Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia

Chương 69: Cựu thần cáo Tân Quý (hạ).




" Chuyện gì xảy ra? Nói ra, không được giấu diếm." Trong giọng nói hoàng thượng mang theo một tia nghiêm khắc.
Phương Tranh rụt cổ, đôi mắt vừa chuyển, liền " trầm thống" nói: " Hoàng thượng, hôm qua vi thần cùng ái thiếp đi đến Ngọc Như Trai mua son phấn, các vị đồng liêu đại khái còn không biết phải không? Son phấn của Ngọc Như Trai tốt nhất trong kinh thành, giá tiền không những ưu đãi, đóng gói tinh mỹ, tuyển dụng tài liệu chế biến tốt nhất trên đời, bên trong còn bỏ vào ngọc trai Nam Hải, không chỉ mỹ dung, hơn nữa còn dưỡng da mặt, nữ quyến trong nhà các vị nếu bị nám da, hoa tàn ít bướm, có thể đến mua một hộp..."
Chúng đại thần càng nghe càng hồ đồ, vị Phương đại nhân này đang nói ai đây? Nghe sao có gì không đúng, dưng không lại nói về Ngọc Như Trai để làm gì?
Mục đích đương nhiên chỉ có Phương Tranh là rõ ràng nhất. Càng nói trong lòng càng khoái chí, ta không hổ là tinh anh trong sổ những nhân sĩ xuyên việt, quảng cáo tới cả kim loan điện, ai có thể giỏi hơn ta chứ?
Còn đang nói thao thao bất tuyệt, bỗng nhiên có hai thanh âm tức giận cùng nói: " Câm miệng!"
Người nói chuyện chính là hoàng thượng và Phan thượng thư. Sau khi Phan thượng thư nói ra miệng, mới phát giác mình lại nói cùng hoàng thượng sợ đến nét mặt trắng bệch, hoàng thượng không thèm để ý khoát tay áo, cho hắn bình thản, sau đó không nhịn được gõ lên tay vịn của ngai vàng nói: " Phương ái khanh, nói trọng điểm!"
Phương Tranh ngẩn ngơ, nói nhanh: " Dạ dạ dạ, nói trọnc điểm, vi thần cùng ái thiếp đang chọn mua hàng, vị công tử của Phan thượng thư không biết từ chỗ nào chạy tới, thấy ái thiếp của vi thẩn dung mạo xinh đẹp, không ngờ ra lời đùa giỡn, còn muốn dùng vũ lực cướp nàng vào trong phủ, vi thần nhất thời tức giận, liền tiến lên đôi co, không nghĩ tới tố chất của tên kia thật sự không thể nói nổi, đang cãi thì hắn động thủ, còn nói hắn là nhi tử của quan to nhất phẩm đương triều, trong kinh thành không có ai dám chọc hẳn. Vi thần đã nghĩ, Phan lão thượng thư là trọng thần của quốc gia, gia quy giáo đường cũng là nhất đẳng trong kinh thành, thế nào lại dạy dỗ ra loại nhi tử này? Rõ ràng là tên kia đang giả mạo, còn kiêu ngạo ương ngạnh như vậy ở bên ngoài, đây không phải là muốn làm bại hoại danh tiếng của Phan lão thượng thư hay sao? Chuyện này làm sao có thể nhẫn nhịn? Làm nhục thanh danh thuẫn khiết của Phan thượng Thư như thể, vi thần nhất thời quá căm phẫn, nhịn không được lệnh cho hộ viện trong nhà tiến lên đánh hắn vài cái nhẹ nhàng..."
Phan thượng thư vốn đang nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Phương Tranh, nhưng nghe hắn nói xong thì Phan thượng thư trợn tròn mắt. Người này thật sự là quả đê tiện, lại có thể đổi trắng thay đen như thê sao? Tuy nói nhi tử của mình cũng không phải là thứ gì tốt, nhưng dù sao hắn cũng là nhi tử của chính mình, lúc này Phan thượng thư bị Phương Tranh nói lộn ngược kiểu đó nếu thừa nhận cũng không tốt, không thừa nhận cũng không được, hít sâu một hơi, gương mặt già nua đỏ bừng, lúc này mới nghẹn ra được vài từ: " Ngươi...ngươi nói bậy!"
