Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 1014: Sính lễ lớn



Ở nhà cũ tại Tam Thập Lý Doanh Tử đến mùng năm, ăn sủi cảo, bán mở hàng đầu năm xong, nhà Liên Mạn Nhi liền thu dọn hành lý, xe ngựa nối đuôinhau về phủ thành. Trong đội xe về phủ thành lần này, trừ sáu người nhà Liên Mạn Nhi, còn dẫn theo hai người Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi.

Đại Bảo cũng được đi theo. Trương thị và Liên Chi Nhi, ngồi trong xe ngựa của Liên Mạn Nhi. Do xe ngựa của Liên Mạn Nhi được chế theo phẩm cấp của huyện chủ nên rộng rãi thoải mái hơn những xe khác trong nhà.

Dù còn trong tháng giêng nhưng kế tiếp sẽ phải chuẩn bị cho hôn lễ của Liên Mạn Nhi nên có rất nhiều việc cần thu xếp. Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi cũng tới đây giúp đỡ. Ngô Gia Hưng biết ăn nói, trên đường biết tùy cơ ứng biến, theo giúp đỡ Liên Thủ Tín, Ngũ Lang ở bên ngoài. Dù Liên Chi Nhi không giỏi bằng Ngô Gia Hưng nhưng cũng có thể ở bên trong giúp kiểm kê, coi sócđồ đạc, đáng tin cậy hơn người khác.

Liên Thủ Tín và Ngũ Lang cũng rất vui lòng dẫn theo Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi. Cuộc sống của Ngô gia ngày càng sung túc, hai người này sau này cũng phải quản gia, xử lý công việc, bây giờ đi theo giúp đỡ cũng là một loại rèn luyện.

Dĩ nhiên, đây cũng là một cơ hội để quan lại nhà giàu ở phủ thành quen biết Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi, để hai người này có thể dung nhập vào vòng tròn giao thiệp của Liên gia ở phủ thành.

Ngoài ra, còn do nhân tố cảm tình. Liên gia có việc, cũng không lo không có ai giúp đỡ lo liệu. Nhưng hai người Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi tới giúp đỡ, ý nghĩa lại hoàn toàn khác. Ban đầu trước khi Liên Chi Nhi xuất giá, Liên Mạn Nhi luôn ở bên nàng. Bây giờ muội muội Liên Mạn Nhi sắp thành hôn, làm tỷ tỷ cũng nên ở bên muội muội của mình.

Trở lại phủ thành, vẫn sắp xếp cho Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi một tiểu viện để ở lại như cũ. Mỗi ngày Ngô Gia Hưng đều tới tiền viện giúp đỡ. Liên Chi Nhi thì dẫn Đại Bảo tới hậu viện, giúp Trương thị, Liên Mạn Nhi và Tần Nhược Quyên xử lý công việc.

Đại Bảo rất ngoan, chỉ cần có Liên Chi Nhi ở trước mặt, sẽ để tiểu nha đầu trông nom, chơi với nhóc, không khóc không quấy. Đây là điều mà hài tử ở tuổi của bé khó mà có được.

“Từ lúc nhỏ mà suy ra lúc lớn, sau này Đại Bảo trưởng thành cũng là người có tính tình tốt.” Liên Mạn Nhi khen Đại Bảo. Cha mẹ là người hiền lành, gia đình cũng hòa thuận, đối với Đại Bảo dù yêu thương nhưng không cưng chiều, Đại Bảo muốn lớn lên không đứng đắn cũng không dễ.

“Có nhớ ông bà nội không?” Lúc rảnh rỗi, mấy mẹ con uống trà ăn điểm tâm, nàng bế Đại Bảo dỗ dành bé.

“Dạ nhớ….” Đại Bảo ăn một miếng cao hoa quế, ngây thơ nói.

“Ông bà nội yêu thương cháu thật không tốn công.” Trương thị liền cười: “Chờ qua hai ngày nữa, ông bà nội cháu cũng tới.”

Vốn là Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi đi theo giúp đỡ, Đại Bảo để lại cho Ngô Vương thị bởi sợ nhóc đi theo, Liên Chi Nhi sẽ không có thời gian và tinh lực giúp đỡ xử lý công việc. Nhưng Liên Chi Nhi không nỡ xa Đại Bảo. Đại Bảo cũng còn quá nhỏ, không thể rời xa Liên Chi Nhi. Cũng do Liên Mạn Nhi nói không có gì đáng ngại, Liên Chi Nhi mới dẫn Đại Bảo theo.

