Đám ngục tốt khó xử nhìn nhau, cân nhắc lợi hại một chút, cuối cùng vẫn phải đem gã sát thủ kia tháo xuống.
Phương Tranh tiến lại gần, cẩn thận đánh giá hắn. Thấy vị sát thủ ca ca này niên kỷ chỉ độ khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, bộ dạng bình thường, ngũ quan hoàn toàn không tìm thấy được điểm nào đặc sắc, mũi to, môi mỏng, da mặt ngăm đen, bộ dạng giống như một gã bảo vệ trị an tay mang gậy cao su đứng gác ở các cửa hàng bách hóa tổng hợp, người này thuộc loại nhìn cái liền quên, không có một chút ấn tượng gì cả.
Phương Tranh không khỏi bĩu môi thất vọng, sát thủ biểu diễn trên ti-vi không phải đều mặc âu phục, đeo kính mực tàu, đi trên đường so với tỷ phú còn phong cách hơn sao? Tại sao vị sát thủ này nhìn lại bình thường như thế? Phương Tranh thực sự hoài nghi cái danh sát thủ này của hắn chỉ là một nghề kiêm chức, mà công việc chính thức
là bảo an…Hoặc bốc vác trên phố?
Sát thủ hai mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt vào nhau, bởi vì vừa mới chịu qua khổ hình, cho nên hiện tại hắn vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê, thỉnh thoảng thân thể còn bất chợt run rẩy vài cái.
" Chuẩn bị một chỗ sạch sẽ trong thiên lao cho hắn, đắp thêm kim sáng dược, thuận tiện cho hắn uống một chút cháo loãng…" Phương Tranh cũng không ngẩng đầu lên, mà phân phó nói.
Thấy đám ngục tốt vẫn còn chần chừ, Phương Tranh hung hăng trợn mắt: " Nhanh đi đi! Có muốn bổn quan dùng roi da quật các ngươi hay không a?"
Lúc này chúng ngục tốt mới động, mỗi người một việc tất bận chạy đi chuẩn bị.
Phương Tranh thấy mọi việc đều đã được an bài thỏa đáng theo ý của mình, liền gật đầu hài lòng, chắp tay sau mông tiếp tục đi lang thang trong nhà lao.
Thẳng cho đến tối sát thủ mới tỉnh dậy, nghe được một tên ngục tốt bẩm báo xong, Phương Tranh vội vàng đi tới điều tra. Thấy sát thủ hai mắt mở to, ánh mắt vô thần trống rỗng, đầu tiên hắn hơi đánh giá hoàn cảnh chung quanh một chút, tiếp đó mới nhìn về phía Phương Tranh.
Dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Phương Tranh muốn cấp cho sát thủ ca ca một cái ấn tượng tốt, vì thế Phương Tranh hướng về phía hắn, nhe răng cười cười. Nhưng sát thủ ca ca rất không nể tình, nhìn thấy bộ dạng tươi cười của Phương Tranh, ánh mắt của sát thủ bỗng nhiên càng tràn ngập cảnh giác.
Phương Tranh ngượng ngùng thu hồi lại vẻ tươi cười, trong lòng có điểm khổ não, nụ cười của bổn thiếu gia giống như tấm trong gió mùa xuân, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, khiến cho bao nhiêu các vị thiếu nữ thiếu phụ điên đảo thần hồn không tài nào có thể đánh giá được, ngươi lại dùng cái loại ánh mắt như vậy là có ý gì?
Phương Tranh hướng sát thủ phất tay: " Này, sát thủ ca ca…Ăn cơm chưa?"
Sát thủ hơi co giật yết hầu, liếm đôi môi khô khốc nứt nẻ, lúc này mới khó khăn mở miệng nói:" Ngươi là ai?" Thanh âm khàn đục mà trầm thấp.
Phương Tranh híp mắt tự giới thiệu: " Ta là, họ Phương, ân, ta biết ở trong mắt sát thủ các ngươi, tính danh đều không trọng yếu, ngươi chỉ cần nhớ kĩ, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi. Hắc hắc, không có ta, phỏng chừng giờ này ngươi đã qua cầu nại hà, đang ăn canh Mạnh Bà không chêm muối nha...."
Sát thủ khàn giọng nói:" Vì sao?"
