Phương đại thiếu gia cái gì cũng tốt, nhưng lại có chút không đủ tinh tế nội tâm. Hắn thấy đường đường quan lớn triều đình lại đến phủ đệ mình bái phỏng, còn chủ động hỏi ý kiến của hắn về chuyện quốc gia đại sự, nhất thời lại có cảm giác “ sĩ vì tri kỷ mà chết” sinh ra, tuy rằng vị tri kỷ này tặng quà đúng là quá keo kiệt một chút, cũng không ảnh hưởng đến tính tích cực thích khoe khoang học thức của hắn.
Lúc này Phương Tranh liền đẩy ra một ít lý luận tiên tiến trị quốc trị dân của kiếp trước, cùng so sánh với tình hình triều đình hôm nay, trình bày ưu khuyết điểm, phân tích lợi và hại, đúng là biết thì cứ nói, nói thì không ngừng. Nghe đến vẻ mặt Ngụy Thừa Đức hưng phấn kinh ngạc, đôi mày hoa râm liên tiếp giật lên, lúc Phương Tranh nói đến chỗ tuyệt diệu, lão đầu thậm chí quên hết vỗ tay hoan hô trầm trồ khen ngợi.
Trên thực tế những vấn đề Ngụy Thừa Đức hỏi ra đều là muốn chết, nếu đổi lại là người khác, ai cũng không dám tự mình nghị luận triều chính, chỉ lén chỉ trích triều đình cùng những tệ đoan của chính sách. Điều này nếu bị hữu tâm nhân tiết lộ ra ngoài, đừng nói mất chức quan, nếu làm không tốt cũng đánh mất đầu.
Nhưng Ngụy Thừa Đức lại dám làm, lão đầu cả đời luôn chính trực, hôm nay đã sáu mươi tuổi, không còn gì sợ hãi, mà Phương Tranh lại là một tân binh viên không chút kinh nghiệm quan trường, nên mới nói người không biết không sợ. Thời gian lão đầu đang hỏi cũng có ý nghĩ khảo cứu tâm tư, thời gian Phương Tranh trả lời lại có khoe khoang tâm tư. Nên hai người thật ăn nhịp với nhau, trò chuyện thật là ăn ý.
Đương nhiên, lời nói nhiều sẽ có sai, trong lời nói của Phương Tranh cũng bại lộ vài phần bản tính, tỷ như thích tiền, thích nữ nhân, mặc kệ bách tính chết sống, giang sơn xã tắc cũng không có trong lòng hắn. Ngụy Thừa Đức khi nghe được lúc thì tán thưởng không ngớt, khi thì khẽ cau mày, hắn không rõ, người có khả năng đưa ra kiến nghị ích nước lợi dân thật tốt, lẽ ra phải có đại trí tuệ, nhưng sao hắn lại có dáng dấp cứ như là một con buôn? Phảng phất mục đích hắn đưa ra những kiến nghị này, là vì cho bản thân hắn tự mưu lợi mà thôi. Rốt cục thằng nhãi này là người như thế nào?
“ Phương đại nhân tuổi còn trẻ lại lập ra kỳ công như vậy, nói ra lời đắc tội, lão phu vốn đang nghĩ đến ngươi hoàn toàn là dựa vào vận khí, đánh bậy đánh bạ mà lại đánh trúng. Nhưng cùng nói chuyện với Phương đại nhân hôm nay, lão phu mới biết, người nổi danh vốn cũng không phải là hư truyền, hôm nay lão phu thụ giáo, ha ha, nếu Phương đại nhân vẫn ôm lòng báo quốc, ngày sau tiền đồ thật khó hạn lượng.” Ngụy Thừa Đức vuốt bộ râu dài, rất có thâm ý khẽ cười nói.
“ Ngụy đại nhân quá khen, hạ quan cũng chỉ là thuận miệng nói bậy, xem như là nói chuyện phiếm mà thôi, Ngụy đại nhân nghe một chút là được, đừng xem là lời nói thật.” Lúc này Phương Tranh biểu hiện rất khiêm tốn, trong khiêm tốn còn mang theo một chút đắc ý – bản thân ta kỳ thực là rất tài hoa nha. Về phần vì sao kiếp trước tìm mãi không ra một công việc, đó chỉ là minh châu gặp long đong, có tài nhưng không gặp thời mà thôi.
