng, nếu cự tuyệt sự thỉnh cầu của quần thần, thì đối với thái tử chỉ vừa mới vào triều còn đang cấp bách muốn có sự phụ trợ và ủng hộ của quần thần mà nói, làm ra quyết định này cũng không dễ dàng.
Sau khi suy nghĩ sâu xa thái tử lại phúc đáp sáu chữ lên tấu chương: “ Hoãn nghị chi. Vật phục tấu.”( phải từ từ xem xét, rồi sẽ trả lời sau).
………..
Một gian phòng trang nhã trong Yên Nguyệt Lâu, Phương Tranh cùng tân nương Trường Bình đang khanh khanh ta ta mật ý đầy tràn. Ngươi đút ta một ngụm canh gà, ta dâng ngươi một chén rượu ngon, sóng mắt lưu chuyển, tràng cảnh đầy tràn thâm tình đến mức buồn nôn. Làm cho đám nữ thị vệ bên cạnh cả người nổi da gà.
Mái tóc dài phiêu dật của Trường Bình đã được búi lên cao, đây là kiểu tóc của những nữ nhân có chồng quen dùng. Sau khi búi lên còn dùng trâm cài giữ lại, làm cho cả người thoạt nhìn trở nên vô cùng thành thục.
Nhìn Trường Bình đã không còn vẻ non nớt của ngày xưa, mỗi lần giơ tay nhấc chân lại hiện ra phong tình quyến rũ của một người phụ nữ có chồng. Chỉ không tán thưởng được là vì một tiểu tử cơ trí linh hoạt như Phương Tranh lại không giành được Trường Bình từ trong tay Trường Nhạc tiểu công chúa, Trường Nhạc chiếm hữu nàng cả ngày. Vì vậy hắn chăm chỉ nhốt mình trong thư phòng cả ngày xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra hơn mười chuyện cổ tích, cũng có loại truyện kinh điển của kiếp trước, cũng có loại truyện do chính hắn bịa ra.
Sau đó đem truyện cổ tích giao cho Tiểu Lục, Phương Tranh liền cùng Trường Nhạc đàm phán điều kiện. Nếu nàng cùng Tiểu Lục ngủ chung, Tiểu Lục sẽ kể chuyện xưa cho nàng nghe. Sau khi trả giá một ngàn lượng bạc, Trường Nhạc mới không tình nguyện đi theo Tiểu Lục về phòng ngủ. Quỷ kế đạt được, Phương Tranh cười dâm đãng tiến vào phòng Trường Bình, cuối cùng đạt được tâm nguyện, cùng Trường Bình bước lên đỉnh Vu Sơn…
Trường Bình cũng đạt thành tâm nguyện, rốt cục hoàn toàn trở thành nữ nhân của Phương Tranh. Đối đãi Phương Tranh cũng càng ôn nhu, tính tình điêu ngoa của dĩ vãng tựa hồ hoàn toàn không còn nhìn thấy hình bóng. Cả người rực rỡ hẳn lên, bất luận là lúc nào cũng uyển chuyển thanh nhã, dịu dàng như một tiểu y nhân…
Cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, một gã thanh niên chậm rãi đi vào, vừa đi vừa cười nói: “ Nghe nói Phương huynh ở đây, tiểu đệ đặc biệt đến cùng Phương huynh…”
Thanh niên nam tử còn chưa kịp nói xong, Trường Bình không chút do dự đá tới một cước, trong miệng chợt quát: “ Không thấy lão nương đang dùng cơm với phu quân sao? Người đâu, chỉnh chết hắn cho lão nương!”
Phương Tranh đỡ trán thở dài, lão bà của ta, nói như thế nào đây? Ai…Đối với ta ôn nhu như nước là được, không nên trông cậy hơn quá nhiều…
Đám nữ hầu vệ của Trường Bình vào lúc người thanh niên kia đi vào liền đã vây quanh hắn, nghe được mệnh lệnh của Trường Bình, không chút do dự đem tên khách không mời mà đến này coi như bao cát để luyện quyền.
Nam tử kia bị một trận quyền cước kêu lên thảm thiết không ngừng, vội vàng ngồi xổm dùng hai tay bảo vệ đầu, trong miệng hét lớn: “ Hiểu lầm! Hiểu lầm rồi! Ai nha!”
