Phương Tranh nghe vậy tức giận bỏ đi, thầm nghĩ đi tìm đám thổ phỉ thăm dò một chút tin tức.
Phương Tranh nhíu nhíu mày, kéo gã râu quai nón ra khỏi đám người. Vẻ mặt của gã râu quai nón mất hứng, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, đứng ngay trước mặt Phương Tranh, con mắt vẫn còn lướt trên chiếu bạc, dáng dấp như còn chưa cam tâm tình nguyện.
Phương Tranh cũng không làm lỡ hắn phát tài, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “ Đương gia cùng Triệu Tuấn có quan hệ gì? Thành thật nói cho ta biết, ta cho ngươi một lượng bạc, cho ngươi đổ một ván.”
Gã râu quai nón nghe vậy vui mừng, khuôn mặt hàm hậu lúc này mang theo vài phần vị đạo như lấy lòng.
Đúng vậy, cho dù là người ngốc nghếch nhưng khi gặp phải chuyện có lợi ích cũng đều sẽ trở nên cơ trí, tiền bạc, thực sự là một thứ thần kỳ, thậm chí có thể làm thay đổi chỉ số thông minh của con người.
“ Ha hả, các huynh đệ trên núi đều biết, quan hệ giữa đương gia với Triệu Tuấn không tầm thường.” Gã râu quai nón vò đầu cười nói.
Trái tim Phương Tranh treo lên: “ Không tầm thường thế nào? Nói một chút.”
Râu quai nón nhìn quanh một chút, phát hiện không ai chú ý hắn, vì vậy liền châu đầu đến bên tai Phương Tranh, thần bí hề hề nói: “ Nói chung rất không tầm thường!”
Phương Tranh cắn răng, sinh sôi khắc chế xung động muốn nhổ hết râu trên mặt của hắn, lấy lại bình tĩnh, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha: “ Ngươi đừng nói cho ta biết, tên Triệu Tuấn kia lại là hôn phu của đương gia, ta sẽ cười chết đó, ha ha.”
Râu quai nón biểu tình trách cứ, hung hăng trừng mắt nhìn Phương Tranh, nói: “ Ngươi biết rồi còn hỏi ta làm chi?”
“ Dát?” Tiếng cười to của Phương Tranh giống như bị người bóp ngang cổ, quàng quạc dừng phắt lại, vẻ mặt ngây ngốc, biểu tình tuyệt vọng, giống như một con cá chết trên biển bị sóng đánh trôi dạt vào bờ.
“ Nhị đương gia, nhị đương gia.” Râu quai nón thấy Phương Tranh ngồi ngây ra, ánh mắt đờ dại, giống như bị trúng tà, không khỏi lo lắng vội vàng gọi tỉnh Phương Tranh.
Phương Tranh đờ đẫn chuyển đầu qua, thậm chí hắn nghe được tiếng xương cổ vang lên tiếng răng rắc khi chuyển động: “ Thật…thật sự là vị hôn phu của nàng?”
Đầu của râu quai nón giống như con gà mổ thóc, khẳng định nói: “ Đó là đương nhiên, các huynh đệ đều biết, khi đương gia được hai tuổi, phụ mẫu của nàng đã cùng phụ mẫu Triệu Tuấn định ra hôn ước, ha ha, đương gia nói, muốn làm hôn lễ thật nhanh, nếu đến tuổi liền chuẩn bị thành thân, không để cho lão nhân gia nằm trong quan tài cũng không được an tâm.”
Hỏng rồi, có kịch vui, con quỷ nhỏ còn chưa tới thời gian biến thành cải trắng, lại cho phép mình thành hôn với con lợn sữa nhỏ, chỉ còn chờ tiểu lợn sữa lớn lên, sau đó thành cải trắng cho nó ăn, hiện tại Phương Tranh có điểm muốn khóc, mạng của ta sao lại khổ như vậy oa!
“ Cẩu huyết, quá cẩu huyết! Con mẹ nó đây là thế đạo gì.” Phương Tranh đờ đẫn đứng lên, biểu tình tuyệt vọng mà dại ra, thì thào lẩm bẩm đi ra ngoài.
