Thái Vương ngồi trong doanh trướng, thần sắc hoảng hốt, khuôn mặt hắn dưới ánh nến, có vẻ tái nhợt bất an vô cùng.
Hai mắt hắn được che một cái khăn, đại phu khám và chữa bệnh qua, hai mắt bị Phương Tranh ném vôi đã vĩnh viễn phế đi.
Mỗi lần nghĩ tới đây, hàm răng Thái Vương liền nghiến lên keng kéc.
Bởi mù, chuyện tối đa hắn làm được đó là ngồi ngây ra ngơ ngác bên trong doanh trướng, hắn đang tự hỏi, hắn đang xem lại cuộc đời mình đã từng trải qua.
Đi tới ngày hôm nay, đáng giá sao?
Hôm nay hắn là mưu sĩ được sủng ái nhất dưới trướng Mặc Xuyết Khả Hãn, Mặc Xuyết ân sủng đối với hắn cực kỳ mỹ mãn, đãi hắn như khách quý thượng tân, thậm chí còn có ý định phong hắn làm quốc sư.
Từ vương gia đến quốc sư, Thái Vương không khỏi thật sâu cười khổ.
Hắn hiểu rõ, bất luận Mặc Xuyết trọng dụng hắn ra sao, ân sủng hắn thế nào, ở trong mắt người khác, hắn chỉ là một con chó của Mặc Xuyết mà thôi, quang hoàn trên đầu cho dù có tiên diễm, nhưng hắn cũng chỉ là một con chó cho người sử dụng, nếu tương lai gặp phải một người càng thông minh giỏi giang hơn hắn, thì giá trị lợi dụng của một con chó như hắn liền mất hết, chờ bị người khác xử lý, dù quang hoàn tiên diễm trên đầu hôm nay, cũng sẽ trong một đêm chuyển sang trên đầu người khác, hắn, cái gì cũng không phải.
Thái Vương điện hạ phong lưu danh thịnh ngày xưa, hôm nay chỉ có thể làm một con chó cho người khác tại một dị quốc phiên bang ở nơi hoang vu thê lương, ý trời trêu người, phải đi về đâu!
Ánh nến lại chập chờn một chút, Thái Vương cũng không phát hiện.
Hắn mất đi ánh sáng, nhưng hắn cần ánh sáng, tuy là con mắt nhìn không thấy một tia sáng, hắn vẫn sai người đốt đèn sáng trưng, chính hắn cũng không thể nói rõ đây là loại tâm lý gì, chỉ cảm thấy chung quanh bị tia sáng quanh quẩn, sự sợ hãi trong lòng hắn mới có thể thoáng giảm bớt.
Đúng vậy, sợ hãi, hắn đang sợ.
Từ khi biết được Phương Tranh nhận lệnh xuất quân bắc phạt, lĩnh mười vạn đại quân ra kinh thành đi theo hướng bắc, Thái Vương liền lâm vào trong sự sợ hãi thật sâu.
Phương Tranh, kẻ làm hắn cắn răng thống hận, lại làm hắn sợ run sợ hãi, sinh tử cừu địch, hắn tới, giống như một con quỷ mị truy mạng tác hồn, như bóng đi theo, hắn đến đâu, Phương Tranh liền đến đó, không chết không ngớt.
Chẳng lẽ hắn là khắc tinh trong vận mệnh của ta sao? Thái Vương ngửa mặt lên trời thở dài.
Ông trời không công bằng, vì sao lại luôn độc sủng cho tên tiểu dân phố phường lưu manh kia?
Phan thượng thư bị hắn đấu tới rồi, thái tử bị hắn đấu tới rồi, Thọ Vương vì hắn mà bị biếm làm thứ dân, sung quân nơi cực ác, chính mình vì hắn mà mất đi Giang Nam, như chó nhà tang xa độn thảo nguyên, mỗi ngày trôi qua trong sự chờ đợi lo lắng, mình đã tới bước đường như vậy, vì sao hắn còn không buông tha cho ta?
Nghĩ tới đây, nắm tay Thái Vương chăm chú bóp chặt, khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo dữ tợn đáng sợ.
Một trận gió xốc lên rèm cửa doanh trướng, phất động ánh nến lay động điên cuồng, như một con thuyền con trong biển gầm sóng gió, cụt hứng vô lực tiếp thu số phận bày bố, giống như tình cảnh của Thái Vương hôm nay.
Không biết có phải trong lòng có cảm giác, Thái Vương hai mắt mù lòa bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vô ý thức “xem” rèm cửa doanh trướng, thần sắc nhất thời hiện lên vài phần kinh khủng bất an.
Ngoài trướng bóng đêm trầm tĩnh, vạn vật câu tĩnh, tất cả như thường, cũng không có bất luận cái gì không thích hợp.
Nhưng Thái Vương lại cảm thấy trái tim đập nhanh, giống như một con nai đang dự cảm được nguy hiểm đã tới. Cả khuôn mặt trở nên tái nhợt không gì sánh được, một đôi tay trắng nhợt cũng bắt đầu run lên nhè nhẹ.
Dường như nghiệm chứng sự kinh khủng của hắn, đột nhiên, một trận tiếng vó ngựa gấp gáp từ xa đến gần, bay nhanh chạy tới, hầu như cùng lúc, bên ngoài doanh trướng truyền đến tiếng chiến mã hí vang và tiếng kêu thảm thiết khóc hảm của bọn linh, cùng tiếng sắt thép giao nhau với tiếng binh khí đâm xuyên thân thể phát ra tiếng trầm muộn.
Nghe được mấy thanh âm này, sắc mặt Thái Vương giống như người chết, trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuôi xuống tận cằm, bờ môi của hắn không ngừng run run, giống như một lão nhân đang run rẩy, bởi mù không nhìn thấy gì, hắn đụng ngã một bàn trà trước mặt, nhưng hắn vẫn hồn nhiên chưa phát giác ra, trong miệng thì thào run giọng nói: “ Tới…rốt cục ngươi đã tới.”
Lời còn chưa dứt, hơn trăm bước ngoài trướng, truyền đến một tiếng rống to rung trời: “ Tru sát Sài Mộng Sơn và Thái Vương, lập công báo quốc!”
“ Tru sát Sài Mộng Sơn và Thái Vương, lập công báo quốc!”
Tiếng hô như núi băng đất nứt, từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Trong doanh trướng, vẻ mặt Thái Vương trắng bệch, mềm nhũn ngồi phịch trên mặt đất, cả người bắt đầu run lên.
Tiếng vó ngựa như sấm rền đầy rẫy trong đại doanh Sài Mộng Sơn, Tần Trọng chia binh làm hai vạn, lệnh cho bọn họ ở chung quanh châm lửa đốt doanh, chính mình dẫn theo ba vạn người giục ngựa hướng trung quân soái trướng phóng đi.
Sài Mộng Sơn phải chết, Thái Vương cũng phải chết, đây là quân lệnh mà Tần Trọng lập ra trước mặt Phương Tranh, quân lệnh như núi.
Binh sĩ dưới trướng Sài Mộng Sơn đã bị giật mình tỉnh giấc, bên ngoài một tòa doanh trại, bọn họ thất kinh choàng vội y phục, động tác thật nhanh chụp lên binh khí, hướng chuồng ngựa cách đó không xa chạy đi, chỉ tiếc vừa chạy ra vài bước, liền bị tướng sĩ Hoa triều đang chờ đợi từ lâu vô tình chém giết.