Phương Tranh vừa nghe thanh âm, di? Thật quen tai, hay là tiểu tử Tiêu Hoài Viễn…
Từ lúc Phan thượng thư phản loạn, Phương Tranh cũng không còn gặp qua hắn. Chẳng biết gần đây hắn lại đang làm chuyện xấu gì, tiểu tử này vẫn như trước linh hoạt như cá, cùng hắn đấu trí mặc dù cũng chiếm được chút thượng phong, cho hắn nếm thử vài lần khổ nho nhỏ chính là vì Phương Tranh nhìn thấy hắn không thuận mắt. Làm cho Phương Tranh lo nghĩ, là thân phận của Tiêu Hoài Viễn, đến nay Phương Tranh chưa từng biết rõ rốt cục hắn đang làm việc cho ai, một người có thân phận không rõ ràng như thế, ai dám yên tâm lui tới cùng hắn?
Trường Bình nhìn thấy người mới tiến vào này hình như có quen biết với phu quân, thất kinh vội vàng ngăn cản đám nữ hầu vệ đánh tiếp, lão bà đánh bằng hữu của phu quân, đây cũng thật là khó nói nha.
Ai biết Phương Tranh lại kéo tay nàng, không phản ứng chỉ hướng nàng trừng mắt nhìn, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, thâm tình nói: “ A! Nương tử, nàng xem, ngày tháng thịnh thế phồn hoa náo nhiệt cỡ nào kìa!”
Trường Bình cùng Phương Tranh thật là ăn ý, Phương Tranh diễn xuất như thế, há có thể không lĩnh hội được ý tứ của hắn?
Trường Bình nghiêng đầu nhìn đám nữ hầu vệ trách mắng: “ Chưa ăn cơm sao? Hung hăng chỉnh hắn cho lão nương!”
Sau đó quay đầu lại tựa đầu lên vai Phương Tranh nhu ý miên man, mềm nhu nhu nói: “ A! Phu quân, phong cảnh quả nhiên rất đẹp…”
“ Phương…Phương huynh! Ta có tình báo! Ngươi còn giả bộ…ta chết cũng không báo cáo…ai nha!” Thanh âm Tiêu Hoài Viễn càng ngày càng yếu ớt.
Phương Tranh quá sợ hãi, vọt nhanh tới bên người Tiêu Hoài Viễn, ngăn cản quyền cước của các nữ hầu vệ, Tiêu Hoài Viễn đang nằm trên mặt sàn, đã không còn thở, cả người nằm bẹp dí, mặt mày bầm tím, miệng sùi cả bọt mép.
“ Tiêu huynh! Sao lại là ngươi! Tiêu huynh, ngươi tỉnh tỉnh! Huynh đệ đã tới trễ một bước, lại không nghĩ tới âm dương vĩnh viễn chia cách, sao mà đau lòng…” Phương Tranh ôm thân thể Tiêu Hoài Viễn, ngửa mặt lên trời gào khóc.
“ Phương huynh, tiết kiệm chút sức lực đi…ta còn không chết được…” Tiêu Hoài Viễn vô lực nói.
“ A! Tiêu huynh! Ngươi rốt cục tỉnh? Ngươi có biết tiểu đệ lo lắng thế nào cho ngươi không?”
“ Phải sao? Phương huynh thật sự là có lòng quá, nhưng vì sao Phương huynh vẫn ôm tiểu đệ không thả? Tiểu đệ cũng không có ý thích long dương đoàn tụ( ý nói là gay), thỉnh Phương huynh tự trọng.”
“ A?” Phương Tranh ngạc nhiên thấy quả thực mình đang ôm Tiêu Hoài Viễn. Tên tiểu tử chết tiệt này cũng không chút khách khí với hắn, đang nằm mềm nhũn y ôi trong lòng mình, giống như con chim nhỏ đang nép mình, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười thích ý, hèn mọn cực kỳ.
Trong lòng Phương Tranh cảm thấy rét lạnh vẻ mặt buồn nôn hai tay ôm lấy đầu Tiêu Hoài Viễn giống như phủi bụi bặm hất mạnh ra ngoài. Tiêu Hoài Viễn nhất thời không phòng bị đầu của hắn liền hung hăng đập dưới sàn, lại thêm một trận tru lên như tiếng heo bị chọc tiết.
“ A! Tiêu huynh! Ngươi lại làm sao vậy? Tiểu đệ nhất thời lỡ tay, mong rằng Tiêu huynh chớ trách…”
Trường Bình ở một bên xem đến không còn chịu nổi, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh, dẫn đám nữ hầu vệ đi ra khỏi phòng lưu lại không gian cho hai tên vô sỉ thỏa thích phát huy sở trường đặc biệt của bọn họ.