“ Ai, nhị đương gia, không phải ngươi nói sẽ cho ta bạc sao?” Râu quai nón đi theo phía sau hô to. Phương Tranh không phản ứng hắn, râu quai nón căm giận quay trở lại gian nhà, lẩm bẩm nói: “ Đâu có cho ta bạc, không nói tín dụng, con mẹ nó là thế đạo gì.”
Phương Tranh không có nghe thấy, điều gì cũng chưa từng nghe, hiện tại trong đầu hắn đã loạn thành một đoàn, ông ông vang rền. Giống như một cô hồn dã quỷ cô độc, cứ như vậy tiến lên phía trước không chút mục đích. Hiện tại hắn thầm nghĩ muốn rời khỏi đây, rời khỏi La Nguyệt Nương càng xa càng tốt, vụ án bắt cóc tống tiền gì đó, người sai sử phía sau màn, con mẹ nó đi hết đi! Lão tử không muốn sống!
Trở lại, trở lại kinh thành, đi về nhà! Trở lại trong lòng Trường Bình, ôm nàng hung hăng ngủ một giấc, sau đó triệt để quên hết chuyện này, coi như đời này chưa từng rời qua kinh thành, chưa từng đến Thanh Long sơn, không quen biết La Nguyệt Nương, Phương Tranh cứ như thế đần độn hướng dưới núi đi tới, trong lòng tư vị lẫn lộn, nỗi lòng vạn phần phức tạp, những tư vị này không ngừng nhiều lần quấn quýt bốc lên trong lòng hắn, cuối cùng hóa thành mùi vị khổ sở đắng chát. Nguyên lai đây là thất tình, rốt cục Phương Tranh đã nếm thử tư vị, thật sự là không dễ chịu.
Trong hai lão bà, còn có hai người sắp thành lão bà, Phương Tranh đối với các nàng chẳng bao giờ chủ động truy cầu, đều là thuận theo tự nhiên như nước chảy thành sông, từ khi xuyên qua đến nay, hắn một đường đi tới thật sự là quá thuận lợi, không thiếu ăn không thiếu mặc, có gia tài vạn lượng, có quan tước làm người khác đố kỵ, thậm chí có sự đào hoa mà bất cứ nam nhân nào cũng phải đố kỵ, cứ từng mỹ nữ một tự nhiên liền bị hắn thu nhập vào trong phòng.
Một nam nhân sống trên đời, muốn cái gì là có cái gì, hắn còn cần truy cầu cái gì nữa? Quá thuận lợi, hắn quả thật chính là hài tử được ông trời sủng ái thật thiên vị bất công, hôm nay hài tử này rốt cục đã nếm thử tư vị thất bại ngăn trở, cảm thụ cố nhiên là uể oải. Tất nhiên là so với người bình thường phải khắc sâu hơn rất nhiều.
Hiện tại hắn giống như một con sư tử nhỏ bị thương ở bên ngoài, lại nóng lòng về nhà liếm lau vết thương, trên đường hoang mang lo sợ chậm rãi xuống núi, tất cả đều trở nên không trọng yếu, hắn chỉ nghĩ muốn nhanh chóng trở lại kinh thành.
Ngủ một giấc thật ngon, La Nguyệt Nương, đàn bà thối thô lỗ âm hiểm tàn khốc máu lạnh kia, đi tìm chết đi! Lão tử không bao giờ nhớ ngươi nữa! Ngươi cứ việc cùng với vị hôn phu mặt trắng nhỏ vô dụng gập ghềnh qua cả đời đi. Lấy phải một lão công như thế, đáng đời cho ngươi chịu tội suốt kiếp!
Phương Tranh chợt nâng cao tinh thần, vừa nhìn chung quanh, không biết từ bao giờ mình đã đi tới giữa sườn núi. Chỗ hắn đang đứng, cạnh đường núi, đang đứng trước một tảng đá lớn. Lúc đi lên núi, Triệu Tuấn ngồi dựa vào tảng đá này nghỉ tạm. Phương Tranh nhìn nó, trong mắt mọc lên vài phần sát khí cùng vài phần hối hận. Lúc đó nếu hoặc là không làm, thì phải giải quyết luôn Triệu Tuấn ngay tại đây cho xong. Lúc này chính mình cũng không cần thương tâm thất ý đến như vậy phải không? Đều do bản thân mình quá mức thiện lương, đây không phải là thói quen tốt.