Các tướng sĩ Hoa triều tay cầm cây đuốc, châm đốt mỗi một tòa doanh trại, lửa lớn phóng lên cao, trong doanh tiếng khóc la hoảng loạn, từng trận gió to mãnh liệt thổi qua, lửa theo gió thổi, trong chớp mắt đã đốt cả nửa đại doanh.
Dưới trướng Sài Mộng Sơn dù sao là tinh nhuệ từng kinh nghiệm qua sinh tử, dưới tình thế hoảng loạn như vậy, nhưng cũng có một bộ phận binh sĩ chạy ra doanh trại, thuận lợi tránh thoát lưỡi đao sắc bén của tướng sĩ dưới trướng Tần Trọng, bọn họ chạy về hướng chuồng ngựa, kéo ra chiến mã, đâu vào đấy tập kết thành đoàn, còn có một bộ phận lại nhanh chóng hướng quân soái trướng chạy đi.
Trong mắt Tần Trọng mọc lên màu huyết hồng đỏ tươi như máu, dưới ánh lửa làm tôn thêm, có vẻ đặc biệt yêu dị, hắn thúc ngựa chạy nhanh, ba vạn tướng sĩ như bóng với hình đi theo phía sau, trên mặt mỗi người toát ra vẻ cuồng nhiệt, trong tay cầm đao, thân đao dưới ánh lửa chiếu ra khí tức chết chóc đầy băng lãnh.
Tần Trọng ngẩng đầu, nhìn trung quân cách đó không xa, ở giữa có một tòa trướng bồng lay động một lá soái kỳ, Tần Trọng nhìn thấy soái kỳ, thần sắc càng thêm hưng phấn.
Sài Mộng Sơn ở ngay trong trướng bồng này, có lẽ Thái Vương cũng ở bên trong, nếu có thể giết được hai người, liền thắng được nửa trận chiến.
“ Các tướng sĩ, theo ta xông lên! Sài Mộng Sơn ngay bên trong!” Tần Trọng giương kiếm quát to, mũi kiếm chỉ tới, chính là soái trướng.
Trong chém giết tàn sát hỗn loạn, các tướng sĩ Hoa triều tập kết thành đội, ba vạn người chia làm ba đường, trái phải đều tự theo cánh kéo dài xung phong liều chết, lại đi vòng qua soái trướng, dọc theo đường đi nhìn thấy kẻ địch đều chém giết dưới ngựa, những trướng bồng họ đi qua đều bị phóng hỏa, sau đó mơ hồ đối với soái trướng hình thành vòng vây chung quanh. Ở giữa một đường dưới sự suất lĩnh của Tần Trọng, như một trường mâu sắc bén, thẳng giục ngựa gia tốc, hướng soái trướng phóng đi.
“ Oanh!”
Một gã phó tướng bên người Tần Trọng chém mạnh lớp rèm bằng da trâu của soái trướng, vừa thiêu đốt vừa kéo mạnh, toàn bộ da trâu che bên ngoài soái trướng bị hắn dùng trường thương xé rách xuống tới, dưới ánh lửa hừng hực chiếu sáng chung quanh, bên trong soái trướng được nhìn thấy thật rõ ràng.
“ Không ai!”
Trái tim Tần Trọng bỗng nhiên trầm xuống, chẳng lẽ là kế? Trong đầu tư tự chuyển nhanh như điện, tỉ mỉ xem một chút chi tiết lần hành động kỳ này, xác định mình đã làm không chút sơ hở.
Thế nhưng, vì sao trong soái trướng không có một bóng người?
Ngay trong lúc Tần Trọng rơi vào ngây ngốc, chợt nghe bên trái ngoài trăm bước, truyền đến một tiếng hét lớn dữ dằn: “ Tặc tử phương nào, dám tập kích đại doanh ta?”
Tần Trọng hồi phục tinh thần, quay đầu nhìn lại, đã thấy ngoài trăm bước, khoảng chừng ba bốn ngàn người đang tập kết thành trận, tuy rằng bọn họ quần áo không tề chỉnh, nhưng bọn họ ngồi trên lưng ngựa tuyệt không thấy sự kinh hoảng, tay cầm đao hướng tướng sĩ Hoa triều nhìn chằm chằm, trước trận có một viên tướng lĩnh đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, mặt đen râu ngắn, vẻ mặt thặng hãn cao ngạo, hắn mặc áo trắng, hiển nhiên chuyện quá đột nhiên, dù áo ngoài cũng chưa kịp mặc, liền vội vội vàng vàng lên ngựa.
Tần Trọng tỉ mỉ quan sát, sau đó xoay ngựa về phía hắn, trầm giọng quát to: “ Ngươi là người phương nào?”
Người nọ bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười vang vài tiếng, nói: “ Ngươi không phải luôn mồm đòi tru sát Sài Mộng Sơn sao? Hiện tại lão tử đứng ngay trước mặt ngươi, có gan thì bước tới lấy tính mạng ta!”
Con ngươi trong mắt Tần Trọng co rút lại thành châm chọc, lạnh lùng nói: “ Ngươi là Sài Mộng Sơn?”
Sài Mộng Sơn ha hả cười nói: “ Không sai, lão tử là tướng lĩnh bỏ rơi Hoa triều, Sài Mộng Sơn! Các đám tặc tử, cho rằng nhân số nhiều hơn ta, ta liền sợ sao? Viện binh của Mặc Xuyết Khả Hãn đang trên đường tới đây, khoảng cách liền tới, chỉ là mấy vạn nhân mã, dám đánh đại doanh lão tử, quả thực không biết sống chết!”
Tần Trọng thu kiếm vào vỏ, đưa tay lấy trường thương bên cạnh, mắt nhìn Sài Mộng Sơn, chậm rãi nói: “ Sài Mộng Sơn, ta là tướng quân dưới trướng của bắc phạt Phương Tranh nguyên soái, nếu phán quan âm ty địa phủ có hỏi ngươi chết về tay ai, ngươi có thể đáp hắn, ta tên là Tần Trọng.”
Tiếng cười của Sài Mộng Sơn thu lại, kinh ngạc nói: “ Tần Trọng? Chính là thành vệ quân phó tướng Tần Trọng dưới trướng tiền thái tử?”
Tần Trọng nghe vậy, da mặt cấp tốc co quắp vài cái, trong ánh mắt lộ ra vài phần lệ khí, trầm giọng nói: “ Tần Trọng ngày trước đã chết, Tần Trọng hôm nay, chỉ biết giết địch báo quốc, vì nước trừ gian. Sài Mộng Sơn, ngươi sinh tại Hoa triều, sống tại Hoa triều, đời đời nhà tướng, hôm nay lại đầu nhập vào người Đột Quyết, trợ Trụ làm ngược, Tần mỗ phụng mệnh Phương nguyên soái, tru sát phản tặc, Sài Mộng Sơn, nạp mạng đi!”
Tiếng nói vừa dứt, Tần Trọng thúc ngựa tiến lên, quất mạnh một roi, chiến mã đau đớn, liền phóng nhanh về phía trước, Tần Trọng phục xuống trên lưng ngựa, trường thương trong tay đưa lên, mũi thương băng lãnh sắc bén thẳng tắp chỉ hướng Sài Mộng Sơn.
