Ban đầu, Liên Mạn Nhi tính để Liên Chi Nhi cùng Đại Bảo ở lại phòng nàng, nhưng mà Liên Chi Nhi một mực không đồng ý. Liên Chi Nhi cũng có đạo lý của nàng, Ngô Ngọc Quý, Ngô Vương Thị, Ngô Gia Hưng đều là khách, hơn nữa còn là lần đầu tiên tới phủ thành, lần đầu tiên vào ở nơi này. Liên Chi Nhi cảm thấy, nàng không thể một mình tới ở cùng Liên Mạn Nhi, vẫn là người một nhà bọn họ ở cùng một chỗ thì tốt hơn.
Cái tốt hơn này, đương nhiên không phải chỉ chính nàng, mà là một nhà Ngô gia.
Lúc ấy Liên Chi Nhi vừa nói, Liên Mạn Nhi đã hiểu. Liên Chi Nhi đây là lo lắng Ngô Ngọc Quý, Ngô Vương thị và Ngô Gia Hưng ở nơi này có cái gì không quen. Mặc dù Mạn Nhi và Trương thị đã sớm nói, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, cũng sẽ chọn người thích hợp đi qua hầu hạ, nhưng Liên Chi Nhi vẫn lo lắng.
Liên Mạn Nhi cũng không miễn cưỡng, dù sao cùng ở trong một nhà, muốn gặp mặt cũng không có gì bất tiện.
Chỉ là, sau khi an bài Liên Chi Nhi đi qua rồi, Liên Mạn Nhi và Trương thị đều có chút cảm khái.
“Tỷ con… giờ thành người Ngô gia rồi…” Trương thị lẩm bẩm nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi không phải là không nghĩ như vậy, nàng thậm chí còn suy nghĩ xem, bây giờ ở trong lòng Liên Chi Nhi, nàng có thể xếp thứ mấy. Chẳng qua, ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, liền cảm thấy bản thân có chút buồn cười.
Trong đời, rất nhiều thay đổi không thể tránh khỏi. Chỉ có thể không ngừng thích ứng, không ngừng điều chỉnh mình.
Mà Liên Chi Nhi làm như vậy, Liên Mạn Nhi cũng có thể hiểu. Liên Chi Nhi làm như vậy, thật ra là tốt cho cả nàng lẫn gia đình nàng. Hơn nữa, cũng rất phù hợp với cá tính của Liên Chi Nhi. Liên Chi Nhi có tâm nhãn, làm việc cũng sẽ không muốn dùng thủ đoạn. Nàng làm như vậy, một mặt là đã hòa hợp với người Ngô gia, coi trọng gia đình cùng người nhà nàng, mặt khác, đối với nhà mẹ đẻ nàng cũng không khách khí, sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì nàng biết, bất kể như thế nào, người nhà mẹ đẻ cũng sẽ không xa cách nàng, ở trước mặt nhà mẹ đẻ, nàng luôn có thể là chính mình.
Liên Chi Nhi làm vợ người, nhiều chuyện không tiện, không được như Liên Mạn Nhi lúc này. Liên Diệp Nhi một tiểu cô nương không có gì ràng buộc, thật cao hứng ở trong phòng của Liên Mạn Nhi. Liên Diệp Nhi hoàn toàn không cần lo lắng đến Triệu thị. Triệu thị ở cùng với Lý thị.
Tối hôm đó, hậu viện ở ngõ Tùng Thụ đèn dầu sáng rực. Trong nhà Trương thị náo nhiệt đến tận canh ba. Tất cả mọi người đều cao hứng, mặc dù mệt nhọc, nhưng ai cũng không ngủ.
Trương thị lại càng hăng hái tinh thần, vừa cùng đám người Lý thị nói chuyện, vừa cách một thời gian ngắn lại sai nha đầu đi tân phòng dò thăm tin tức, nhìn xem Ngũ lang và Tần Nhược Quyên đã ngủ chưa.
“Đừng lộ diện trước mặt chúng nhé” Trương thị dặn dò tiểu nha đầu: “Cứ đứng ở xa nhìn xem đã tắt đèn chưa là được.”
Nha đầu đi ba lượt, mỗi lần trở lại đều bẩm báo nói đèn trong tân phòng vẫn sáng. Tất cả người hầu hạ cũng đều ở trong.
“Ngày cũng không còn sớm, sao còn chưa ngủ chứ?” Trương thị liền nói.
“… Nô tỳ thấy, đại gia hẳn còn chưa muốn ngủ. Liền tới gần nhìn một chút… Đại gia và đại thiếu phu nhân đang nói chuyện.” Tiểu nha đầu nói với Trương thị: “Hai người nói việc nhà, còn bàn về học vấn, rất hòa hợp. Đại gia còn sai người mang thức ăn cho đại thiếu phu nhân. Nô tỳ cũng không nói là phu nhân sai nô tỳ đến. Mà nói nô tỳ không có chuyện gì làm, ngẫu nhiên đi ngang qua, muốn nhìn tân nương một chút…”
Tiểu nha đầu này cũng là đứa nhỏ lanh lợi.
