Ngũ Lang không nóng lòng đi tân phòng, nhưng Trương thị lại gấp gáp.
“Mẹ và bà ngoại con nhàm chán không có việc gì, chỉ ở đây tán gẫu. Con tới đây làm gì chứ?” Trương thị trách móc Ngũ lang: “Thân thích, trưởng bối trong nhà con đều đã gặp hết rồi. Hôm nay là ngày gì chứ, ai còn có thể trách con không đủ lễ? Mau mau trở về phòng đi, đừng để nương tử con phải đợi.”
“Con bé ở trong phòng có một mình, con nhanh đến với nó đi.”
Trương thị thúc giục Ngũ lang nhanh chóng về tân phòng với Tần Nhược Quyên.
Nữ quyến trong nhà thấy vậy đều thiện ý cười. Tân lang không vội về gặp tân nương, mà mẫu thân của tân lang đã nóng ruột rồi. Cũng chẳng phải suy nghĩcho hắn, không phải trong lòng bà vội vã muốn ôm tôn tử thôi sao. Dĩ nhiên, đây cũng là một phần thiện ý của Trương thị, tân nương mới vào cửa không thể lạnh nhạt.
“Mẹ, không vội, con ngồi đây với mọi người một lát.” Ngũ lang cũng không đứng dậy, chỉ cười nói.
Trương thị nhìn sắc mặt Ngũ lang hơi hồng hồng, liền biết hắn uống rượu trên yến tiệc.
“Sao lại uống nhiều như vậy?” Trương thị gọi Ngũ lang đến gần, nhỏ giọng hỏi, lại giận trách nói: “Không phải đã sớm dặn dò bọn họ ư, để bọn họ giúp con cản trở một chút, uống ít rượu một chút sao. Hôm nay con là tân lang, chuyện nào mới quan trọng con không nhớ sao?”
Phong tục ở phủ Liêu Đông, khi thành thân, sau khi bái thiên địa, chính thức kết thành phu thê. Tân nương được đưa vào tân phòng ngồi, tân lang thì phải nhập tiệc đến chúc từng vị khách, thân bằng hảo hữu đến góp vui, một khâu mời rượu này lại càng không thể thiếu.
Có câu tục ngữ, tân hôn ba ngày không phân lớn nhỏ. Trong ba ngày đầu này, dĩ nhiên cũng bao gồm cả trên bàn rượu, mọi người đều có thể thoải mái mà náo tân lang tân nương. Mà trên bàn tiệc uống rượu mời, tân lang bị chuốc đến say quả thật đếm không hết.
Một nhà Liên Mạn Nhi cũng biết phong tục này, lại nghĩ tới Ngũ lang còn trẻ, là một thư sinh, mà bối phận cũng không cao, đoán chừng tình thế trên bàn tiệc nhất định hết sức “nghiêm trọng”, vì vậy bọn họ đã sớm thu xếp chu đáo. Bàn ai mời rượu Ngũ lang, ngoài gã sai vặt lanh lợi đi theo, một nửa là hầu hạ, một nửa là xem tình hình đổi rượu nước ra ngoài, còn cố ý mời Trầm Tam gia, Ngô Gia Hưng, Vương Ấu Hằng thay phiên đối phó.
Trầm Tam gia lớn hơn mấy tuổi lại có thân phận chịu trách nhiệm áp trận, người ta không tiện chuốc rượu Ngũ lang. Về phần mấy người Ngô Gia Hưng, Vương Ấu Hằng cùng thế hệ trẻ tuổi với Ngũ lang, vậy nên chịu trách nhiệm giúp Ngũ lang cản rượu. Cái kiểu cản rượu này, không giống như Trầm Tam gia. Trầm Tam gia thì đứng bên cạnh Ngũ lang, có trách nhiệmngăn trở người không đến mời rượu. Ngô Gia Hưng, Vương Ấu Hằng làm người chặn rượu, cũng chỉ có thể uống rượu thay Ngũ lang mà thôi.