Trong lòng Ngụy Thừa Đức cười thầm: “ Tiểu tử này thật là quá non, nói chuyện phiếm? Ha ha, cả triều văn võ, xem ai dám “ nói chuyện phiếm” như vậy.”
Cho tới bây giờ lão đầu còn đang đẽo gọt Phương Tranh, theo hắn quan sát, tiểu tử này không hẳn là người xấu, nhưng không thể nói hắn là người tốt. Chỉ dùng một ví dụ đơn giản, nếu có một ngày trong triều đình, hai đại trận doanh của trung thần cùng gian thần bỗng nhiên chiến đấu trong Kim Loan điện, tiểu tử này tuyệt đối sẽ làm người bàng quang, nói không chừng còn có thể thình lình ra tay, trộm ngọc bội hoặc trộm ngọc trai gì đó trên mình các vị đại thần. Còn phần người bị trộm bị cướp là trung hay gian, thì chắc chắn tiểu tử này không thèm để ý. Trộm cùng cướp xong, tiểu tử này thậm chí còn có thể giả mù sa mưa chạy đến can ngăn, mọi việc đều thuận lợi, hai bên đều lấy lòng.
Người như thế đúng là người thông minh, cũng là người có thể sống được lâu nhất. Vô luận tình thế trong triều đình có thể hỗn loạn thế nào, đều ảnh hưởng không tới hắn. Mà vô luận là trung hay gian, cũng sẽ không xem hắn là gì, nhưng cũng không thể hoàn toàn bỏ qua hắn.
Suy nghĩ một lúc lâu, Ngụy Thừa Đức cười khổ lắc đầu, uổng cho hắn sống đến từng tuổi này, thanh niên ngay trước mắt hắn lại không cách nào làm cho hắn có được sự định nghĩa chuẩn xác. Hai chữ trung và gian, ở giữa lại là màu xám, tiểu tử này hoàn toàn không thể thoát khỏi hai chữ đó, có thể hắn là trong trung có gian? Hay có thể là trong gian có trung?...Đau đầu.
Cuối cùng Ngụy Thừa Đức lảo đảo đi về, với vấn đề trung hay gian của Phương Tranh, trước khi đi về hắn cũng không cách nào nhận ra được rõ ràng. Hắn cảm giác hôm nay mình đã đến vô ích, rồi lại tựa hồ cũng không hoàn toàn vô ích…
“ Tiểu Ngũ, hai thứ kia thiếu gia thưởng cho ngươi.” Ngụy Thừa Đức đi rồi, Phương Tranh cầm quà tặng keo kiệt của hắn quay đầu đưa cho tiểu Ngũ: “ Đây chính là vật mà Bộ Binh Thượng Thư của triều đình đương thời, của một vị quan lớn đưa cho thiếu gia, người cầm đi, thiếu gia đối xử với ngươi thật tốt phải không.”
Tiểu Ngũ cầm quà tặng kích động không ngớt: “ Binh…Bộ Binh Thượng Thư? Hai…quan lớn tặng sao? Thiếu…thiếu gia, thật cho tiểu nhân sao?”
“ Đương nhiên, hai ta chia ngọt xẻ bùi, có nạn cùng chịu, thiếu gia thu quà tặng, khẳng định cũng có một phần của ngươi.” Phương Tranh không mất thời cơ thu mua lòng người.
“ Đa tạ thiếu gia! Sau này tiểu nhân nhất định vì thiếu gia vào sinh ra tử, nhảy vào biển lửa, đi theo làm tùy tùng, thề sống chết thuần phục…” Tiểu Ngũ thật dài dòng biểu lộ trung tâm, tiểu tử này từ sau khi trở thành thư đồng cao cấp, văn tài cũng tăng trưởng, vỗ mông ngựa cũng có bộ dáng, không ngờ còn có thể dùng không ít thành ngữ.
Nhưng nếu so với việc vỗ mông ngựa còn đọc thơ của Phương đại thiếu gia, tiểu Ngũ vẫn còn thua kém một bậc.
