Trọng Sinh Tại Đấu La Ta Có Ngũ Sinh Võ Hồn

Chương 1: Khởi đầu



"Đường Phong à, nay em trai bắt gôn oke á.""Hehe quá quá khen anh ơi."

"Kkkk, em cứ khiêm tốn à, mà nãy anh thấy có mấy pha xử lý bóng hơi thiếu quyết đoán nha, lần sau quyết đoán hơn tí là oke hơn rồi."

"Vâng cảm ơn ạ."

Cả nhóm CHC ngồi ăn chè sau trận bóng, Đường Phong đang ngồi tám chuyện cùng với những người bạn CHC, có thể nói tuy không ruột thịt nhưng mà mỗi người trong CHC luôn đối xử với nhau như gia đình, điều này khiến cho Đường Phong vơi đi phần nào nỗi nhớ nhà. Đường Phong vốn xuất thân từ một hộ khá giả từ Trùng Khánh, Trung Quốc nhưng anh luôn có một nỗi niềm là được sang Việt Nam học không phải là tiết kiệm chi phí học Đại học mà là để thể hiện sự tri ân của mình đối với 1 người Việt Nam từng cứu mạng anh khi anh đi du lịch tại Việt Nam.

Chuyện bắt đầu khi Đường Phong có chuyến đi du lịch tại thành phố Vũng Tàu, lúc đấy vì tính hâm chơi mà cậu đã vô tình ngã xuống lòng đường đúng lúc có một chiếc xe tải đang lao đến, tưởng chừng đã mất mạng thì có một người đã nhanh chân cứu cậu.
"Không sao chứ nhóc."

"Dạ không sao ạ, em cảm ơn anh ạ."

"Không có gì lần sau cẩn thận là được, ở VN giao thông không được mấy an toàn đâu đó."

"Dạ vâng ạ, mà cho em hỏi anh tên gì được không ạ với lại em thấy anh không phải người Trung Quốc sao mà có thể nói tiếng Trung rõ ràng và hay như bản xứ vậy ạ."

"Haaha, anh tên là Ngô Danh, và anh là người Việt chính gốc nhá, lý do anh nói tiếng Trung được là nhờ xem phim truyện Trung Quốc nhiều thôi nên đừng quá bất ngờ về điều đó."

"Được rồi nhanh chạy về chỗ ba mẹ đi, sau này mà có dịp thì cứ đến GTVT phân hiệu tại tp HCM quận 9, tp HCM mà gặp anh, anh làm giảng viên ở đấy."

"Dạ vâng ajaaaa, bye bye anh."

Từ đó mà Đường Phong có một ấn tượng rất tốt về con người VN, nên sau khi tốt nghiệp cấp 3 ở TQ thì cậu nhanh chóng chọn về VN học. Rất may mắn là cậu đến và nhanh chóng gặp nhóm CHC và dần dần tình yêu đối với VN của cậu ngày càng cao.
Quay trở lại hiện tại, Đường Phong đang trên đường về căn chung cư mà cậu ở thì từ đâu một đạo sấm sét đánh thẳng xuống cậu khiến cậu qua đời.

Đấu La Đại Lục, Thiên Đấu đế quốc TâyNam, Pháp Tư Nặc hành tỉnh.

Thánh Hồn thôn, nếu là chỉ nghe kỳ danh, vậy tuyệt đối là một cái tên làm kẻ khác kinh ngạc, nhưng trên thực tế, đây bất quá chỉ là Pháp Tư Nặc hành tỉnh Nặc Đinh thành Nam một cái thôn nhỏ chỉ có hơn ba trăm hộ mà thôi. Sở dĩ tên là Thánh Hồn, là bởi vì trong truyền thuyết, trăm năm trước nơi này từng sinh ra một vị hồn sư đạt đến hồn thánh cấp bậc mà theo đó thành danh. Điều này cũng là Thánh Hồn thôn vĩnh viễn kiêu hãnh.