Trừ những người này, còn có Trầm Lục đích thân ra trận, giúp Ngũ lang kính một bàn rượu.
“Mẹ, con không uống nhiều lắm. Mọi người đã cản không ít rượu giúp con rồi ạ.” Ngũ lang cười nói. Không nói người khác, Ngô Gia Hưng tửu lượng tốt như vậy còn bị mọi người chuốc đến say ngất ngưởng, hai người còn lại chặn rượu cho Ngũ lang cũng đều say hết cả.
Trương thị thấy mặc dù ngoài mặt Ngũ lang ửng đỏ, nhưng lời nói cử chỉ đều không có gì khác thường, tâm cũng thả lỏng. Tuy vậy, Trương thị vẫn cho người mang canh giải rượu lên. Nhìn Ngũ lang uống xong, liền đuổi Ngũ lang đi.
“Đi đi, đến chỗ nương tử con đi. Chúng ta tâm sự, có con ở đây chúng ta còn nói thế nào được.” Trương thị nói vậy, Ngũ lang vẫn cười không chịu đi. Trương thị dứt khoát gọi người đến, phân phó đưa Ngũ lang đến tân phòng, cứ thế đuổi Ngũ lang đi.
Mặc dù trong nhà phần lớn là trưởng bối của Ngũ lang, nhưng hôm nay là ngày quan trọng, mọi người đều dễ tính rất nhiều. Chờ Trương thị đuổi Ngũ lang đi xong, một phòng người lại bắt đầu tán gẫu.
“Ngũ lang giờ đã trưởng thành rồi.” Lý thị cảm thán với Trương thị: “Mới ngày nào, bây giờ con cũng thành mẹ chồng rồi. Ngũ lang là đứa nhỏ tốt, sau này nhất định sẽ hiếu thuận con. Cuối cùng mẹ cũng không cần ngày ngày lo lắng cho con nữa.”
“Mẹ, đại tỷ đã sớm không cần người lo lắng nữa rồi.” Hồ thị ngồi bên cạnh Lý thị cười nói: “Đại tỷ đây gọi là khổ tận cam lai, cuộc sống về sau chỉ toàn vui vẻ hưởng phúc thôi.”
“Hôm nay làm mẹ chồng, mười tháng nữa là bà nội được rồi.” Ngô Vương thị ở bên cạnh cũng cười nói.
Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi cũng ngồi đây, nghe mọi người nói đùa, Liên Mạn Nhi hướng Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi ra hiệu, ba người đứng lên.
“Mẹ, chúng con về phòng nói chuyện đây ạ.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
“Đi đi.” Trương thị gật đầu. Các nàng nói cao hứng, có vài lời các tiểu cô nương không tiện nghe. Mấy tỷ muội Liên Mạn Nhi muốn đi trò chuyện, tất cả mọi người đều không phản đối.
Liên Chi Nhi còn mang theo Đại Bảo. Liên Mạn Nhi ôm Đại Bảo, dẫn Liên Chi Nhi và Liên Diệp Nhi đến Tây phòng ngồi.
“Nhà mình bây giờ quả là không thiếu thứ gì” Ba tỷ muội ngồi xuống, Liên Chi Nhi đánh giá một lượt, liền nói.
Lúc trước chưa thành thân với Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi cùng người một nhà tới phủ thành, cũng ở trong phòng này một thời gian ngắn. Khi đó, tòa nhà này mới mua lại không bao lâu, trang trí cũng đơn giản. Hôm nay, trong nhà đã sửa lại, còn có thêm rất nhiều thứ tốt.
“Là lúc chuẩn bị hôn sự của ca ca, tòa nhà này đều phải tu sửa một lần. Cả phòng này cũng được sửa sang theo. Vốn muội không muốn bày… mấy thứ này, là mẹ nói để trong khố phòng cũng chẳng được gì, còn không bằng chọn một chút bày ra ngoài.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Đồ cổ đặt trong phòng, có thứ là mấy người bọn họ nhìn trúng nên mua về, cũng có lễ do người đưa tặng. Còn có, chính là đồ mà lần này hoàng đế và hoàng hậu ban thưởng xuống.