“ Được rồi, đừng giả vờ nữa. Ở trước mặt ta chơi trò giả chết, ngươi còn quá non. Ngươi là người từng luyện qua võ công, đừng nói chỉ vài cái đánh đá là ngươi chịu không được…” Sau khi Trường Bình rời khỏi, Phương Tranh liền đứng lên rót cho mình một ly trà sau đó ngồi bắt chéo chân trên ghế, cười cười thưởng thức Tiêu Hoài Viễn đang lăn lộn kêu thảm thiết.
Tiêu Hoài Viễn thấy làm trò cũng không gạt được Phương Tranh, cũng không cần giả vờ thêm liền đứng lên, đi tới bên cạnh bàn rót cho mình một ly trà, lại ngồi xuống đối diện, cứ như thế cả hai nhìn lẫn nhau mà cười, nụ cười thật sự rất giả dối.
“ Phan thượng thư rơi đài rồi, Tiêu huynh, rốt cục ngươi thuần phục cho ai, hiện tại có thể nói rồi chứ? Hiện tại nếu ngươi còn không nói, tiểu đệ chỉ đành xem ngươi như dư nghiệt của Phan đảng mà bắt lại, nghiêm hình khảo vấn.” Phương Tranh cười tủm tỉm nhìn Tiêu Hoài Viễn.
Tiêu Hoài Viễn vẻ mặt đau khổ: “ Phương huynh, tiểu đệ tự hỏi không có lỗi gì với ngươi, sao ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta? Chúng ta quen nhau đã lâu, nói thẳng, tiểu đệ có từng hại ngươi bao giờ không?”
Phương Tranh hừ hừ: “ Ta không hiểu, rốt cục ngươi có thân phận chó má gì? Có cần thần thần bí bí như thế không?”
Tiêu Hoài Viễn cười nói: “ So với Phương huynh, tiểu đệ dù là chó má cũng không phải, Phương huynh cần gì cứ đau khổ ép bức làm chi?”
Nói chuyện với tiểu tử này thật sự quá phí đầu óc, Phương Tranh giống như chó cắn phải cục sắt, không cách nào há miệng.
Thở dài, Phương Tranh nói: “ Được rồi, không nói chuyện này nữa. Vừa rồi ngươi nói có tình báo, là tình báo gì?”
Tiêu Hoài Viễn giả vờ nói: “ Ta có nói qua sao? Không có nha?”
“ Người đâu! Tiếp tục chỉnh hắn cho lão tử!”
“ A! Phương huynh, tiểu đệ sai rồi!”
“ ….”
“ Phương huynh, trước tiên chúc mừng ngươi cầm được quyền to trong tay, đứng trên đỉnh triều đình.” Tiêu Hoài Viễn trước tiên cười hướng Phương Tranh chắp tay.
Phương Tranh bĩu môi nói: “ Lời chúc mừng của ngươi sao ta nghe có chút không thật nha.”
Tiêu Hoài Viễn cười nói: “ Phương huynh quả nhiên thông minh, Phương huynh cũng biết, hôm nay ngươi đã trở thành cái đích cho triều thần chỉ trích hay không? Hôm nay ngươi đang nguy trong sớm tối…”
Phương Tranh nghe vậy rầu rĩ mặt mày, nói: “ Biết. Ta đã tiến cung thỉnh cầu hoàng thượng tước quyền lực của ta đi, đều bị hoàng thượng bác trở về. Ai, hoàng thượng cứ liều mạng đẩy ta lên cao, các đại thần liều mạng đẩy áp ta xuống, đám người này rốt cục đang muốn đùa trò gì đây?”
Tiêu Hoài Viễn nghiêm mặt nói: “ Phương huynh nên cẩn thận, hoàng thượng đẩy ngươi lên là có dụng ý, các đại thần cùng chèn ép ngươi, cũng là bị người kích động. Việc này nếu Phương huynh xử lý không tốt, cẩn thận nguy hiểm tính mạng!”
“ Bị người kích động? Ai? Ai không bỏ qua được cho ta?”
“ Phương huynh tuổi còn quá trẻ lại chiếm địa vị cao, thay đổi là ai cũng không thấy thoải mái, Phương huynh không cần hỏi, chính mình dự định cho thỏa đáng…”
“ Ta cũng muốn lắm, nếu như thực sự không cách nào giao ra quyền lực, vậy tạm thời tránh né cho tốt…”
“ ….”