Bên ngoài Thánh Hồn thôn, là một khi trồng trọt rộng rãi, nơi này xuất sản lương thực cùng thực phẩm, đều cung cấp cho Nặc Đinh thành, Nặc Đinh thành trong Pháp Tư Nặc hành tỉnh mặc dù không coi là đại thành thị, nhưng nơi này dù sao khoảng cách cùng biên giới với một đế quốc khác cũng rất gần, cũng tự nhiên là một trong những nơi đầu tiên mà thương nhân hai đại đế quốc giao dịch, Nặc Đinh thành bởi vậy mà phồn vinh, theo đó làm cho cuộc sống của bình dân trong thôn trang xung quanh thành thị so với địa phương khác tốt hơn nhiều.
Trời mới tờ mờ sáng, xa xa phương đông mọc lên một mảng bạch sắc nhàn nhạt, trên một tòa tiểu sơn cao chỉ hơn trăm thước bên ngoài Thánh Hồn thôn, đã có thêm một đạo thân ảnh nhỏ gầy.

Đó là hai hài tử chỉ năm, sáu tuổi, hiển nhiên, hắn thường xuyên thừa nhận sự ấm áp của mặt trời, da tay "tiểu mạch sắc" (màu hơi nâu nâu) khỏe mạnh, hắc sắc đoản phát nhìn qua rất lanh lợi, một thân quần áo mặc dù đơn giản nhưng sạch sẽ.

Đối với tiểu hài tử như bọn hắn mà nói, trèo lên ngọn núi cao trăm thước này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng kỳ quái chính là, bọn hắn đi tới đỉnh núi nhưng mặt lại không đỏ, không thở gấp, bộ dáng rất tự đắc.

Nam hài ngồi xuống trên đỉnh núi, hai mắt hắn gắt gao nhìn về phương Đông đang dần sáng lên một màu trắng, mũi chậm rãi hít vào, miệng từ từ thở ra, hít vào liên tục, thở ra nhẹ nhàng, đúng là hình thành vòng tuần hoàn tuyệt vời. Còn một nam hài khác thì đi coi những cái bẫy mà hắn đã chuẩn bị từ trước coi thử có con thú nào dính bẫy không.
Ngay lúc này, mắt hắn đột nhiên mở to, xa xa nơi chân trời, trong mảng bạch sắc đang sáng dần lên, phảng phất hiện lên một tia tử khí nhàn nhạt, nếu không phải có mục lực kinh người cùng không đủ chuyên chú, là tuyệt đối không cách nào phát hiện nó tồn tại.

Tử khí xuất hiện, làm nam hài tinh thần hoàn toàn tập trung lại, hắn thậm chí không hề thở ra, chỉ là từ từ hít vào rất nhẹ nhàng, đồng thời hai mắt gắt gao nhìn về phía màn tử sắc lúc ẩn lúc hiện.

Thời gian tử khí xuất hiện cũng không dài, khi phương Đông được ánh mặt trời từ từ dâng lên bao trùm thì tử khí đã hoàn toàn biến mất.

Nam hài lúc này mới chậm rãi nhắm hai mắt lại, đồng thời thở ra một hơi thật dài trọc khí trong cơ thể. Một đạo bạch sắc khí lưu giống như từ miệng hắn phun ra, sau đó từ từ tản đi.
Tĩnh tọa một hồi lâu, nam hài mới lại mở mắt, không biết có phải là tử khí triêm nhiễm không, trong đôi mắt hắn lóe lên một tầng nhàn nhạt tử ý, mặc dù tử sắc này tồn tại trong thời gian không dài rồi lặng yên thu liễm, nhưng chính lúc nó tồn tại cũng rất rõ ràng.

Chán nản thở dài, nam hài làm ra một vẻ mặt bất đắc dĩ tuyệt không nên xuất hiện ở tuổi hắn, lắc đầu, lầm bầm nói: "Vẫn không được, Huyền Thiên Công ta như trước không cách nào đột phá đệ nhất trọng bình cảnh. Đã suốt ba tháng, rốt cuộc là tại sao? Cho dù là Tử Cực Ma Đồng phải dựa vào "tử khí đông lai" (khí tím đến từ phía Đông) chỉ có thể tu luyện vào sáng sớm vẫn đang tiến bộ. Huyền Thiên Công không thể đột phá bình cảnh, Huyền Ngọc Thủ cũng vô pháp tăng lên. Lúc đầu ta tu luyện, tại đệ nhất trọng đến đệ nhị trọng, lúc đó tựa hồ cũng không gặp phải tình huống như vậy. Huyền Thiên Công tổng cộng cửu trọng, sao mà đệ nhất trọng này lại phiền toái như vậy? Chẳng lẻ, là bởi vì thế giới này cùng thế giới kia của ta vốn bất đồng sao? "
"Có phải hay không gặp phải bình cảnh tiểu Tam?"