Phương Tranh ủy khuất nhìn Phan Thượng thư: " Phan đại nhân, hạ quan cũng không dám nói bậy, lúc đó trong Ngọc Như Trai có rất nhiều người nhìn thấy, không tin ngài có thể đi hỏi thử, tất cả mọi người nhìn thấy lòng đầy căm phẫn, rất bất bình cho Phan thượng thư ngài, mọi người nói, Phan thượng thư là cựu thần hai triều, trọng thần quốc gia, một đời thanh danh lại bị tên kia giả mạo nhi tử ở bên ngoài bại hoại danh tiếng của ngài, tội không thể tha!"

Phan thượng thư chỉ thẳng vào mặt Phương Tranh tức giận không nói ra lời, quần thần trong đại điện đều châu đầu ghé tai, chuyện cựu thần cáo tân quý này, hôm nay dưới sự càn quấy của Phương Tranh, toàn bộ vụ án liên trở nên khó bề phân rõ đen trắng.
Phan thượng thư hít sâu một hơi, dằn nén sự cuồng nộ trong lòng, bình tĩnh nói: " Phương đại nhân, lão phu nói cho ngươi, người bị ngươi đánh hôm qua xác thực chính là nhi tử của lão phu. Theo lão phu điều tra, lúc đó chính ngưoi vô duyên vô cớ ra lệnh cho hộ viện của ngươi động thủ với khuyển tử, trong quá trình khuyển tử vốn không hề đánh trả, về phần ngươi nói hắn đùa ai giỡn ái thiếp của ngươi gì đó thì lão phu không rõ ràng, khuyển tử luôn giữ quy cũ, lão phu tin tưởng hắn sẽ không làm ra sự tình như thế. ”
Phương Tranh nghe vậy trong long thầm giận, mẹ nó! Lão già ngươi ra vẻ đạo mạo, không nghĩ tới còn vô sỉ hơn lão tử, thẳng thắn lật mặt, triệt để không nể mặt. Thảo nào có thể hỗn tới chức thượng thư triều đại đương thời, vị trí thái sư của thái tử, lão tử còn phải hướng ngươi học tập nhiều hơn.
Phương Tranh nháy đôi mắt như vô tội: " Hoàng thượng, Phan thượng thư, các vị đồng liêu trong triều, các vị nhìn xem, ta chỉ là một thư sinh văn nhược, xưa nay tu thân dưỡng tính, không tranh đấu với người khác, làm sao lại chủ động đi trêu chọc kẻ khác chứ? Quả thật hắn đùa giỡn ái thiếp của hạ quan, mọi người cũng biết, một nam nhân, đặc biệt là mệnh quan triều đình, nếu ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được, làm sao có thể trông cậy vào việc hắn có thể tề gia trị quốc bình thiên hạ? Cho nên hạ quan đã ra lệnh cho hộ viện đánh hắn vài cái...hạ quan thật đáng tiếc, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới người này thực sự là công tử của Phan thượng thư, cái này...Hạ quan cũng không còn lời gì để nói..."
Cả triều văn võ lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai không phải Phan thượng thư ác ý mưu hại, mà là xác thực có việc này! Nghe Phương đại nhân nói vậy, nhi tử của Phan thượng thư rõ là làm sai trước, bị đánh đúng là đáng đời.
Lúc này hoàng thượng cũng ngồi không yên, hung hăng vỗ tay ghế: " Được rồi! Nơi này là kim loan điện, là nơi xử lý quốc gia đại sự, là nơi xử lý sinh kế của bách tính, các ngươi lôi chuyện lòng gà vỏ tỏi trong nhà ra nói, còn thể thống gì!"
Quần thần nghe vậy hết thảy liền ngậm miệng, câm như hến. Phan đại nhân vốn không phục, dự định nói thêm, nhất thời đành phải im lặng, thành thật không dám tiếp tục lên tiếng.