" Bởi vì ta nghe nói Mạnh Bà rất keo kiệt, nấu canh còn luyến tiếc một chút gia vị, làm cho hương vị bát canh đó rất nhạt, ta cẩn thận cân nhắc không hiểu có phải muối ở dưới âm phủ rất đắt hay không...."
Ánh mắt của vị sát thủ dần dần bất mãn, hỏi lại: " Vì sao?"
Phương Tranh ngẩn người, cái gì mà vì sao? Đầu óc xoay chuyển trong chốc lát mới hiểu được, hóa ra sát thủ ca ca muốn hỏi vì sao bổn thiếu gia lại cứu hắn.
Phương Tranh cười tít cả mắt, nói:" Ta biết, tuy các ngươi là sát thủ, nhưng vẫn nói chuyện nghĩa khí. Ta cứu ngươi một mạng, ngươi muốn trả nhân tình này thì làm hộ vệ cho ta đi, có người muốn đến ám sát ta, ngươi liền giết hắn. Nếu như ta mà muốn ám sát người khác, ngươi cũng giúp ta đi giết hắn....Ăn cơm uống rượu thoải mái no say, lương tháng…mười lượng bạc, cuối năm tăng lương, như thế nào? Điểm phúc lợi này không sai đi sao?"
Sát thủ nghe vậy, cặp môi nứt nẻ khinh thường nhếch lên, tựa đầu quay sang một bên, mặc kệ Phương Tranh không thèm để ý.
Phương Tranh cứng đờ người, tiên đà thẹn quá hóa giận, con mẹ nó! Tân tân khổ khổ mới đem ngươi cứu được ra, ngươi có cái thái độ như vậy là ý gì? Không phải đều nói người giang hồ ân oán phân minh hay sao? Xem tình hình, phải chăng gã tiểu tử này muốn ăn xong chùi mép bỏ đi, hừ! Há lại có thể cho ngươi chiếm tiện nghi như vậy?
Phương Tranh hung tợn nói: " Uy! Nếu ngươi không đáp ứng ta cũng đành phải mặc kệ ngươi a, đám ngục tốt đều đang đứng ở bên ngoài đó nha, chỉ cần ta gật đầu một cái bọn chúng liền có thể xông vào, đem ngươi trói lên giá đỡ, rồi nướng ngươi thành con mực nướng a, còn xát thêm muối nha...."
Sát thủ hừ lạnh một tiếng, im lặng không nói lời nào, trên gương mặt lộ ra biểu tình cương quyết không hề hoảng sợ.
Phương Tranh nhãn châu xoay chuyển: " Có phải hay không ngươi chê tiền lương vẫn còn thiếu a? Chúng ta có thể thương lượng mà, hai mươi lượng bạc một tháng thì thế nào? Muốn bao nhiêu ngươi cứ mở miệng nói nha! Các người làm sát thủ không phải đều là vì tiền bạc hay sao? Đừng nói với ta, người làm việc dựa vào chính nghĩa cùng một lòng trung can thiết đảm...."
Lời này tựa như giọt nước tràn ly, rốt cuộc sát thủ cũng quay đầu lại, trong mắt hơi có chút thần thái nhạy bén, khàn giọng nói: " Giết người, hai trăm lượng. Hộ vệ, một ngày một trăm lượng. Đánh cho tàn phế, năm mươi lượng, đập ngã, ba mươi lượng...."
Phương Tranh nghẹn họng, trố mắt đứng nhìn theo miệng của gã sát thủ đang báo ra một chuỗi bảng giá dài dằng dặc, trong lòng khiếp sợ không thôi. Ai nói người cổ đại là ngốc tử đây? Nghe cái bảng giá biểu này, chỉ sợ sát thủ hiện đại cũng không tính toán được cẩn thận như hắn! Bổn sự giết người của vị sát thủ ca ca này còn chưa biết được, vậy mà hắn đã muốn giao tiền trước mới đi giết người, tiểu tử này tương đối chuyên nghiệp, có thiên tính trời sinh làm sát thủ.
Phương Tranh cẩn thận hỏi một câu: " Vậy có cần phải nuôi cơm ngươi nữa hay không?"
Sát thủ lạnh lùng nói:" Không cần, nhưng ngươi phải giao bạc cho ta trước."