“ Được rồi, cầm theo thứ đó về phòng ngươi tự thưởng thức đi thôi.” Phương Tranh vừa nói vừa đi ra ngoài.
“ Thiếu gia, ngài muốn đi đâu? Thương thế của ngài còn chưa tốt lắm, tiểu Ngũ đi theo hầu ngài…”
“ Ách…ta muốn đi tới một địa phương xa xôi mà thần bí, ân, cơ mật triều đình, không thể mang theo tùy tùng…”
Địa phương xa xôi mà thần bí nằm tại Hoa Bài Lâu, chính là biệt viện của Phương đại thiếu gia.
Nhiều ngày không gặp Yên Nhiên, Phương Tranh có chút nhớ nàng. Từ sau khi làm quan, Phương Tranh nghĩ mình quá bận rộn, toàn là làm chuyện không đâu, lại không có hiệu quả hay lợi ích gì, giống như một con lừa bị bịt mắt rồi kéo đi, phía sau còn có một ngọn roi vô hình liên tục quất hắn. Điều này làm cho Phương Tranh rất bài xích.
Vì vậy hắn nhớ Yên Nhiên. Đôi mắt đầy ẩn tình của Yên Nhiên khi nhìn hắn, thâm tình mà chuyên chú nhìn hắn, bồi hắn nói chuyện, bồi hắn uống rượu, nếu có khả năng, Phương Tranh còn mong muốn Yên Nhiên bồi hắn….gì gì đó.
Nhớ nàng thì phải đi tìm nàng, sức chống cự của Phương đại thiếu gia đối với sắc đẹp từ trước đến nay đều rất thấp.
Tòa nhà vẫn như trước, bọn người hầu thi triển trách nhiệm, thấy gia chủ tới, đều hướng Phương Tranh hành lễ vấn an.
Đi vào nội viện, Phương Tranh liền nhìn thấy nha hoàn Cúc nhi. Cúc nhi đang ở trong hoa viên bắt bướm, tiểu cô nương mới mười hai tuổi, đang đúng tuổi thích chơi đùa.
Nhìn thấy Cúc nhi ngờ nghệch bị đàn bướm đùa nghịch xoay vòng, Phương Tranh nhíu nhíu mày, chuyện làm bài vở bài tập hay sự nghiệp có thành công hay không, Phương Tranh không xem vào trong mắt, nhưng nếu chơi đùa mà cũng không chuyên nghiệp, người này còn có tiền đồ gì?
“ Ai ai ai, ngươi, dừng lại!” Phương Tranh bắt đầu sửa chữa sai lầm của Cúc nhi: “ Có cách bắt bướm như ngươi sao? Nhào tới ngày tháng năm nào cũng không bắt được một con, ngốc!”
Cúc nhi cũng không quay đầu lại: “ Ngươi đừng quản ta! Cô nương ta đang vui vẻ!”
Dừng một chút, Cúc nhi cảm thấy không đúng, trong nội viện làm sao có thanh âm của nam nhân? Quay đầu, Cúc nhi liền nhìn thấy Phương Tranh.
Lặng lẽ thè lưỡi, Cúc nhi liền hành lễ rồi đứng qua một bên.
Phương Tranh ngạo nghễ nói: “ Nhìn lén mỹ nữ tắm, ta không được, bắt bướm, ngươi không được. Tiểu nha đầu, xem kỹ đi, ca ca đến dạy cho ngươi làm sao bắt bướm.”
Cúc nhi nghe được liền bịt chiếc miệng nhỏ nhắn cười trộm.
Phương Tranh tìm một sợi dây thép nhỏ xíu, cuốn thành một vòng tròn, cột vào một cây gậy trúc. Sau đó khiêng cây gậy trúc đi khắp chung quanh tìm mạng nhện, đem mạng nhện quấn trong vòng tròn, trong vòng tròn liền kết thành một lớp võng thật dày, Phương Tranh vừa làm vừa lải nhải: “ Nhìn xem các ngươi, bình thường làm vệ sinh như thế nào? Những nơi góc kẹt thế này lại không ai chú ý quét sạch, thật là quá bẩn, sau này thiếu gia sẽ trừ tiền lương các ngươi…”
Cúc nhi ở một bên nhìn chằm chằm động tác của Phương Tranh, đôi mắt thật to tràn đầy kinh ngạc, đối với sự lải nhải của Phương Tranh cũng tự động quên mất.