“ ….”
Hai người ở tại Yên Nguyệt Lâu đóng cửa thấp giọng thương lượng suốt hồi lâu, cuối cùng mới nói lời từ biệt.
Trên đường về phủ, trong lòng Phương Tranh thật nặng nề. Từ sau khi Phan thượng thư rơi đài, hắn cảm giác ở trong triều có một bàn tay vô hình, đang làm mưa làm gió, kỳ lạ chính là hoàng thượng, vì sao hắn lại trao tặng cho mình quá nhiều quyền lực? Điều này không phải là đem mình đưa lên lò nướng hay sao? Còn nữa, hoàng thượng hủy bỏ lề thói cũ, đưa Mập Mạp gia nhập vào Lại Bộ, lại ra lệnh cho thái tử giám quốc cùng mình giám sát các quan viên trong triều, thủ vệ kinh thành, mặt khác sau khi bắt được nhóm quan viên Phan đảng trong triều, lại bổ sung một nhóm quan viên dự khuyết vào triều, sau ba tháng còn tổ chức cuộc thi ân khoa. Bốn phái thế lực trong triều đang mơ hồ tạo ra hình thức ban đầu. Thái tử là một phái, một phái do các quan viên thanh liêm với Ngụy Thừa Đức dẫn đầu. Mình và Mập Mạp cũng là một phái, mà đám quan viên mới được bổ sung thành một phái…
Chuyện này càng nghĩ càng thấy loạn, đầu của Phương Tranh lại càng lớn thêm vài vòng, hoàng thượng không phải là hận nhất chuyện các thần tử kết bè kết đảng hay sao? Nhưng bố cục thế lực trong triều hôm nay, bốn phe phái rõ ràng là do hoàng thượng cố ý phóng túng thậm chí còn có ý định tác hợp mà tạo thành, rốt cục hoàng thượng có ý tứ gì? Chỉ e thiên hạ không loạn sao? Lão đầu nhi không phải sau khi trấn áp xong phản loạn thì bị nghiện đó chứ? Đây rõ ràng là thói quen không tốt, lúc rảnh rỗi nhất định phải khuyên nhủ hắn…
Ở trong nhà nghỉ ngơi mấy ngày, Phương Tranh đi vào triều lại đi nhìn xem công tác mở rộng Ảnh Tử, Ôn Sâm lại đến xin thêm chỉ thị, nói thành lập Đô Sát Viện cũng phải tuyên chỉ sao? Thì đi kiến tạo thôi, nhưng việc tuyên chỉ thì bị Phương Tranh ngăn cản, hiện tại là thời gian mẫn cảm, Phương Tranh cũng không muốn tiếp tục dẫn tới sự phản cảm của quần thần.
Các quan viên lại cùng phản đối chuyện Phương Tranh nắm giữ quyền to, trong đó có một mục đích chính là bọn họ không muốn nhìn thấy Đô Sát Viện thuận lợi kiến tạo để giám sát bọn họ. Việc thu nhận hối lộ đúng là cao hứng bừng bừng, có ai lại muốn trên đầu bọn họ lại có thêm một cơ cấu tổ chức quản lý chính mình chứ?
Phương Tranh biết rõ dự định trong lòng bọn họ, may là bản thân Phương Tranh đối với quyền lực cũng không hề mưu cầu, lại càng không thích bận rộn mỗi ngày, công việc sao, hắn chỉ cảm thấy có hứng thú đối với tiền bạc mà thôi.
Nói đến bạc…Phan thượng thư đã thẩm tra xong, có phải nên đi tới phủ đệ của hắn xét nhà rồi không nhỉ? Phương Tranh vuốt cằm tính toán, Phan thượng thư làm quan nhiều năm kết đảng kết phái, giương cờ tạo phản toàn là những việc cần tiền bạc nhiều đến không đáy nha. Không có thực lực kinh tế thì làm được không? Không chuẩn hắn cũng có thể có cả tòa núi vàng đang chờ bổn thiếu gia đi đào nữa đây. Bổn thiếu gia nếu không cười mà nhận thì đúng là có lỗi với thê nhi già trẻ trong nhà mình đúng không? Trong bốn lão bà, tương lai đều vì bổn thiếu gia sinh trai sinh gái, nếu không tìm kiếm bạc tiền nhiều hơn một chút, sau này lấy tiền đâu mời nhũ mẫu? Còn nuôi hài tử lớn lên, hài tử cưới lão bà cũng cần sính lễ, gả con gái cũng cần của hồi môn, những thứ này đều phải dùng tiền…
Quyết định rồi! Đi xét nhà! Chia cho quốc khố một, ta chín, quốc khố một, buôn bán công bình, sau khi quyết định chủ ý, Phương Tranh cao giọng nói: “ Người đâu! Mau tới! Đi gọi Ôn Sâm tới gặp ta!”