Phương Tranh bấm đầu ngón tay tính toán giá cả, hiện tại hắn đang chuẩn bị thuê một vị bảo tiêu chi phí tựa hồ không nhỏ, chỉ là tiền lương thuê hắn, mỗi tháng phải trả hơn ba ngàn lượng tiền hoa, càng không nói đến những lúc giúp mình ẩu đả, đánh cho tàn phế hay đánh ngã một cái cũng đều phải trả tiền, chuyện này so với đi taxi ở thời tiền thế còn lợi hại hơn nhiều, khi đó thiếu gia ta vẫn còn không cảm thấy đau lòng muốn chết như bây giờ!
Nếu lúc trước không đưa cho Phùng Cửu Đao ngân phiếu mấy trăm vạn lượng, đương nhiên một chút bạc nhỏ nhoi này Phương đại thiếu gia không bao giờ để vào trong mắt, nhưng hiện tại có thể nói rằng trên người của Phương đại thiếu gia đã không còn một đồng nào, làm sao có thể mời được vị sát thủ ca ca này làm hộ vệ a?
Xem ra chuyện làm ăn buôn bán phải tính toán lại. Ngày được phóng ra ngoài, việc đầu tiên là đến chỗ của Phượng tỷ đi. Ngọc Như Trai khai trương đã lâu như vậy, cùng nên phân chia hoa hồng mới phải? Còn có vị Ngô thiếu gia kia nữa, thời hạn trả tiền lãi cũng đến lúc rồi….
Phương Tranh nhẩm tính trong chốc lát, đột nhiên cảm giác không đúng, nghiêng đầu nhìn sát thủ nói: " Uy, dường như giá cả của ngươi không đúng nha, ta mới vừa cứu ngươi, làm sao ngươi không tính khoản này?"
Ân tình cứu mạng như " dũng tuyền tương báo" không phải là câu thơ này hay sao? Tại làm sao thoạt nhìn tiểu tử này không có một chút nào "suối tuôn" đây? Ngược lại hắn còn đòi mệnh giá cao như vậy, muốn ăn thịt ngươi a….Khụ khụ.... (cứu một mạng trả một suối ân tình)
Nào ai ngờ sát thủ ca ca nghe thấy Phương Tranh nói như vậy, hai mắt liền nhắm lại dưỡng thần. Tỏ rõ thái độ " Cho dù ngươi có muốn đáp ứng hay không, dù sao ta vẫn cứ tính cái giá này." Nhìn bộ dạng ương ngạnh của hắn, trong lòng của Phương Tranh ngứa ngáy khó chịu, thật muốn mặc kệ hắn sang một bên, để cho đám ngục tốt kia gây sức ép với hắn. Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, thiếu gia ta tựa như ở bên ngoài đã đắc tội với không ít người, không chuẩn cũng có thể Phan lão già đã thuê sát thủ chờ bổn thiếu gia ở ngay bên ngoài thiên lao, nếu ta không có người bảo vệ, vừa phóng ra ngoài chẳng phải biến luôn thành tổ ong vò vẽ hay sao?
Hít một hơi thật sâu, Phương Tranh đổi thành biểu tình khẩn khoản, cầu xin nói: " Lão bản, có giảm giá một chút được hay không? Dạo này tiền bạc trong tay ta cũng không có nhiều lắm, ngươi bớt chút nữa, cho ta một cái giá hợp lý hơn đi…."
Chứng kiến sát thủ ca ca vẫn không thèm động đậy, Phương Tranh giận điên người, âm thầm dựng ngón tay giữa lên, hung hăng cắn răng nói: " Được! Cứ quyết định như vậy đi! Thiếu gia ta cũng coi như là trả tiền đi kĩ viện mà thôi."
Sát thủ nghe vậy, khó khăn vươn tay ra, lạnh lùng nói: " Bạc."
Phương Tranh ngẩn người: " Bạc nào?"
" Ngày hôm nay, một trăm lượng."
Phương Tranh cười khan, liếc xéo mắt nói: " Lão huynh, ngươi nên tự chiếu cố cho bản thân mình đi, nhìn bộ dạng này của ngươi, đừng nói ta hộ vệ cho ngươi đã là vạn hạnh, còn không biết xấu hổ muốn đòi bạc của ta."