Một phòng đều cười, nói Ngũ lang biết đau lòng vợ.
“Ngươi cũng không cần đi theo gấp gáp, có gì phải vội kia chứ.” Ngô Vương thị cười nói với Trương thị: “Người ta vợ chồng son có chuyện nói với nhau, đó chính là tình cảm tốt. Tình cảm tốt rồi, chuyện khác còn cần lo lắng sao.”
Trương thị suy nghĩ một chút, cảm thấy đúng là như vậy. Chỉ là, đợi một hồi, bà không nhịn được lại bảo tiểu nha đầu đi qua. Chờ tiểu nha đầu trở lại nói Ngũ lang và Tần Nhược Quyên còn chưa ngủ, Trương thị liền sốt ruột.
“… Đi đến phòng bếp, bưng hai chén canh táo đỏ hạt sen đi qua. Bảo rằng ta nói, hôm nay đã mệt mỏi rồi, dặn chúng sớm nghỉ ngơi cho khỏe.” Trương thị nghĩ một hồi, phân phó tiểu nha đầu.
“Hai đứa đều trẻ tuổi. Con sợ chúng còn thẹn thùng, nên thúc giục một chút.” Tiểu nha đầu đi rồi, Trương thị còn cố ý giải thích với đám người Lý thị.
Mọi người lại được dịp cười vui vẻ. Vào lúc canh ba, Trương thị nghe tiểu nha đầu nói Ngũ lang bên kia đã ngủ rồi, lúc này mới yên tâm, ngồi nói vài câu với Lý thị, mọi người mới về phòng nghỉ ngơi.
Hôm sau, Liên Mạn Nhi dậy sớm rửa mặt, cũng chọn lấy một bộ xiêm y màu sắc tươi sáng, rồi đi sang phòng Trương thị.
Hôm nay Liên Thủ Tín và Trương thị còn dậy sớm hơn thường ngày, cũng đã chỉnh trang tươm tất. Hai vợ chồng tươi cười đầy mặt, ngồi trên tiểu kháng đối diện giường gạch. Rất nhanh, Tiểu Thất cũng tới. Hai tỷ đệ ngồi trên ghế kê dọc theo kháng.
Ngay sau đó, phía ngoài có tiểu nha đầu đi vào bẩm báo.
“Đại gia, đại thiếu phu nhân tới.”
Ngũ lang dẫn theo Tần Nhược Quyên tới gặp cha mẹ. Ở niên đại này, muốn lập gia đình, trừ bái thiên địa, vào động phòng ở ngày thành thân, hôm sau còn phải kính trà, hầu hạ cha mẹ chồng, tân nương tử mới được coi là chính thức vào cửa, trở thành một thành viên của nhà chồng.
“Mau mời bọn họ vào.” Trương thị vội phân phó.
Tiểu nha đầu vén màn cửa, hai người Ngũ lang và Tần Nhược Quyên đi đến. Dưới đất, sớm đã có tiểu nha đầu trải nệm vải thật dày. Ngũ lang cùng Tần Nhược Quyên đi vào, quỳ trên nệm vải, dập đầu với Liên Thủ Tín và Trương thị, miệng gọi cha mẹ.
Tiếp theo, tiểu nha đầu bưng mâm trà tới đây, trên mâm trà là hai chén trà nóng.
Tần Nhược Quyên đứng lên, trước kính Liên Thủ Tín, sau kính Trương thị. Liên Thủ Tín cùng Trương thị mỉm cười nhận trà. Tiểu nha đầu hồi môn của Tần Nhược Quyên đưa lên hai cặp vớ, Tần Nhược Quyên nhận lấy, dâng lên cho Liên Thủ Tín và Trương thị.
Trương thị cầm lên, cẩn thận nhìn, tán dương một phen, đưa một đôi vòng tay bạch ngọc cho Tần Nhược Quyên. Sau đó, Trương thị nắm tay Tần Nhược Quyên dặn dò hai câu, dặn nàng không nên câu nệ.
“… lúc đính hôn, mẹ đã nói với nương con. Con vào cửa nhà ta rồi, mẹ sẽ xem con như khuê nữ.”
Dặn dò Tần Nhược Quyên xong, Trương thị lại dặn dò Ngũ lang.
“… Con phải đối đãi tốt với thê tử. không được phép khi dễ con bé. Con bận rộn suốt ngày, không cần để ý đến mẹ, có rảnh rỗi thì dành thời gian cho vợ nhiều một chút…”
Trương thị làm mẹ chồng không chỉ không lập quy củ với con dâu, mà một chút bộ dáng của mẹ chồng cũng không có. Ngay cả lời dặn dò nhi tử với con dâu cũng nghiêng về con dâu nhiều hơn một ít.
Trương thị dặn dò xong liền gọi Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đến.
“Mạn Nhi, Tiểu Thất, đến chào hỏi chị dâucác con đi.”