Phương Tranh mang theo gậy trúc thỏa mãn gật đầu, bàn tay to vung lên: “ Đi, nhìn thiếu gia làm sao bắt bướm, học tập một chút!”
Cúc nhi hân hoan không ngớt, vỗ bàn tay nhỏ bé đi theo phía sau Phương Tranh.
Có võng lưới, hành động bắt bướm hiển nhiên là hiệu suất hơn, chẳng được bao lâu, bướm trong hoa viên trên cơ bản đã mai danh ẩn tích, trong tay Cúc nhi cầm theo một túi, bên trong đựng đầy bướm. Nàng ở phía sau Phương Tranh hô to gọi nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng hưng phấn mà đã đỏ bừng. Phương đại thiếu gia càng đắc ý phi phàm – nhân sĩ xuyên việt như ta cuối cùng cũng nghĩ ra cách vượt xuyên thời đại, hay, dùng thật quá thuận lợi.
Phương Tranh nhìn trái nhìn phải, còn chưa tận hứng quay lại nhìn Cúc nhi tiếc nuối than thở: “ Hết rồi…”
Cúc nhi vui vẻ chỉ chỉ ra phía trước: “ Nơi đó còn có một hoa viên…”
Phương Tranh nghe vậy càng cao hứng hơn Cúc nhi: “ Đi! Bắt tất cả bọn chúng tróc nã quy án!”
Phía sau truyền đến một tiếng hờn dỗi: “ Thiếu gia, ngài không dễ dàng đến đây một chuyến, chính là vì bắt bướm thôi sao?”
“ A?” Phương Tranh ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Yên Nhiên mặc bộ trang phục màu hồng nhạt, đôi mắt giận dỗi đang lườm hắn.
Phương Tranh vỗ vỗ gáy, đúng rồi, mình tới đây là vì gặp giai nhân, còn chưa gặp giai nhân, sao khi không lại đi bắt bướm? Tại sao ta lại đi làm cái chuyện vô duyên này vậy?
Phương Tranh giả vờ nói: “ Hắc hắc, ta đương nhiên là cố ý đến thăm nàng…Di? Sao trên tay ta lại có cây gậy trúc? Ai, ai đặt lên tay của ta vậy?”
Hắn trừng mắt nhìn Cúc nhi: “ Nói, có phải là ngươi hay không?”
Không để ý tới ánh mắt lườm lườm của Cúc nhi, Phương Tranh ném cây gậy trúc cho nàng: “ Đi, đi tới phía trước mà chơi, chơi đùa xong thì thả hết chúng đi, chúng nó là côn trùng có ích, đừng hại chúng, biết không?”
Yên Nhiên trừng mắt nhìn Phương Tranh, oán hận vỗ nhẹ lên đầu hắn: “ Giả vờ, ngài đúng là giỏi giả vờ! Thật là không có lương tâm, lâu như vậy không đến thăm ta, vừa tới liền đi bắt bướm, mấy con bướm chọc giận ngài sao?”
Động tác vỗ của Yên Nhiên thật thành thạo, tựa hồ được chân truyền của mẫu thân hắn. Phương Tranh cười gượng nói: “ Gần đây có chút bận…Không, ta rảnh rỗi liền tìm nàng đó, gần đây thế nào? Rất khỏe sao, ăn ngon sao…”
Yên Nhiên cười khúc khích: “ Ngài nha, vẫn luôn như vậy, lâu như vậy không đến thăm người ta, ngài nói, rốt cục trong lòng có người ta hay không?”
Phương Tranh thâm tình nói: “ Đương nhiên là có nàng, mỗi đêm ta nằm mơ đều hô tên của nàng, Yên Nhiên, Yên Nhiên…Không tin nàng ngủ với ta một lần thì biết.”
Yên Nhiên đỏ mặt xì một hơi: “ Hứ! Ngài cứ nằm mơ đi, thật xấu xa.”