Nhìn thân thể của người này chi chít vết thương, bộ dạng hơi thở trông giống như một người đang hấp hối, bộ dạng như thế này mà còn muốn đòi tiền, quả thực so với bổn thiếu gia, da mặt của hắn còn dày hơn rất nhiều nha.
Sát thủ cười lạnh, bỗng nhiên bật người ngồi dậy, hai chân khoanh tròn tạo tư thế đả tọa. Phương Tranh giật mình, hai mắt nhìn chằm chằm lên sát thủ ca ca đang dồn khí xuống đan điền, sau đó vận hành chân khí chạy ba mươi sáu vòng đại chu thiên, lại thêm một lần bảy mươi hai vòng tiểu chu thiên ….Chắc cũng dạng như thế, đả tọa mà, nhất định là phải như vậy, trong tiểu thuyết võ hiệp đều nói như thế, không cẩn thận một lát nữa cả người hắn còn bay lơ lửng ở trên không trung, ngũ khí triều dương, thăng thiên luôn sao?
Phương Tranh tràn ngập mong chờ, nâng cằm nhìn chằm chằm vào sát thủ ca ca, ước chừng trải qua thời gian khoảng hai canh giờ, bỗng nhiên sát thủ ca ca mở mắt, trong con ngươi bắn ra những đạo tinh quang sắc bén, giống như có vô số năng lượng ngưng tụ ở trong người, tùy thời đều có thể bùng phát hủy diệt toàn bộ địa cầu….sống động như thật?
Phương Tranh thấy thế vui vẻ nói: " Người đã đả thông hai mạch nhâm đốc rồi sao?"
Sát thủ ca ca không quản đến hắn, cúi đầu phóng mắt tìm kiếm chung quanh. Phương Tranh cao hứng muốn lấy lòng hắn, miệng còn hỏi: " Uy, ngươi tìm cái gì đó? Chẳng lẽ bị rơi đồ?"
Cuối cùng ánh mắt của sát thủ ca ca tập trung ở bên hông Phương Tranh. Phương đại thiếu gia bị giam vào trong thiên lao, mọi chuyện cũng chỉ là một vở kịch, đương nhiên sẽ không thay quần áo như phạm nhân bình thường, cho nên bộ dạng của hắn vẫn còn phong cách. Trên hông của hắn đeo một miếng ngọc bội, miếng ngọc bội này gọi là " Lưu Vân Bách Phúc", ý nghĩa trường tồn, phúc lộc kéo dài mãi mãi. Quan trọng nhất là….Miếng ngọc bội này do Phương phu nhân dùng một ngàn lượng bạc mời đại sư tinh thông ngọc thạch đả tạo, sau đó đem tặng cho nhi tử bảo bối của nàng.
Không đợi cho Phương Tranh kịp phản ứng, sát thủ nhanh như chớp đã tháo miếng ngọc bội bên hông của hắn xuống, sau đó đặt lên trên bàn tay trái, nhắm mắt vận khí, bàn tay phải chụm lại như thanh đao, hung hăng bổ xuống miếng ngọc bội, thế chém như chẻ tre. Ngay khi Phương Tranh còn ngơ ngác không hiểu được chuyện gì đang diễn ra, sát thủ ca ca chậm rãi buông lòng bàn tay trái ra, cư nhiên miếng ngọc bội Lưu Vân Bách Phúc đã bị biến dạng. Nó đã biến thành một đống bột phấn, những hạt phấn li ti trong suốt phản chiếu ánh đuốc lung linh, tản mát ra vô số những ánh lưu quang lóa mắt.
Sát thủ ca ca ngạo nghễ đem nắm bột phấn đưa đến trước mặt Phương Tranh, lạnh lùng nói một câu: " Ta có khả năng bảo vệ cho ngươi."
Sau đó lại ngửa tay phải lên, nói: " Bạc."
Bỗng nhiên Phương Tranh hơi giật mình nhìn sát thủ ca ca, lại giật mình nhìn nắm bột phấn ở nơi tay trái của hắn, khóe miệng khẽ co giựt, nước mắt tuôn trào: " Ngươi….Bồi thường!"
Sát thủ ca ca: " …."