Thấy uy thế tiến tới thật nhanh của Tần Trọng, Sài Mộng Sơn ha ha cười, trong mắt mọc lên vô hạn chiến ý và sát khí, chợt quát nói: “ Sài Mộng Sơn ta trấn thủ U Châu nhiều năm, cũng là một đời danh tướng, chẳng lẽ sợ ngươi?”
Nói xong Sài Mộng Sơn liền thúc ngựa tiến lên, trong thay giơ mạnh thanh đại đao dài hơn trượng, không chút nào lùi bước nghênh hướng Tần Trọng.
Hai tướng giục ngựa, càng lúc càng gần, rất nhanh, trường thương và đại đao chạm nhau, phát sinh tiếng sắt thép giao nhau điếc tai, sau đó hai người đều tự ở trên ngựa thi triển bản lĩnh trong cuộc đời, chiến đấu kịch liệt cùng một chỗ.
Tướng sĩ hai bên lúc này cũng dừng lại chém giết, chậm rãi thối lui ra sau, cấp cho hai tướng lĩnh đang chiến đấu kịch liệt một khoảng đất trống.
Hai người đại chiến hơn trăm hiệp, cũng chẳng phân biệt được thắng bại, một gã phó tướng lược trận lo nghĩ nhìn sắc trời, bông nhiên lớn tiếng hét lớn: “ Tần tướng quân, viện binh của địch nhân sắp buông xuống, tốc chiến hay hơn!”
Đang lúc chiến đấu Tần Trọng nghe vậy tâm thần chấn động, nơi đây cách đại doanh chủ lực của Mặc Xuyết chỉ không đủ trăm dặm, lúc này có lẽ Mặc Xuyết đã biết doanh địa của Sài Mộng Sơn bị tập kích, viện binh khẳng định đang đi trên đường, còn kéo dài trận đánh, chi bằng tốc chiến tốc thắng, bằng không năm vạn tướng sĩ đi theo sẽ gặp tai họa, đến lúc đó làm sao ăn nói với Phương nguyên soái?
Nghĩ tới đây, Tần Trọng bỗng nhiên đánh ra một thương, độ lớn của góc nghiêng dưới chân Sài Mộng Sơn, Sài Mộng Sơn ngồi trên lưng ngựa chợt lóe thân, né qua một thương, đợi khi hắn giương đao bổ về phía Tần Trọng thì đã thấy nguyên đó chỉ là một hư chiêu của Tần Trọng, còn Tần Trọng đã quay đầu ngựa triệt hồi ra sau.
Sài Mộng Sơn vui mừng, nhe răng cười nói: “ Thế nào? Tình hình vừa sai, muốn chạy trốn sao? Ngươi có thể chạy trốn đi đâu?”
Dứt lời Sài Mộng Sơn thúc ngựa truy theo.
Tần Trọng đưa thân thể nằm rạp trên lưng ngựa, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn Sài Mộng Sơn, thấy hắn thúc ngựa càng đuổi càng gần, khóe miệng Tần Trọng hơi xả ra, lộ ra dáng tươi cười vài phần quỷ dị, đợi cho Sài Mộng Sơn cùng hắn chỉ còn khoảng cách cự ly chừng một người một ngựa thì Tần Trọng bỗng nhiên lắc mình, dùng thuật cưỡi ngựa cao siêu, đem thân thể giấu nhập dưới bụng ngựa, đồng thời trong miệng quát lên một tiếng lớn: “ Bắn cung!”
Vừa dứt lời, mí mắt Sài Mộng Sơn bỗng nhảy lên vài cái, một lòng mạnh mẽ trầm xuống, hắn còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một trận mưa tên nhanh như sao sa hướng hắn phóng tới đầy trời đất, Sài Mộng Sơn kinh khủng mở to mắt, vô ý thức lấy tay che mặt, nhưng uy thế mưa tên tới quá nhanh, đã không còn kịp rồi, chỉ nghe được “ phác phác” vài tiếng trầm muộn, trong chớp mắt, thân thể cao ngất của Sài Mộng Sơn đã trúng mấy tên.
Binh sĩ bắn cung của Hoa triều tựa hồ không muốn buông tha hắn, không đợi hắn kêu lên thảm thiết, lại một vòng mưa tên phóng tới.
Sài Mộng Sơn chỉ cảm thấy khí lực trên người theo vết thương cùng nhau cấp tốc tuôn ra hầu như không còn, hai mắt hắn trợn tròn, gắt gao trừng mắt nhìn Tần Trọng còn ẩn sau bụng ngựa ở phía trước, tay trái kéo dây cương chậm rãi buông ra, thân thể lay động vài cái, sau đó liền ngã chúi xuống mặt đất, cùng lúc đó, lại có vô số mũi tên nhọn bắn trúng thân thể của hắn.
Tiếng rơi xuống nặng nề làm Tần Trọng rốt cục từ trong bụng ngựa chui ra, quay đầu nhìn thấy Sài Mộng Sơn đã rơi xuống đất, cả người cắm đầy mũi tên nhọn, Tần Trọng vội vàng kéo cương ngựa, sau đó quay đầu ngựa, trên mặt hiện lên một trận hưng phấn.
“ Sài Mộng Sơn đã chết! Sài Mộng Sơn đã chết!”
Tần Trọng giục ngựa qua lại trước trận, hưng phấn hét lớn, song song ánh mắt tràn ngập sát khí hung hãn nhìn chằm chằm đám quân đội ba bốn ngàn người của Sài Mộng Sơn ở phía đối diện.
Tướng sĩ Hoa triều xem kỹ một màn kia trong mắt, nhất thời sĩ khí tăng vọt, vui vẻ hô to: “ Sài Mộng Sơn đã chết! Sài Mộng Sơn đã chết!”
Trong tiếng hoan hô như trời long đất lở, gương mặt Tần Trọng như sương lạnh, dương kiếm chỉ về phía trước, chợt quát: “ Sát! Không để lại một người sống!”
Dưới ánh nến tối tăm, Phương Tranh và Mặc Cúc Liên đối diện mà ngồi.
“ Phương nguyên soái, ngươi vững tin bộ hạ của ngươi sẽ thuận lợi tru sát Sài Mộng Sơn và Thái Vương sao?” Mặc Cúc Liên bưng chén rượu, bảo trì tư thế này bất động một lúc lâu, thần sắc tràn ngập sự do dự.
“ Lão Mặc, ngươi phải có lòng tin đối với ta, thủ hạ của ta chính là Tần Trọng và Phùng Cừu Đao, đó là danh tướng vạn phu bất địch, hai người bọn họ dẫn theo mười vạn người ra doanh, nếu ngay cả Sài Mộng Sơn nho nhỏ chỉ có hơn hai vạn người mà không giải quyết được, ta còn thế nào không biết xấu hổ mà ngồi uống rượu ở đây với ngươi?”
Ánh mắt Mặc Cúc Liên chớp động, ha hả cười nói: “ Phương nguyên soái đã nắm chắc như vậy, lão phu cũng không nói nữa, lúc tiêu diệt xong Sài Mộng Sơn, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Phương Tranh cười nói: “ Kế tiếp Hoa triều liền khải hoàn quay về triều, cho ngươi và Mặc Xuyết đánh nhau đến tối trời tối đất, không còn bao giờ quan tâm đến chuyện của chúng ta nữa.”