Người hầu trả lời liền ra cửa, Ôn Sâm lại thần kỳ xuất hiện ngay trước mặt Phương Tranh.
Hiện tại Ôn Sâm xuất hiện dùng phương thức tương đối ôn hòa, sau khi bị Phương Tranh giáo huấn qua một lần, Ôn Sâm đã nhu thuận hơn, tiến đến vẫn còn biết gõ cửa trước, lễ phép quả thực chẳng khác gì quân tử nho nhã của nho gia lễ giáo được giáo dạy nhiều năm.
“ Oa! Ngươi tới rất nhanh, ta nói lão Ôn, ngươi có phải không có chuyện gì làm, cả ngày cứ nằm úp sấp trên nóc nhà của ta, chờ ta gọi sao?”
Ôn Sâm nhanh nhẹn cười nói: “ Đại nhân nói quá lời, xảo diệu là vì thuộc hạ có việc hướng ngài bẩm báo…”
Phương Tranh kéo tay Ôn Sâm đi ra ngoài: “ Có chuyện gì vừa đi vừa nói, gọi huynh đệ Ảnh Tử toàn thể tập hợp, chúng ta đi Phan phủ xét nhà…”
Ôn Sâm lại nói: “ Đại…ngài có thể chờ một chút hay không? Thuộc hạ có chuyện bẩm báo…”
“ Chuyện gì có lớn cũng không trọng yếu bằng chuyện xét nhà. Nói thật, nhà lão Phan ta đã sớm rất muốn xét rồi, bạc trắng bóc đặt ở một phủ đệ không có một bóng người quản lý, nguy hiểm như thế nào! Dời về trong nhà của ta dù sao tương đối yên tâm…”
“ Đại nhân…Văn Viễn nhờ lao đầu từ trong thiên lao đưa ra lời nói, muốn cùng đại nhân gặp mặt lần cuối cùng.”
Phương Tranh không quan tâm kéo Ôn Sâm đi ra ngoài, trong miệng nói: “ Đi, không thành vấn đề. Ngươi đi nói cho hắn, chờ ta xét xong nhà hắn, sẽ đi thiên lao nhìn hắn, cùng hắn nâng chén vui vẻ…”
Xét xong nhà còn nói chuyện vui vẻ? Có chút hết chỗ nói rồi.
“ Đại nhân, ngài nên gặp hắn trước đã, không chuẩn Phan Văn Viễn có chuyện trọng yếu gì muốn nói cho ngài không chừng…” Ôn Sâm khổ sở khuyên.
Phương Tranh nhất thời cũng khó khăn, suy nghĩ một lát, rốt cục chà chà chân: “ Đi! Đi thiên lao trước. Lão già kia cũng nhanh bị xử tử, chuyện này thật là phiền phức, làm lỡ bổn thiếu gia phát tài…”
…..
Thiên lao vẫn là khí tức âm trầm sâm khí nặng nề, Phương Tranh không khỏi phát ra nhiều cảm khái.
Lần trước Phương Tranh bị bỏ tù, là hoàng thượng hướng Phan thượng thư thỏa hiệp mà ra, là làm cho Phan thượng thư xem, để ổn định lòng người phía Phan đảng.
Chuyện cách không tới một năm, Phan thượng thư lại tự mình vào ngồi, hơn nữa còn phạm tội lớn mưu phản, vĩnh viễn cũng không thể trở mình được nữa, không thể không cảm khái thế sự vô thường, gió mưa luân chuyển.
Thiên lao vững chắc, phòng bị sâm nghiêm. Đặc biệt nhà tù giam giữ Phan thượng thư, thủ vệ lại càng chồng chất, dù là cấm quân và Ảnh Tử đều có người canh giữ.
Hôm nay Phương Tranh tay cầm quyền to, thủ vệ làm sao không nhận ra? Dọc theo đường đi căn bản là không ai ngăn cản, trực tiếp đi tới trước cửa nhà lao giam giữ Phan thượng thư, ngục tốt nghe Phương Tranh phân phó, không nói hai lời liền chủ động mở khóa lớn của nhà giam.