Dừng một chút, hoàng thượng nói: " Phan thượng thư, con trai ngươi bị đánh, trẫm sẽ phái nguời điều tra tỉ mỉ, nếu điều tra rõ là do hắn đùa giỡn nữ quyến của quan viên triều đình là thật, trẫm mong muốn ngươi quản giáo nhiều hơn, miẫn cho phá hủy thanh danh một đời của Phan thượng thư ngươi."

Phan thượng thư dạ dạ vâng vâng, Phương Tranh thấy thế trong lòng mừng rỡ, lão già đáng đời! Ai bảo ngươi cáo trạng lão tử, lần này hay chưa, có chiếm tiện nghi không?
Hoàng thượng lại nói: “ Phương Tranh, trước tiên bất luận ngươi đúng hay sai, nhưng ngươi ra tay đánh người là sự thực, đường đường mệnh quan triều đình, không ngờ lại làm như lưu manh đầu đường, làm nhục triều phong, trẫm phạt nửa năm bổng lộc của ngươi, ngươi có phục hay không?"
Phương Tranh mừng rỡ mặt mày cũng rạng rỡ: " Hoàng thượng anh minh thần võ, xử sự công chính, quả thật là phúc của Hoa triều ta, phúc của bách tính, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."
Nửa năm bổng lộc là bao nhiêu, Phương Tranh cũng không biết, thế nhưng với gia nghiệp của Phương gia, chút bổng lộc ấ cũng không vào mắt Phương đại thiếu gia, lấy nữa năm bổng lộc đổi lại sự mất mặt của lão già họ Phan kia ngay giữa triều đình, bút buôn bán này thật sự không lỗ vốn, nếu sau này còn có thể, Phương Tranh thậm chí nguyện ý sau này mất thêm mấy năm bổng cũng đồng ý xuất ra. Dù sao hắn có thiếu gì tiền bạc, coi như dùng tiền mua vé xem kịch vui thôi.
Một hồi phân tranh dưới sự can thiệp của hoàng thượng vội vã kết thúc. Nhưng trong lòng quần thần đều hiểu rõ ràng, trận tranh chấp vừa rồi, một vị là thượng thư triều đại đương thời, một vị là tân sủng của hoàng đế, hai vị đã kết thù, ngày tháng sau này càng thêm náo nhiệt.
Một đoạn nhạc đệm nho nhỏ cứ như thế trôi qua, thản nhiên đón lấy ánh mắt phức tạp của quần thần, cùng đôi mắt oán độc của Phan thượng thư, Phương Tranh hiên ngang ưỡn ngực trở về hàng dưới cuối, dựa vào bên cây cột, chán nản tiếp tục ngủ gật, đám quần thần cũng bắt đầu dâng sớ luận chuyện đại sự quốc gia, cơn gió lớn vừa rồi lại gió êm sóng lặng trôi qua.
Thẳng đến khi có tiếng tiểu thái giám hô lớn: " Hoàng thượng bãi triều...”
Lúc này Phương Tranh mới tỉnh lại, mơ mơ màng màng theo các quan quỳ xuồng hô to: " Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..." Sau đó lại mơ mơ màng màng đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lại sắc trời, lúc này ánh sáng rực rỡ, mặt trời đã lên cao soi sáng khắp nơi.

Mệt a, thật mệt. Chỉ mới một ngày mà đã mệt mỏi như vậy, sau này nếu mồi ngày đều như vậy, làm sao sống nổi? Mục đích xuyên việt của thiếu gia không phải là để chịu tội, phải nghĩ ra biện pháp gì đó, để cho cuộc sông dễ dàng một chút mới được. Chí ít cho ta ngủ được đầy đủ chứ?
Bỗng nhiên phía sau truvền đến thanh âm lanh lảnh: " Phương Tranh Phương đại nhân, xin dừng bước."
Quay đầu lại nhìn qua, là người quen cũ, chính là Tào công công.
Phương Tranh cười tủm tỉm chắp tay nói: " Yêu, Tào công công, hôm nay khí sắc của ngài thật tốt, tâm tình không tệ phải không?"