“ A?” Mặc Cúc Liên nghe vậy kinh hãi.
“ Ai nha, quốc sư đại nhân, chỉ là lời nói đùa nho nhỏ thôi, ngươi biết tính ta luôn hài hước cơ mà. Chúng ta là đồng minh, sao ném ngươi mặc kệ được chứ? Người Hoa triều chúng ta làm việc phải có thủy có chung, nói, lần trước ta đề nghị sinh ý với ngươi rốt cục có làm hay không?”
“ Sinh ý gì?” Mặc Cúc Liên giương mắt líu lưỡi nói.
Hắn thực sự theo không kịp tư duy toát ra của vị nguyên soái đại nhân này, vừa rồi còn đang nói chuyện chiến tranh, thế nào chỉ chớp mắt lại thành việc buôn bán vậy?
Phương Tranh nhướng mày, mất hứng nói: “ Ta mang đến một ngàn hộp phấn ngọc trai, ngươi thế nào luôn tuyển trạch quên đi một ít chuyện trọng yếu vậy? Mao bệnh này cũng không tốt, một ngàn hộp phấn, mỗi hộp giảm cho ngươi mười phần trăm, bán cho ngươi chín mươi lượng một hộp, thế nào? Ta đây là vì suy nghĩ cho da thịt non nớt của các cô nương thảo nguyên của các ngươi thôi, ngươi xem cô nương trong các bộ lạc Đột Quyết của các ngươi, da thô ráp giống như vỏ cây già cỗi, làm cho dục vọng muốn đùa giỡn một chút cũng đều sản sinh không được, quốc sư, các ngươi nên tự kiểm thảo chính mình! Không có phấn ngọc trai của chúng ta, cô nương Đột Quyết các ngươi đều là kém cỏi, làm sao lên được mặt bàn? Đột Quyết đánh vài cuộc nội chiến, nhân khẩu giảm mạnh, đang lúc cần gia tăng sản xuất báo quốc, nhưng mặt mày của cô nương Đột Quyết, nam nhân nào nhìn thấy có thể sản sinh được xung động? Nam nhân không sản sinh được xung động, làm sao sinh sản được hậu đại tiếp theo của Đột Quyết? Quốc sư, chuyện này, ngươi cần phải nâng cao tầm nhìn theo độ lớn của chính trị mới được.”
Phương Tranh một phen nói đến khô cổ, nhấc chén rượu ngửa đầu uống một hớp lớn.
Mặc Cúc Liên hai mắt đăm đăm, ha ha nói: “ Ngươi…ngươi nói một tràng dài như vậy, chính là vì, muốn ta mua một ngàn hộp phấn của ngươi?”
Phương Tranh vui vẻ nở nụ cười: “ Quốc sư quá thông minh, đương nhiên, không chỉ là một ngàn hộp, nếu như cần thiết, ta tùy thời đều có thể điều thêm mấy ngàn hộp tới, các cô nương Đột Quyết trang điểm càng xinh đẹp, chậc chậc, nam nhân mới có hứng thú rong ruổi trên người các nàng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác ngẫm lại, nếu như mỗi đêm ngủ bên người ngươi không phải là cô nương xinh đẹp, mà là một lợn mẹ, ngươi khẳng định không quá cam tâm tình nguyện, càng miễn bàn tới ngươi muốn cùng nàng làm chuyện gì khác, trừ phi ngươi tắt đèn…”
Sắc mặt Mặc Cúc Liên dần dần nổi lên vẻ giận dữ, trầm giọng nói: “ Phương đại nhân, nói thật cho ngươi biết, hôm nay Đột Quyết trong ngoài đều khốn đốn, tuyệt sẽ không lấy bạc đi làm những chuyện vô vị như vậy, một ngàn hộp phấn kia, thứ lão phu không cách tiêu thụ.”
Phương Tranh nghe vậy hoàn toàn thất vọng, lắc đầu nói: “ Ngươi thật sự là một lão cổ hủ, lão phong kiến, ta với ngươi thật sự rất khó câu thông, ai, ta nói ngươi có thể nhiệt tình một chút hay không? Lần trước chúng ta uống rượu ngươi còn mang theo một ít vú dê nướng đem tới, thế nào hôm nay chúng ta uống rượu cũng chỉ có một dĩa rau dại vậy? Đãi ngộ càng ngày càng kém a.” Phương Tranh cầm đôi đũa gạt gạt mớ rau dại trước mắt hai người, thần sắc rất là bất mãn.
Mặc Cúc Liên xấu hổ cười cười, nói: “ Phương nguyên soái, nam nhi thảo nguyên từ trước tới nay luôn hiếu khách, chỉ là, ai! Ngày tháng của lão phu cũng sống không khá giả, còn thỉnh nguyên soái thứ lỗi.”
Phương Tranh ngẩn người, sau đó như hiểu ra nở nụ cười, lại gắp một miếng rau bỏ vào miệng, chậm rì rì nói: “ Lão Mặc, chúng ta nhận thức đã lâu, ở trước mặt ta khóc than cũng không đúng, các ngươi sẽ không nghèo tới mức chỉ ăn rau dại thôi đi?”
Thần sắc Mặc Cúc Liên biến đổi mấy lần, rốt cục cười khổ nói: “ Phương nguyên soái, lão phu không dối gạt ngươi, hôm nay Đột Quyết chúng ta thật sự là không tốt lắm, hôm nay nguyên soái ở chỗ này, lão phu không ngại nói thẳng, hai tháng trước quý quốc giúp đỡ cấp lương thảo cho lão phu, hôm nay đã toàn bộ ăn hết, lão phu…”
Nhìn biểu tình như cười như không của Phương Tranh, Mặc Cúc Liên cắn răng nói: “ Lão phu muốn mời quý quốc cấp giúp một ít lương thảo, vì khẩn cấp, đợi lão phu bình định xong thảo nguyên, ổn thỏa sẽ trả!”
Tràng diện nhất thời rơi vào trầm mặc.
Một lúc lâu, Phương Tranh bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến cao hứng bừng bừng, cười sau một lúc, bắt đầu lớn tiếng kêu lên: “ Bang, bang, bang.”
Mặc Cúc Liên ngạc nhiên nói: “ Phương nguyên soái, cái gì gọi là “ ức, ức, ức.?”
Phương Tranh cười to nói: “ Bang bang ức, đó là phong tục Hoa triều ta, mỗi lần người Hoa triều phải giúp đỡ người khác thì sẽ kìm lòng không được kêu to vài tiếng, xem như “ giúp người là niềm vui khoái lạc.”
Đương nhiên, gõ thanh trúc cũng sẽ phát sinh thanh âm giống như vậy, bất quá loại thuyết pháp này phỏng chừng pháp sư đại nhân sẽ không quá thích.
Phương Tranh vui tươi hớn hở nhìn chăm chú vào miệng Mặc Cúc Liên đang không ngừng thì thào nhắc tới danh sách, ánh mắt kia giống như một con sói đang tiếp cận một con tiểu dê béo đang đánh giá nó từ trên xuống dưới.