Ngoại trừ tặng rất nhiều xiêm y đồ trang sức đeo tay cho Liên Mạn Nhi, Trầm Cẩn còn chọn thêm một ít đồ cổ tinh xảo đưa tới. Những thứ này Liên Mạn Nhi nói cứ cất đi là được rồi, nhưng Trương thị khuyên nàng chọn một ít bày ra.
“… Cũng để tỏ lòng với long ân của hoàng thượng và hoàng hậu…” Lúc ấy Trương thị còn nói như vậy. Lời nói có vẻ nho nhã như vậy, không hề giống lời Trương thị có thể nói ra. Liên Mạn Nhi cũng biết, đây là lời khuyên của mấy thái thái, phu nhân với Trương thị.
Lúc trước Trầm tam phu nhân cũng nói lời tương tự với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, cũng gật đầu. Hôm nay thân phận nàng không còn như trước, đã là huyện chủ, cuộc sống thế này thật quá đơn giản(nguyên văn là“起居坐卧之处太简了”– khởi tửtọa ngọa chi xửthái giản liễu), người khác nhìn vào không ổn.
Liên Chi Nhi từng ở trong phòng này, còn cảm thấy mới mẻ. Liên Diệp Nhi là lần đầu tiên tới, càng cảm thấy hoa cả mắt. Đại Bảo ăn uống no đủ, mới vừa rồi còn ngủ một giấc, lúc này cực kỳ có tinh thần, nhìn cái gì cũng đều cảm thấy mới lạ.
Liên Mạn Nhi ôm Đại Bảo, lướt qua những thứ đồ trang trí đẹp đẽ kia, giới thiệu một lượt cho Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi và Đại Bảo. Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi nghe đến nhập thần. Đại Bảo chưa đủ lớn để hiểu những thứ này, chẳng qua nhìn thấy thích liền muốn sờ.
“Ấy, con đừng đụng vào” Liên Chi Nhi lại dạy bảo Đại Bảo. “Những thứ này đều là đồ quý giá, con lại nghịch ngợm, làm vỡ thì làm sao bây giờ?”
“Mấy thứ này có là gì, Đại Bảo thích cứ để cháu chơi đi. Trừ đồ ngự tứ phải giữ gìn cẩn thận ra. Những thứ khác rơi vỡ thì thôi. Tiểu hài tử, đứa nào không làm vỡ qua mấy món đồ.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Tiểu hài tử, không thể dưỡng thành tính tình thế được.” Liên Chi Nhi có chút không đồng ý nói: “Ở nhà chúng ta cũng như vậy.”
Đại Bảo là bảo bối của người một nhà Ngô gia. Nhưng ở phương diện dạy dỗ hài tử Liên Chi Nhi làm rất tốt, nàng sẽ không quá cưng chiều Đại Bảo. Vì vậy, mặc dù tuổi còn nhỏ, Đại Bảo đã tương đối hiểu chuyện. Vì thế mới càng được người yêu thích.
Quả nhiên, Liên Chi Nhi nói như vậy, Đại Bảo liền an tĩnh lại, mặc dù trên mặt còn có chút ủy khuất, nhưng cũng không muốn lấy những thứ đó chơi nữa.
Liên Chi Nhi như vậy, Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu. Nếu như đổi lại là nàng, nàng cũng sẽ nuôi dạy hài tử của mình như vậy. Nhưng Đại Bảo là cháu trai nàng, nàng khó tránh khỏi có chút mềm lòng.
Liên Mạn Nhi bảo tiểu nha đầu tới, lấy đồ Đại Bảo thích đến cho cháu chơi.