Tào công công cười tươi rói như đóa hoa mào gà nở rộ: " Đâu có đâu có, khí sắc hôm nay của Phương đại nhân cũng không tệ đâu."
" Chẳng hay Tào công công gọi lại hạ quan, có gì chỉ bảo?"
" Hoàng thượng khẩu dụ, thỉnh Phương đại nhân lập tức đến ngự thư phòng, hoàng thượng muốn gặp ngài."
Lại gặp ta? Lần này không phải lại muốn đánh đòn ta nữa chứ? Sắc mặt Phương Tranh trở nên tái nhợt, hai tay vô ý thức bưng kín cái mông.
" Phương đại nhân, ngài sao vậy?"
" A, không có gì..." Chung quanh không người Phương Tranh móc ra tờ ngân phiếu nhét vào trong tay Tào công công, nhẹ giọng nói: " Tào công công, chẳng hay hiện tại tâm tình của hoàng thượng thế nào?"

Tào công công cười tủm tỉm đút ngân phiếu vào trong tay áo, vị Phương đại nhân này đừng xem tuổi còn trẻ, nhưng hắn lại hiểu chuyện hơn đám cựu thần kia, cũng không có việc gì thì lại tống bạc cho ta, quan viên thức thời như thế, sau này ta phải giúp đỡ hắn nhiều hơn, có tin tức gì thì sớm thông báo cho hắn, thế nào hắn cũng không thiếu chỗ tốt cho ta.
" Phương đại nhân quá lo lắng, ta thấy sắc mặt hoàng thượng cũng không hề giận dữ, nói vậy cũng sẽ không chỉ trích ngài đâu, ngài cứ đi thôi."
Có những lời này của Tào công công, trong lòng Phương Tranh thoáng dễ dàng một chút, lại mang theo tâm tình thấp thỏm, Phương Tranh đi theo Tào công công tới ngự thư phòng.
Hoàng thượng tuyên hắn yết kiến, Phương Tranh thoáng cúi đầu, nhẹ nhàng đi vào. Lần này học ngoan, trước tiên nhìn chung quanh một chút, thấy hoàng thượng đang ngồi sau án thư, lúc này mới quỳ xuống hành lễ nói: " Vi thần Phương Tranh, phụng chỉ kiên giá. Ngô hoàng vạn tuế vạn…”
" Được rồi, hãy bình thân." Lần này hoàng thượng cũng không cho hắn cơ hội nói hết lời.
" Phương Tranh, hừ, ngay cả nhi tử của Lại Bộ Thượng Thư ngươi cũng dám đánh, lá gan thật sự là không nhỏ." Ngữ khí của hoảng thượng bình tĩnh, nghe không ra vui mừng hay giận dữ.
Phương Tranh lặng lẽ ngẩng đầu, quan sát sắc mặt hoàng thượng một chút, cẩn thận cười nói: " Hoàng thượng, lá gan vi thần rất nhỏ, thật sự. Thật sự là do nhi tử của Phan thượng thư khinh người quá đáng, vi thần tuy thường ngày có tri thức hiểu lễ nghĩa, tu văn nhã nhặn, nhưng dù là Bồ Tát đất cũng phải có ba phần nóng giận, vương bát đản kia, ách, vị Phan công tử kia ngay trước công chúng đùa giỡn nữ nhân của vi thần, khẩu khí này vi thần không nhẫn nhịn được."
" Bằng ngươi, còn dám nói có tri thức hiểu lễ nghĩa, tu văn nhã nhặn?" Hoàng thượng lắc đầu cười khẽ: " Phương ái khanh, sau này dù hình dung chính mình hay hình dung người khác, dùng từ đặt câu đều phải thật chuẩn xác, theo trẫm xem ra, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tư văn nhã nhặn mấy từ này vô luận thế nào cũng không có nửa điểm quan hệ với ngươi, lấm la lấm lét, khéo léo đưa đẩy già đời thật ra hợp với ngưoi hơn. ha ha..."