Mặc Cúc Liên bị ánh mắt của hắn trành đến da đầu run lên, trầm mặc một lúc lâu mới ha ha nói: “ Phương nguyên soái, ngươi có thể đừng ra điều kiện trao đổi được hay không, quý quốc cùng lão phu từng có ước định sẽ vô điều kiện giúp đỡ lương thảo, binh khí, quân giới mọi thứ cho lão phu, hiện giờ lương thảo trong đại doanh của lão phu đã cạn, mong rằng nguyên soái có thể giúp đỡ.”
Thần sắc Phương Tranh nghiêm chỉnh ngẩng đầu nhìn trời dùng một loại giọng nói vô hạn u oán: “ Bản thân chúng ta cũng không còn lương thực dư a.”
Mặc Cúc Liên cứng lại, nhịn xuống tức giận trầm giọng nói: “ Phương nguyên soái, lương thảo vốn là căn mệnh của quân đội, ta và ngươi là kết minh, mong rằng nguyên soái cấp cho sự phương tiện, bằng không nếu quân ta hết lương thảo, chỉ sợ sẽ xảy ra binh biến.”
Các ngươi binh biến quan hệ gì tới ta?
Phương Tranh khó xử thở dài nói: “ Lão Mặc, không phải ta không cho, hiện giờ cả Hoa triều ta cũng không dễ dàng, trong quốc nội liên tiếp trải qua mấy lần bình định phản loạn, nói vậy ngươi đã biết một hồi chiến tranh đã làm ngân khố quốc gia hao tổn sạch sẽ, hiện tại quốc gia đã nghèo tới mức không chịu nổi, vì gom góp lương thảo cho lần bắc phạt này, hoàng thượng ngay cả chiếc quần lót cũng phải xuất ra đấu giá mới có được một ít lương thực cho tướng sĩ chúng ta, chúng ta tự mình ăn còn không đủ, ngươi nói ta đi chỗ nào tìm lương thực dư thừa cho ngươi.”
Sắc mặt Mặc Cúc Liên thật khó coi: “ Phương nguyên soái, hai nước chúng ta vốn là liên minh, trong việc bình diệt Mặc Xuyết lão phu đã ra sức không ít, mười vạn chiến sĩ anh dũng chỉ còn lại năm vạn cùng lão phu bám trụ Mặc Xuyết suốt một năm nay. Quý quốc nhờ vậy mới tranh thủ được thời gian đầy đủ sung túc chuẩn bị, hiện giờ ngươi cũng không thể qua sông chặt cầu a.”
Phương Tranh thật muốn đề nghị hắn đem luôn năm vạn chiến sĩ còn lại cũng đánh nhau cho chết hết, như vậy là có thể tiết kiệm được lương thực rồi.
Nhưng nếu thật phải nói ra lời này, hắn lo lắng Mặc Cúc Liên sẽ tức giận đến xử lý hắn ngay tại chỗ, hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng liền quyết định không nên mạo hiểm như vậy.
Đảo tròn mắt, Phương Tranh cười nói: “ Quốc sư cùng các chiến sĩ dưới trướng suốt một năm nay chịu khổ, bổn soái rất là cảm kích, cho nên tuy rằng lương thảo của quân ta không nhiều, nhưng ta cũng nguyện ý giúp đỡ lần này, dù sao các ngươi vì bình diệt Mặc Xuyết đã làm ra cống hiến lớn như thế, các ngươi đều là anh hùng, anh hùng không nên đói bụng.”
Mặc Cúc Liên nghe vậy sắc mặt vui vẻ: “ Nói như thế thì Phương nguyên soái nguyện ý giúp đỡ lương thảo cho quân ta?”
Phương Tranh cười híp mắt nói: “ Đương nhiên nguyện ý, nhưng…”
Mặc Cúc Liên căng thẳng: “ Nhưng cái gì?”
Phương Tranh liếm liếm môi, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, cười hắc hắc nói: “ Tục ngữ nói thiên hạ không có bữa cơm trưa miễn phí, ở Hoa triều chúng ta khi ăn cơm là phải trả tiền.”
Mặc Cúc Liên cau mày: “ Lời này có ý tứ gì?”
Lão tử ám chỉ rõ ràng như thế, lão đầu nhi này như thế nào còn nghe không hiểu, loại chuyện đòi tiền này nói trắng ra thật sự làm cho người ta rất thẹn thùng.
Nhưng tiền tài là vật trọng yếu, Phương Tranh vì cuộc chiến bắc phạt bản thân xuất ra tiền túi giúp triều đình tới ba trăm vạn lượng bạc, đó cũng không phải là số lượng nhỏ, mấy năm gần nhất phỏng chừng Mập Mạp còn không trả nổi, Phương Tranh đành suy nghĩ đi khắp thế giới tìm cách bù trở về.
Đòi tiền là chuyện xấu hổ, mà dù có xấu hổ hơn nữa cũng phải làm nha.
Phương Tranh trời sinh da mặt mỏng rõ ràng liền quyết tâm, hắn thực ngượng ngùng nhìn Mặc Cúc Liên nói: “ Thật xấu hổ, ta nói ra lời này thực sự có chút ngượng ngùng, nếu ngươi có tiền thì lấy ra mua lương thảo, chúng ta mua bán công bình, già trẻ không gạt.”
Mặc Cúc Liên ngẩn người, tiếp theo giận dữ: “ Ngươi…ngươi cũng quá vô sỉ, hiện giờ lão phu trong ngoài đều khốn đốn, nào có tiền cho ngươi?”
“ Ai, Đột Quyết các ngươi tích lũy mấy trăm năm dĩ nhiên cũng phải có chút ít vàng bạc châu bảo chẳng hạn, cũng có thể lấy ra trao đổi, ta không chê đâu.”
“ Không có, lão phu thật sự không lấy ra được.” Thái độ Mặc Cúc Liên thật kiên quyết, hắn thật sự hận chết tên vô sỉ mượn gió bẻ măng trước mắt này.
“ Nhiều ít phải cấp một chút đi, tất cả mọi người làm việc thật không dễ dàng.” Phương Tranh tận lực cầu xin.
“ Không có, dù cho ngươi giết chết lão phu cũng không có.”
“ Ai, ngươi không trả tiền ta sẽ không cho ngươi lương thảo đâu.”
“ Không cho thì thôi, lão phu cũng sẽ lĩnh quân rút lui khỏi kết minh.”
“ Lão Mặc, ngươi có thể giảng chút đạo lý hay không, cứ mãnh liệt như vậy rất không lễ phép.”
“ Ta không giảng đạo lý? Ta không giảng đạo lý sao? Ngươi mượn gió bẻ măng không ngờ còn muốn cắn lại ta một ngụm, không có tiền còn muốn dọa dẫm lão phu, ngươi tỉnh lại đi.”
“ Làm sao vậy? Ngươi làm như kẻ cướp, ăn lương thảo chúng ta không muốn trả tiền, nói chuyện còn lớn tiếng như vậy, đây là thế đạo gì?”
“ Ta ăn không trả tiền thì thế nào? Nếu ngươi không chịu cấp lương thảo thì qua thêm một ngày lão phu liền lĩnh quân rút lui, để ngươi cùng Mặc Xuyết đánh tới đi.”
“ Phanh!”