Phan thượng thư đã tiều tụy hơn rất nhiều, mái tóc lẫn râu đều đã bạc nhiều hơn, thấy cửa lao mở khóa, Phan thượng thư chủ động đi ra phía trước, mở cửa nhà giam, chăm chú nhìn Phương Tranh nói: “ Ngươi đã đến rồi? Vào đi…”
Trong lòng Phương Tranh chợt nổi lên cảnh tượng quái dị, hắn nhớ tới “ Đại thoại Tây Du” nếu như Đường Tăng…Nga, sai, nếu như lúc này Phan thượng thư bỗng nhiên kéo tay hắn, hướng hắn chân tình hát lên: “ Only you….” Có lẽ mình nên đánh tới một tát tai, hay nên dùng đao đâm tới?
May là Phan thượng thư cũng không làm thế, mời Phương Tranh vào trong xong, hắn liền ngồi lên chiếc giường đơn sơ trong nhà lao, nhàn nhạt nói: “ Phương đại nhân, lão phu có chút việc cơ mật muốn nói riêng với ngươi, ngươi có thể mời tùy tùng tránh mặt một chút?”
Phương Tranh đầy miệng đáp ứng: “ Không thành vấn đề. Lão Ôn, ngươi đi ra ngoài trước đi. Chậm đã! Trước khi đi ra, giúp ta tìm tìm trên người hắn một chút, vạn nhất trên người lão già này có giấu lợi khí, hướng bổn quan ám sát, ta sẽ chết thật oan uổng.”
Ôn Sâm thấp giọng trả lời, liền bắt đầu tiến lên tỉ mỉ sưu tầm trên người Phan thượng thư, sau khi tìm xong, Ôn Sâm nhìn Phương Tranh gật đầu, ý bảo không sao, lúc này mới rời khỏi nhà lao.
Phan thượng thư cười khổ nói: “ Đều nghe nói Phương Tranh rất sợ chết, mọi việc đều bảo mệnh hàng đầu, lời này quả nhiên không sai…”
Phương Tranh cười gượng: “ Cẩn thận vẫn tốt hơn mà, chuyện liên quan đến tính mạng không thể nói đùa, lão nhân gia ngươi đã hơn sáu mươi, sống đủ rồi, ta còn trẻ tuổi…”
Hai người vốn là cừu gia sinh tử, không chút giao tình, cũng không cần khách sáo dối trá.
Phương Tranh thấy trong nhà tù chỉ có một cái giường, dù là ghế cũng không có, không có chỗ nào để ngồi, Phương Tranh chẳng phải sẽ ủy khuất chính mình sao? Lập tức không chút khách khí đặt mông ngồi xuống giường, còn lấn lấn Phan thượng thư, nói: “ Ai, xích qua một chút chứ! Không chút nhiệt tình, khách nhân tới cũng không nhượng một chỗ…”
Phan thượng thư đang ở dưới mái hiên nhà người, không thể không để cho hắn thêm một khoảng trống để ngồi. Hai người ngồi hai đầu giường, gương mặt nhìn ra cửa lao, cảm giác đặc biệt giống một đôi ông cháu đang sống khổ…
“ Nói đi, ngươi gọi ta tới để làm chi? Tình cảm giữa hai ta còn chưa tới mức cùng ăn uống vui vẻ nha?”
“ Phương đại nhân, ngươi nhờ vào lực lượng bản thân, phá hủy đại án mưu phản của lão phu, sợ là hoàng thượng lại càng tin tưởng ngươi phải không? Nói cho lão phu, hoàng thượng thăng chức quan gì cho ngươi?”
“ Nói cho ngươi cũng được, hoàng thượng phong chức hầu cho ta, mệnh cho ta làm tướng quân thủ bị kinh thành, chủ quản thành phòng vệ. Đồng thời thành lập Đô Sát Viện, giám sát các quan viên trong triều…”
Phan thượng thư vuốt râu, nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, một lát mở miệng nói: “ Phương đại nhân, xin thứ cho lão phu nói thẳng, tình thế của ngươi hiện tại nguy trong sớm tối…”
Phương Tranh nghe vậy liền phiền muộn. Một là Tiêu Hoài Viễn, một là Phan thượng thư, đều nói mình đang nguy trong sớm tối, có ý tứ gì đây? Trên mặt ta có khắc hai từ “ không may” hay sao vậy?