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đều cười đứng dậy, tiến lên làm lễ ra mắt với Tần Nhược Quyên. Mọi người trước kia đều đã gặp, lần này thân phận đã khác. Sắc mặt Tần Nhược Quyên trở nên hồng, hơi có chút không tự nhiên, chỉ là cử chỉ vẫn hào phóng khéo léo như trước.
Nàng không nhận lễ của Liên Mạn Nhi, còn muốn hành đại lễ với Liên Mạn Nhi, được Liên Mạn Nhi nhanh chóng đỡ lại.
“Chị dâu,nếu có người ngoài thì thôi, bây giờ đang ở trong nhà, lễ này nên miễn.” Liên Mạn Nhi cười nói với Tần Nhược Quyên.
“Muội muội con nói rất đúng, chúng ta là người một nhà. Trước mặt người khác mới phải câu nệ lễ tiết. Nay chúng ta ở trong nhà mình, muội muội đã miễn, con nên thuận theo đi.” Trương thị cũng nói với Tần Nhược Quyên.
Tần Nhược Quyên nghe lời Trương thị, lén nhìn sang Ngũ lang một cái. Thấy Ngũ lang khẽ gật đầu. Nàng mới bằng lòng, lại cùng Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất ngang hàng hoàn lễ.
Tần Nhược Quyên lại lấy ra hai món thêu, một bộ giấy và bút mực đưa cho Liên Mạn Nhi. Đưa cho Tiểu Thất cũng là một bộ giấy và bút mực cùng một bộ trường bào.
Cả vớ đưa cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị, châm tuyến cho Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất, đều do Tần Nhược Quyên tự mình làm. Đây là một loại quy củ của nàng dâu mới khivào cửa nhà chồng. Thứ nhất biểu hiện thân cận, thứ hai là muốn ở trước mặt nhà chồng thể hiện hiền đức và tài năng.
Liên Mạn Nhi đáp lễ Tần Nhược Quyên một hà bao tự mình làm. Tiểu Thất thì đáp lễ Tần Nhược Quyên hai hộp vân tử. Tần Nhược Quyên thích đánh cờ, hơn nữa còn đánh không tệ. Phần đáp lễ này của Tiểu Thất thể hiện quan hệ tốt đẹp giữa hắn và chị dâu.
Tiểu Thất tên tiểu tử này lắm chiêu trò, bây giờ đã dần hiển lộ rồi đây.
Người trong nhà đều đã gặp rồi, Trương thị lại để cho đại nha đầu Đa Phúc dẫn đường đưa Ngũ lang và Tần Nhược Quyên đến khách viện, gặp mặt các trưởng bối khác. Đầu tiên là Lý thị, nhất định phải bái kiến, sau đó chính là bá mẫu Triệu thị, còn có các đường ca, đường tẩu, đường muội ở Liên gia. Liên Chi Nhi là đại cô đã gả ra cửa, vốn là không cần đến gặp vào hôm nay. Nhưng bây giờ một nhà Liên Chi Nhi đang ở nơi này làm khách, lại là đại cô cực kỳ được cả nhà yêu thương coi trọng, Ngũ lang cũng dẫn Tần Nhược Quyên đi theo gặp mặt.
Trước khi đến, Ngũ lang đã âm thầm nói với Tần Nhược Quyên biết những chuyện này rồi. Tần Nhược Quyên lưu loát mang theo lễ vật đi một vòng, đám người Lý thị, Liên Chi Nhi cũng chuẩn bị quà đáp lễ.
“Đại sự cuối cùng cũng hoàn tất.” Trương thị ngồi ở thượng phòng, tay vuốt ve đôi giầy mà Tần Nhược Quyên tặng cho bà, mặt mày hớn hở cảm khái.
“Một tảng đá đè nặng trong đầu cuối cùng cũng đã buông xuống. Sau này, trong lòng ta cũng an tâm hơn.” Mặc dù Liên Thủ Tín không hớn hở vui mừng ra mặt như Trương thị, nhưng tình độ coi trọng và vui mừng cũng không hề thua kém Trương thị chút nào.
Trong một gia đình, nhi tử cưới vợ là đại sự có ý nghĩa đến chừng nào. Nó biểu thị rằng gia tộc có thêm thành viên mới càng thêm thịnh vượng, huyết mạch được kéo dài, gia nghiệp có người thừa kế.
Đã vào tháng chạp, mắt thấy đã cuối năm, Lý thị và nhóm thân quyến cũng không ở lâu lại phủ thành, tham gia hôn lễ của Ngũ lang xong liền trở về.
Sau khi Ngũ lang thành thân cùng Tần Nhược Quyên, phu thê hai người vô cùng thân thiết, tương kính như tân. Tần Nhược Quyên cử chỉ hào phóng, cẩn tuân lễ phép, cũng không vì mẹ chồng Trương thị hiền từ hòa ái mà có chút lười biếng hay cao ngạo. Ngũ lang vì thế mà đối với Tần Nhược Quyên càng thêm ân ái.
Liên Mạn Nhi nhìn hết thảy trong mắt, cũng thấy an tâm.
Mắt thấy sắp đến năm mới, Liên Thủ Tín nói phải hồi hương trở về nhà cũ mừng năm mới.