Đàm phán vỡ tan, gõ trúc khiêng thất bại, Phương Tranh bị Mặc Cúc Liên một cước đá ra khỏi lều trại.
“ Mặc Cúc Liên ngươi là lão bất tử, chúng ta rồi xem.” Phương Tranh chật vật đứng bên ngoài lều trại đỏ mặt tía tai chỉ vào lều trại mắng to.
Ôn Sâm và thân quân thống lĩnh canh giữ bên ngoài lều trại thấy nguyên soái bị người đạp đi ra không khỏi hoảng sợ vội vàng tiến lên phía trước hỏi: “ Nguyên soái ngài làm sao vậy?”
“ Bị người chỉnh.”
Cách đó không xa hai ngàn thân quân thấy thế liền giận dữ rút đao kiếm muốn tiến vào lều trại giúp nguyên soái trút giận.
“ Trở về, không cho phép vọng động.” Phương Tranh xanh mặt, lồng ngực phập phồng, cả người thẳng run run.
“ Hai quân hiện giờ đang kết minh, không nên trở mặt, nếu ở ngay đại doanh Đột Quyết động thủ chúng ta sẽ thiệt thòi.” Phương Tranh cắn răng nói.
Ôn Sâm tức giận bất bình: “ Nguyên soái bị hắn khi dễ, chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ qua sao, đúng rồi, vì sao nguyên soái lại khắc khẩu với hắn?”
Phương Tranh ngẩng đầu nhìn lên không trung, bi phẫn nói: “ Ta bất quá là thấy hắn ăn lương thảo chúng ta mà không trả tiền nên muốn hướng hắn thu chút phí tổn, ai ngờ lão gia hỏa này ăn không trả tiền còn rất khi dễ ta, keo kiệt tới mức vắt cổ chày ra nước.”
Ôn sâm đi theo Phương Tranh nhiều năm, hơi suy tư liền biết vị Phương nguyên soái này đoán chừng là dọa dẫm người ta không được nên song phương đã nổi lên tranh chấp.
“ Đúng, rất khi dễ người.” Ôn Sâm hung hăng gật đầu nói, hỏi: “ Nguyên soái, chúng ta làm sao bây giờ?”
Phương Tranh vung tay lên hầm hừ: “ Đi trở về đại doanh.”
Đoàn người đi theo Phương Tranh cất bước hướng cổng lớn đại doanh Đột Quyết đi ra.
“ Nguyên soái định bỏ qua như vậy sao?” Ôn Sâm thực không cam lòng.
“ Bằng không có thể như thế nào? Mang binh đánh với họ một hồi sao? Nếu để Mặc Xuyết biết được còn không cười đến rụng răng.” Phương Tranh mặt âm trầm nói.
“ Chẳng những không thể theo chân bọn họ tính toán, lão tử còn phải phân phối lương thảo cho bọn họ, nếu không bọn họ có lẽ sẽ lui quân, hắn dựa vào điều này uy hiếp ta.” Phương Tranh càng nghĩ càng bi phẫn.
Mọi người đi đến cổng đại doanh, Phương Tranh bỗng nhiên khẽ vươn tay nói: “ Chậm đã.”
Mọi người ngẩn người.
Con mắt xoay xoay, Phương Tranh chỉ vào những chông sắt cùng hàng rào gỗ vây quanh đại doanh Đột Quyết dùng để chống chiến mã công kích nói: “ Người đâu, đem toàn bộ những thứ này mang đến đại doanh của chúng ta.”
Mọi người ngạc nhiên, Ôn Sâm lau mồ hôi nói: “ Nguyên soái, như vậy không tốt lắm đâu, không thể cướp đoạt đồ vật ngay trước mặt người Đột Quyết…”
Phương Tranh trừng mắt: “ Cướp đồ vật thì đã làm sao, Đột Quyết có thể cướp chúng ta, chúng ta vì sao không được cướp lại, mọi người mạnh ai nấy cướp thứ mình muốn chứ.”
Ôn Sâm tiếp tục lau mồ hôi, vị nguyên soái đại nhân này có lối suy nghĩ thật sự là rất khó nắm lấy a.
Phương Tranh trừng mắt quét nhìn xem còn ai dám khuyên răn nữa.
Vì thế hai ngàn thân quân lập tức xăn tay áo bắt đầu kéo những chông sắt lẫn hàng rào bên ngoài đại doanh Đột Quyết, mọi người giống như một đám công nhân quét tước bảo vệ môi trường vệ sinh, mỗi người ôm một đống đồ vật cao hứng phấn chấn giống như đi ăn tết.
Binh lính canh giữ ở cổng đại doanh Đột Quyết nhìn thấy đám người Hoa triều giống như những tên thổ phỉ cướp đoạt, cướp đồ cũng không hề hỏi han, bọn hắn đều khẩn trương gấp gáp.
Một đội binh lính nhìn chăm chú vài lần, có người ánh mắt thông minh nhanh chóng hướng vương trướng chạy tới báo tin, mặt khác mấy binh lính Đột Quyết vây quanh Phương Tranh nghĩa chính lời nghiêm chỉ trích bô lô ba la gì đó một tràng.
Phương Tranh không kiên nhẫn tách bọn họ đẩy qua một bên nói: “ Đừng nói tiếng chim với lão tử, lão tử nghe không hiểu. Quốc sư nhà các ngươi đánh bài thiếu lão tử rất nhiều tiền, lão tử lấy đi một chút đồ vật coi như là bồi thường. Người đâu, đem mấy người Đột Quyết luôn bô lô ba la này ném ra, cứ chít chít hu hu thật là không chút lễ phép.”
Một đội thân quân xông lên hi hi ha ha tay đấm chân đá đem mấy tên binh lính Đột Quyết đánh ngất xỉu phóng té lên mặt đất.
Ở xa xa có nhóm lớn binh lính Đột Quyết thấy thế không khỏi giận dữ muốn tiến lên liều mạng với Phương Tranh, đầu lĩnh bách phu trưởng nhìn thấy Phương Tranh thân mặc áo giáp nguyên soái, biết rõ người này trên danh nghĩa là người lĩnh đạo trực tiếp, dù sao song phương là đồng minh, vị bách phu trưởng thần sắc thoáng do dự liền quát bảo binh lính thủ hạ ngưng lại, lại phái người nhanh chóng chạy đi tìm quốc sư báo tin.
“ Dời, mau dời.” Phương Tranh hoa chân múa tay vui sướng chỉ huy thân quân, thần sắc có chút hưng phấn.
Ngẩng đầu nhìn thấy ngay cổng đại doanh còn có một cây cột cờ thật dài, trên cột cờ còn có đại kỳ thêu đồ đằng của Đột Quyết, Phương Tranh bỗng nhiên trầm mặc, ánh mắt cảm thấy kính nể nhìn chằm chằm cột cờ cao cao đứng vững, thần sắc có chút chăm chú.
“ Nguyên soái, ngài làm sao vậy?” Ôn Sâm kinh ngạc nói.
Phương Tranh thở dài, giọng nói có vẻ đau lòng: “ Nhìn thấy lá cờ này ta liền nhớ lại các tướng sĩ chiến đấu hăng hái ngày trước, trong lòng rất là nặng nề.”