Phương Tranh dựa lưng trên tảng đá, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Như thế này một lát sẽ xuống núi, xuống núi xong lại mau chóng chạy tới nha môn tri phủ Từ Châu, hướng bọn họ hỏi một con ngựa nhanh chóng trở về kinh thành, ân, còn đòi thêm một đội quan binh đưa tiễn, an toàn đệ nhất, không thể tiếp tục ngốc hồ hồ lại bị người bắt cóc tống tiền nữa.
Triệu Tuấn, mẹ nó! Lão tử tạm tha cho tên Triệu Tuấn này! Ai kêu hắn là vị hôn phu của con quỷ nhỏ, người sai sử đứng phía sau vụ án bắt cóc tống tiền này, ta tìm cách moi đầu mối ở nơi khác vậy. Ai, ta lại bắt đầu thiện lương nữa, đây đúng không phải là thói quen tốt, Phương Tranh từ từ nhắm hai mắt, vừa nghỉ ngơi vừa tiếp tục suy nghĩ.
Lúc này đã gần đến hoàng hôn, sắc trời dần dần tối, lúc này sau tảng đá chợt toát ra một cái đầu, người này che mặt, trong ánh mắt lộ ra tinh quang sắc bén, hắn cảnh giác nhìn trái nhìn phải, phát hiện Phương Tranh đang tựa lưng trên tảng đá nghỉ tạm, ánh mắt người này không khỏi lộ ra vui vẻ. Thừa dịp bốn bề vắng lặng, người bịt mặt khom thắt lưng, nhẹ chân nhẹ tay, không chút âm thanh từng bước một cẩn cẩn thận thận tới gần Phương Tranh.
Lúc này Phương Tranh đang chìm đắm trong sự thất tình thống khổ vô biên, làm sao chú ý đến động tĩnh bên cạnh?
Cơn sóng này vừa yên, cơn sóng khác lại khởi, Phương Tranh đang tự do bơi ngửa trong biển thống khổ, bỗng nhiên cảm giác vùng cổ căng thẳng, bỗng nhiên mở mắt định kêu to, ai biết miệng cũng bị người bịt kín. Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, cả người Phương Tranh liền giống như một con thỏ bị con sói nắm trúng, sưu một tiếng bị kéo dài ra phía sau tảng đá lớn.
Người bịt mặt tựa hồ còn không chịu buông tha Phương Tranh, kéo hắn ra sau tảng đá, lại dùng tay đè hắn ngã xuống, để hắn úp sấp mặt dưới đất, sau đó gắt gao dùng đầu gối đè lên lưng hắn, khiến cho hắn không thể động đậy.
Mọi chuyện đều xảy ra không chút tiếng động, Phương Tranh đột nhiên bị đánh lén, tâm trạng kinh khủng vạn phần, nhưng miệng bị người bịt kín, gọi không được, tay chân cũng bị người giữ chặt, không sức giãy dụa.
Trong lòng Phương Tranh sắp phát điên, con mẹ nó lão tử gặp phải vận xui gì vậy! Tục ngữ nói, mới thoát khỏi ổ sói, lại nhập phải hổ huyệt, hiện tại còn đang ở giữa sườn núi, ổ sói còn chưa kịp đi ra, thế nào lại bị bắt lần nữa, ông trời chẳng lẽ muốn đùa chơi chết ta mới bằng lòng bỏ qua?
Phương Tranh còn chưa cảm thán xong, người bịt mặt lại bắt đầu sưu tầm trên người hắn, sờ sờ mò mò từ trên cổ hắn xuống dưới tận gót chân, mò đến cả người Phương Tranh nổi lên một tầng da gà rậm rạp.
Phương Tranh quá sợ hãi, cái mông không tự chủ được liền căng cứng, trong lòng có một thanh âm nhiều lần nói với hắn: Nguy rồi! Cây hoa cúc khó giữ được! Trinh tiết của ta gần bị người làm bẩn! Tên bịt mặt này không phải là một tên hái hoa đạo tặc yêu thích nam phong đó chứ? ( hoa cúc hoặc cúc hoa tức là lỗ nhị