"Đúng vậy đại ca, đệ vẫn không biết vì sao đến giờ vẫn chưa đột phá được bình cảnh???"

"Có lẽ do chưa thức tỉnh Võ hồn nên đệ không đột phá thôi, mà này lần này trúng mánh rồi ta bắt được 6 con thỏ nha hôm nay nhà ta có thịt ăn rồi."

Nói xong cả Đường Phong và Đường Tam nhanh chóng về nhà. Đi tới thế giới này đã hơn năm năm, hài tử trước mắt này, đúng là Đường Tam lúc đầu ở Đường Môn "khiêu nhai minh chí" (nhảy vực chứng minh). Khi hắn từ trong hôn mê tỉnh táo lại, phát hiện ngoại trừ cảm giác ấm áp cái gì cũng không làm được. Nhưng cái chết trong dự liệu cũng không có tới, rất nhanh, hắn thông qua một quá trình dồn nén đi tới thế giới này.

Qua một thời gian rất lâu, Đường Tam mới hiểu được chuyện gì xảy ra. Chính mình không chết, nhưng đã không còn là Đường Tam trước đây.
Lúc xuất sanh, Đường Tam dùng đến gần một năm thời gian, mới học được thế giới này ngữ ngôn. Hắn còn nhớ rõ, lúc chính mình xuất sanh, mặc dù vẫn không cách nào mở mắt quan khán, nhưng nghe được một giọng nam nhân hùng hậu đang "tê tâm liệt phế" (cõi lòng tan nát) mà kêu khóc. Khi hắn học xong thế giới này ngữ ngôn, bằng vào trí nhớ hơn người nhớ lại thì, cũng chỉ có thể nhớ, nam nhân kia tựa hồ kêu lên: "Tam muội, đừng bỏ ta." Mà nam nhân kia, chính là cha hắn Đường Hạo. Mẫu thân hắn ở thế giới này, khi đó cũng đã chết trong lúc khó sanh.

Không biết là thiên ý, hay là nhân duyên trùng hợp, vì kỷ niệm thê tử chết đi, Đường Hạo đặt cho hắn một cái tên thần kỳ sao vẫn là Đường Tam. Còn Đường Phong thì sau khi biết được bản thân trọng sinh đến Đấu La Đại Lục hắn rất mừng a, dù sao cũng có cơ hội được sống lại, chỉ có điều hắn không ngờ là bản thân lại trọng sinh thành Đường Tam ca ca sinh đôi, nhưng mà nghĩ lại thì hắn vẫn thích làm ca ca của Đường Tam hơn. Đi tới thế giới này, trải qua hưng phấn cùng với bây giờ là bình tĩnh, Đường Phong chỉ chờ thức tỉnh hệ thống, hắn xem ra, đây là ông trời lại cho hắn một cơ hội được làm cường giả như mơ ước của mình.
Đường Phong nhanh chóng cầm 6 con thỏ trờ về tuy không luyện tập Huyền Thiên Bảo Lục, tuyệt kĩ bảo mệnh của Đường Môn nhưng mà với kiến thức gymmer một thời thì không làm khó cậu khi mà cậu có thể nhanh chóng đuổi kịp Đường Tam mà không hề mệt. Nếu mà nhìn vào thì chắc chắn ai nấy cũng sẽ kinh ngạc với 2 đứa nhỏ này a. Còn Đường Môn tinh túy là cái gì? Ám khí, độc dược cùng khinh công. Đường Môn nội môn cùng ngoại môn khác nhau lớn nhất, chính là phương pháp sử dụng ám khí. Ngoại môn lấy cơ quan loại là chính, mà nội môn lại là thủ pháp chân chính. Độc dược bình thường là ngoại môn mới dùng, nội môn đích truyền đệ tử ám khí rất ít dụng độc, bởi vì bọn họ căn bản không cần.