Ôn Sâm thầm nghĩ, cướp đồ vật còn làm vẻ đa sầu đa cảm như thế, từ xưa tới nay chỉ có duy nhất một mình Phương nguyên soái ngươi mà thôi.
Phương Tranh lấy lại tinh thần thu hồi suy nghĩ đa sầu của chính mình, đánh giá cột cờ trước mắt, trầm ngâm nói: “ Cây cột này có vẻ như cao lớn hơn lá cờ trong soái trướng của ta. Mặc Cúc Liên rất không lễ phép, lão tử mới là nguyên soái, lá cờ rách này của hắn sao có thể cao hơn lá cờ của ta, đúng không?”
Ôn Sâm vội vàng phụ họa: “ Không sai, nguyên soái nói đúng cực kỳ, Mặc Cúc Liên vốn là man di thiếu văn minh, thật sự rất không biết quy củ.”
“ Chém ngã cột cờ, ta muốn mang nó đến đại doanh của chúng ta.” Phương Tranh không chút do dự ra lệnh.
“ A?” Ôn Sâm trợn tròn mắt, không phải mới vừa rồi còn rất đau lòng hay sao, sao lúc này lại đánh chủ ý lên cột cờ của người ta, nguyên soái có lối suy nghĩ thật sự quá bí hiểm.
“ Ầm vang.” Cột cờ thật dài giống như một liệt sĩ anh dũng hi sinh giống như thật bi tráng ngã xuống.
“ Khiêng đi khiêng đi, lần này đều là của ta, đều là của ta.” Phương Tranh cao hứng quên hết chuyện vừa rồi bị Mặc Cúc Liên đá ra lều trại, những buồn bực nhất thời biến mất vô tung, nhìn thấy thân quân ở cửa đại doanh Đột Quyết bận rộn kéo đổ hàng rào cùng chông sắt không chút khách khí thu về cho mình dùng, Phương Tranh không khỏi mở cờ ngửa mặt lên trời cười to.
“ Có ai đi vào đại doanh bọn hắn cướp mấy cô nương Đột Quyết đến chỗ lão tử khiêu vũ hầu hạ lão tử một phen?”
Phương Tranh hoa chân múa tay vui sướng, càng phát ra vẻ vênh váo đắc ý.
Ôn Sâm cực kỳ hoảng sợ: “ Nguyên soái đủ rồi, đừng tiếp tục cướp nữa, nếu còn cướp khẳng định Mặc Cúc Liên sẽ trở mặt với chúng ta, chúng ta sẽ bị vạn người vây ở đây.”
Phương Tranh ngẩn người, nhất thời tỉnh hồn lại vội vàng gật đầu nói: “ Lão Ôn nói thực có đạo lý, tiện nghi không thể chiếm quá nhiều, ta xem chừng lão Mặc có thể không rất cao hứng.”
Ôn Sâm cười khổ, lão Mặc kia đã sớm rất mất hứng, nếu hắn biết ngươi hủy đi cổng đại doanh của hắn, phỏng chừng muốn ăn cả tim gan của ngươi luôn.
“ Hồi doanh.” Phương Tranh vung tay ra lệnh.
Nhìn thấy những chiến sĩ Đột Quyết vây xem thần sắc không tốt nhìn mình chằm chằm, sự bực mình vừa rồi bị Mặc Cúc Liên đá ra khỏi lều trại lại nảy sinh, Phương Tranh quay đầu giậm chân có chút không cam lòng tức giận nói: “ Các ngươi rất khi dễ người.”
Sắc mặt Ôn Sâm có chút phát xanh, không ngừng lau mồ hôi.
Đây rốt cục là ai khi dễ ai nha.
Hai ngàn thân quân khiêng cự mã, cột cờ, hàng rào cao hứng phấn chấn nghênh ngang hướng đại doanh của mình đi về.
Một đám chiến sĩ Đột Quyết đứng ngay cửa doanh đưa mắt nhìn nhau, thần sắc phẫn hận rồi lại không biết nên làm gì, cửa doanh vốn chỉnh tề túc sát bị đám thân quân của Phương Tranh kéo ngã rách tung tóe giống như bị quân địch trộm qua, nhìn thật thê thảm chán nản như kẻ cùng đường bí lối.
Đại doanh Sài Mộng Sơn hừng hực liệt hỏa phóng lên cao, hơn phân nửa lều trại đã bị cháy, vô số binh lính cả người cháy rực không ngừng lăn lộn kêu rên trên mặt đất, có những binh lính mang theo dục vọng muốn sống mãnh liệt không cam lòng bị giết chết, hốt ha hốt hoảng hướng cửa doanh chạy ra, lại bị tướng sĩ dưới trướng Tần Trọng thúc ngựa tiến lên dùng loạn đao chém chết.
Cả trường hợp vốn chỉ là một hồi giết hại, Sài Mộng Sơn vừa chết nhất thời khiến cho sĩ khí bộ hạ của hắn bị đả kích đến mức thấp nhất, đại bộ phận dường như đã mất đi dũng khí cầm lấy vũ khí chiến đấu, mỗi lều trại bị đốt cháy mượn theo sức gió càng đốt càng lớn, đồng thời cũng làm cho bọn hắn càng ngày càng sợ đám người giống như ác ma đến từ địa ngục, trên mặt mang theo vẻ điên cuồng khát máu, gặp người liền giết, thấy lều trại liền đốt không chút lưu tình, thương hại cho hơn hai vạn người giống như hơn hai vạn con sơn dương bất lực chỉ có thể trơ mắt nhìn địch nhân giơ đao trong tay tận tình tàn sát những đồng chí chiến hữu của mình.
Nhưng bộ hạ của Sài Mộng Sơn dù sao cũng từng là biên quân phòng thủ U Châu nhiều năm, trong bọn họ vẫn có rất nhiều người không cam lòng bị người đồ sát, vì thế không ít người bỏ chạy ra được chuồng ngựa, tìm được binh khí lên ngựa tạo thành trận công kích trong thời gian ngắn nhất, cố gắng làm nên sự nỗ lực cuối cùng giành lại tính mạng.
Tần Trọng nhìn bốn ngàn kỵ binh vừa kết trận từ phía xa xa, khóe miệng lạnh lùng cười, hiện tại sự phản kháng nào cũng là vô dụng, vô luận là chiến hoặc không chiến, hôm nay trong đại doanh của Sài Mộng Sơn tất cả mọi người chết chắc, không ai ngoại lệ.
Tần Trọng khinh miệt nhìn lướt qua đám tàn binh, giơ cao kiếm quát to: “ Phân ra một vạn người liệt đội theo trùy hình trận tiến đánh bọn hắn.”
“ Dạ.”
Tướng sĩ dưới trướng ầm ầm tuân mệnh.
Vạn người rất nhanh tập kết xong, viên đầu lĩnh phó tướng nhìn đám tàn binh đối diện, lạnh lùng nanh cười, rút kiếm quát to: “ Các huynh đệ, tướng quân có lệnh, giết sạch đại doanh, chó gà không tha.”
Tướng sĩ Hoa triều phía sau tất cả đều hưng phấn quát to: “ Chó gà không tha, không chừa ngọn cỏ.”
“ Giết…”
“ Giết…”
Vạn người đồng thời thúc ngựa duy trì trùy hình trạng, mũi trùy nhắm ngay tàn binh đối diện bay nhanh xung phong lướt tới.