“Mấy thứ này nặng lắm, cháu ôm chơi không vui đâu, để dì tìm thứ tốt cho cháu chơi nhé.” Sau đó, Liên Mạn Nhi vừa cười với Đại Bảo, vừa bảo Cát Tường tới mở rương, lấy ra hai quả cầu linh lung bằng bạc được điêu khắc cùng một kiểu, đưa cho Đại Bảo chơi.
Đại Bảo được linh lung cầu, vui vẻ ra mặt. Liên Mạn Nhi cười hiền hòa dặn Cát Tường, Thiện Hỷ đứng ở bên cạnh chơi với bé, còn mình và Liên Chi Nhi, Liên Diệp Nhi an tĩnh nói chuyện.
“Mạn Nhi là huyện chủ.” Liên Chi Nhi cảm thán nói với Liên Diệp Nhi.
Về tin tức này, Liên gia không muốn thông báo rộng rãi, nhưng chuyện lớn như vậy, mọi người truyền tai nhau, giống như đã mọc cánh, đảo mắt đã truyền khắp phủ Liêu Đông. Đừng nói thân quyến của Liên gia, toàn bộ Tam Thập Lý Doanh Tử, mà cả huyện Cẩm Dương đều oanh động.
“… Tri huyện đại nhân cố ý xuống nông thôn, cả nhà lại đều ở phủ thành, liền đến nhà tỷ. Tỷ nghe tỷ phu muội nói hai câu, hình như là muốn xây miếu xây từ gì đó.” Liên Chi Nhi nói với Liên Mạn Nhi: “Mà này, Ngũ lang thành thân, Tri huyện đại nhân cũng mang lễ tới. Chắc là sẽ thương lượng chuyện này với cha và Ngũ lang đấy.”
“Như vậy…” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, liền nói: “Để muội bàn bạc trước với cha và ca ca. Mới có gì đâu, mà phải xây miếu với từ đường, muội không chịu được đâu. Hơn nữa, vừa hao phí nhân lực vật lực. Dù là Huyện nha xuất tiền, nhưng đó cũng là thuế má của hương thânmà.”
Bất kể là nông dân, hay là thương gia, kiếm sống đều hết sức cực khổ. Bọn họ tiết kiệm ngược xuôi mới đủ nộp thuế má, số tiền này hẳn là nên dùng vào những chuyện giúp nước giúp dân mới đúng. Muốn dùng tiền mồ hôi nước mắt của mọi người để xây những thứ công trình vô nghĩa cho bản thân, dù thế nào Liên Mạn Nhi cũng không chấp nhận được.
“Tỷ thấy, muội chẳng cần trao đổi với cha và Ngũ lang đâu.” Liên Chi Nhi nói: “Tri huyện có theo chân bọn họ nói, bọn họ cũng không đáp ứng.”
“Vậy thì được,” Liên Mạn Nhi nghĩ lại, cười gật đầu: “Chuyện này muội không cần phải gấp.”
Không nói Ngũ lang, mà cả Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín có lẽ không hiểu mấy đạo lý lợi quốc lợi dân gì đó, nhưng trong xương ông vẫn luôn là người chất phác. Mặc dù hiện nay trên người có quan hàm, nhưng ông cũng không tự nhận thấy mình là quan, mà chỉ là dân chúng bình thường, hơn nữa còn là dân chúng có cuộc sống trôi qua không tệ, vì vậy nên càng thêm trân trọng những ngày sống bình yên sung túc.
Bách tính sinh sống vốn không dễ dàng, phung phí tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng sẽ bị thiên lôi đánh chết. Không cần Liên Mạn Nhi nói, Liên Thủ Tín cũng sẽ không đáp ứng Tri huyện dùng tiền của huyện nha xây những thứ kia cho Liên Mạn Nhi.
Chuyện xảy ra sau đó cũng chứng minh, Liên Chi Nhi với Liên Mạn Nhi lường trước hoàn toàn không sai. Tri huyện đến tìm Liên Thủ Tín và Ngũ lang, hai người đã rất kiên quyết cự tuyệt.