Trên mặt bốn ngàn tàn binh lộ ra vẻ tuyệt vọng, khi nhìn thấy kỵ binh giống như nước lũ cuồn cuộn đánh tới, một gã đầu lĩnh bi tráng hét: “ Chiến cũng là chết, không chiến cũng chết, các huynh đệ chiến hay không chiến?”
“ Chiến.” Mọi người cùng kêu lên hét lớn.
“ Chúng ta liền chiến.” Tiếng bi liệt cười dài, gã đầu lĩnh rút trường đao chỉ phía trước quát to.
“ Giết…”
“ Giết…”
Bốn ngàn tàn binh thúc ngựa xung phong liều chết đánh về phía trước không hề chùn bước.
Không quan hệ đến việc chính nghĩa hay tà ác, có dũng khí vì sinh mạng chiến đấu đều là đáng giá tôn trọng.
Lửa lớn vây quanh lều trại của Thái Vương, hừng hực bốc cao, bên trong doanh trướng gương mặt Thái Vương vàng như giấy, cả người run rẩy không thôi, lều trại nóng rực làm hắn giống như đưa thân vào địa ngục, giống như tử thần đang nhe răng cười dùng lưỡi đỏ liếm bay khuôn mặt của hắn.
“ Người đâu, có người hay không, đã xảy ra chuyện gì?” Thái Vương ở trong doanh trướng sợ hãi chạy loạn quờ quạng chung quanh, thỉnh thoảng đá ngã mấy chiếc ghế làm hắn lảo đảo không thôi.
Tiếng hét hò ngoài trướng dần dần nhỏ đi, Thái Vương lại càng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Sài Mộng Sơn xong rồi, ta có thể sẽ chết hay không?
Phương Tranh ngươi rốt cục đã tới, ngươi giống như con ác quỷ nhất định không bỏ qua tính mạng của ta sao?
Lều trại đã bị đốt cháy bừng bừng, tản mát ra mùi khét lẹt khó ngửi, Thái Vương ở trong trướng sờ soạng trên thảm sàn rốt cục tìm được một chiếc ghế, hắn lảo đảo ngồi lên bắt đầu bình tĩnh tự hỏi.
Ta không thể chết được, tuyệt không thể chết được.
Đi ra ngoài đầu hàng, dù là đầu hàng Phương Tranh thì sao? Đại trượng phu co được giãn được, thù này chung quy có một ngày ta sẽ báo, thân ta là hậu duệ hoàng thất quý tộc, Phương Tranh nhất định không dám giết ta. Chỉ cần giữ được tính mạng, tứ đệ mặc dù đã làm hoàng đế, có thể do tính khí hắn yếu đuối thiện lương tất nhiên không đành lòng giết ta, dù đem ta giam cầm cả đời nhưng so với một con kiến hôi chết ngay chỗ này cũng tốt hơn rất nhiều.
Lấy lại bình tĩnh, khóe miệng Thái Vương nổi lên tươi cười.
Đầu hàng hay làm phản trái lại cũng là giống nhau, đó là vì sinh tồn, một người vì sự sống làm ra bất cứ điều gì cũng không dọa người.
Rất nhanh Thái Vương liền làm quyết định.
“ Ta đầu hàng, đừng giết ta, đừng giết ta, ta là Thái Vương…” Thái Vương ôm đầu chạy ra khỏi lều trại, đối diện với tướng sĩ Hoa triều tay cầm đao kiếm, Thái Vương không hề sợ hãi thong dong cười cười.
“ Ta là Thái Vương, Phương Tranh một lòng muốn tìm Thái Vương, ta hướng hắn đầu hàng các ngươi không thể giết ta.” Thái Vương trấn định nói.
Hắn thực có nắm chắc coi như mình từng mưu phản trong Hoa triều cảnh nội, nhưng hắn vẫn là thân ca ca của hoàng đế, thân phận này làm hắn cảm thấy được bảo đảm an toàn trong giờ phút này.
Tần Trọng thúc ngựa tiến đến, vẫn ngồi trên lưng ngựa liếc mắt nhìn hắn: “ Ngươi là Thái Vương?”
Vương gia phong lưu ngày xưa hôm nay dùng vải trắng che mắt, hình dáng khô héo chán nản chẳng khác gì một thư sinh vừa bị thi rớt.
Bất quá theo ngũ quan của hắn, Tần Trọng vẫn nhận ra hắn là Thái Vương.
“ Đúng, ta là Thái Vương, Phương Tranh thiên tân vạn khổ tìm kiếm Thái Vương, hiện tại ta hướng hắn đầu hàng, thỉnh các tướng sĩ đem ta áp giải về kinh đi, ta nguyện nhận sự trừng phạt của hoàng thượng.” Thái Vương sửa sang lại quần áo, thậm chí lộ ra vẻ mỉm cười thản nhiên.
Trong mắt Tần Trọng nhanh chóng hiện lên vài phần tàn nhẫn, hắn nhìn chằm chằm Thái Vương, khóe miệng nhẹ nhàng hướng về phía trước lộ ra một đường cong tràn đầy ý tứ hàm xúc tàn khốc.
“ Bá.”
Lưỡi đao lạnh như băng sương xẹt qua cổ họng Thái Vương bị bám theo vài giọt máu thật nhỏ đỏ tươi.
Thái Vương ngẩn người, gương mặt anh tuấn tràn ngập vẻ không dám tin, cứng ngắt. Hai tay hắn theo bản năng bưng kín trên cổ, một đạo chỉ hồng không thể nhận ra hiện lên vắt ngang cổ họng, đạo chỉ hồng càng lúc càng rộng càng lúc càng lớn, máu tươi đỏ thẫm như suối phun ồ ạt chảy ra từ vết thương kia.
Thái Vương gắt gao bưng kín cổ họng, khí lực cả người giống như bị rút sạch trong nháy mắt, hai chân hắn mềm nhũn không tự chủ được quỳ sụp xuống bãi cỏ ẩm ướt, cổ họng ùng ục vài cái, môi mấp máy giống như muốn hỏi vì sao Tần Trọng phải giết hắn.
Tần Trọng lạnh lùng nhìn chăm chú vào thân hình giãy dụa của Thái Vương, hắn ngồi trên lưng ngựa thản nhiên nói: “ Bây giờ chúng ta phải trốn tránh truy binh của Mặc Xuyết, như thế nào lại mang theo một người mù kéo chân sau chúng ta, Thái Vương điện hạ, Phương nguyên soái nói ngươi phải chết.”
Vận mệnh, Thái Vương cùng thái tử đều có vận mệnh giống nhau, vận mệnh của huynh đệ hoàng thất rốt cục lại thần kỳ như lặp lại luân hồi.
Thái Vương nỗ lực kéo kéo khóe miệng muốn lộ ra dáng tươi cười chế giễu, đáng tiếc không thành công, chỉ lay động vài lần rốt cục gục trên cỏ không còn một tia sinh khí.
Tần Trọng khuôn mặt lạnh cứng quay đầu không tiếp tục nhìn Thái Vương lần nào, quát lớn: “ Các tướng sĩ, mau chóng quét dọn tàn quân, viện quân Mặc Xuyết lập tức sẽ tới, chúng ta cần nhanh chóng chạy đi mau.”