Chỉ cần Liên Chi Nhi có thể tới, có thể giúp đỡ hay không đều là chuyện nhỏ. Hơn nữa, người trong nhà cũng nhiều. Nhiều nha đầu, gã sai vặt như vậy, cũng không sợ không ai trông Đại Bảo.

Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị tất nhiên cũng phải tới tham gia hôn lễ của Liên Mạn Nhi, hai người không chịu tới uống rượu mừng suông, cũng nói muốn giúp đỡ. Chỉ là, trong tháng giêng, Ngô gia không ít việc. Vì vậy hai người để Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi dẫn Đại Bảo đi trước, bọn họ ở nhà lo liệu công việc xong mới tới.

Không chỉ Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị, Triệu thị và Liên Diệp Nhi, còn có mấy người Trương Thanh Sơn, Lý thị cũng cùng tới.

Thời gian thắm thoắt trôinhanh, phủ thành trải qua hai trận tuyết lớn, đảo mắt đã tới mười lăm tháng giêng. Mười sáu tháng giêng là lễ ăn hỏi của Trầm gia và Liên gia.

Ngày này, Liên Mạn Nhi dậy sớm, trang điểm cẩn thận, bị mọi người ngồi vây quanh trong nhà. Một phòng đầy người đang cười nói thì nghe thấy tiếng trống nhạc phía ngoài ngày càng tới gần, cũng biết là người tặng sính lễ của Trầm gia tới. Tiếp theo liền nghe thấy tiếng pháo nổ vang, đây là người tặng sính lễ của Trầm gia đã tới cửa, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Tiểu Thất dẫn người tiếp đón.

Quả nhiên có tiểu nha đầu chạy vào bẩm báo, nói là người tặng sính lễ của Trầm gia đã tới, đã được đón vào tiền sảnh đãi trà. Ngay sau đó, liền có tiểu nha đầu mang thiếp ghi danh sách lễ vật tới, mọi người cười chuyền nhau xem. Liên Mạn Nhi còn chưa xem xong thiếp thì phía trước đã sai người mang giấy hôn thú của Trầm gia tới cho nàng xem.

Cả khu trạch viện từ trên xuống dưới đều vui mừng, lại nghe thấy tiếng pháo nổ vang, đây là tiệc của Liên gia đã chuẩn bị xong, mời người của Trầm gia tới tặng sính lễ ngồi vào uống rượu.

Bên ngoài vui mừng, náo náo nhiệt nhiệt, trong phòng của Liên Mạn Nhi dù có hơi yên tĩnh nhưng cũng tràn ngập vui sướng. Ngày này, Liên Mạn Nhi không cần ra ngoài tiếp khách, chỉ ngồi trong phòng. Liên Chi Nhi dẫn theo Đại Bảo, còn có Liên Diệp Nhi ở trong phòng với nàng.

Phía ngoài mở tiệc, trong phòng cũng bày bàn nhỏ trên giường, bọn nha đầu ra vào như nước chảy, mang thức ăn lên. Liên Mạn Nhi chỉ chọn mấy món bọn tỷ muội thích ăn để lại, cũng bày đầy một bàn, ba tỷ muội và Đại Bảo ngồi quanh bàn cùng ăn cơm.

Đại Bảo còn nhỏ, lúc ăn cơm trên cổ đeo yếm, Liên Chi Nhi đút điểm tâm hầm nhừ cho Đại Bảo ăn.

“Mạn Nhi tỷ, vừa rồi muội ra ngoài nhìn, sính lễ Lục gia đưa tới bày đầy một sân, có bao nhiêu cái rương, muội cũng không đếm hết.” Liên Diệp Nhi cực kì hứng thú nói với Liên Mạn Nhi.

Đại Bảo đang ăn, nghe thấy Liên Diệp Nhi nói có nhiều hòm đồ tốt, tiểu tử này liền trở nên kích động.

“Đừng nghịch.” Liên Chi Nhi vội dụ dỗ Đại Bảo: “Ăn cơm đi đã, ăn no rồi mẹ và dì dẫn con ra ngoài xem.”

Bởi vì Liên Mạn Nhi luôn ngồi trong phòng, lúc nãy cũng chỉ nhìn danh sách sính lễ chứ chưa nhìn vật thật.

“Dạ” Đại Bảo là một hài tử nghe lời, Liên Chi Nhi nói vậy, nhóc liền ăn thật ngoan.

Bên này ba tỷ muội chậm rãi ăn cơm, đợi đến lúc bữa tiệc ở tiền sảnh tàn cuộc, người tặng sính lễ của Trầm gia rời đi thì cũng qua buổi trưa.

Mấy người Trương thị, Lý thị, Ngô Vương thị, Triệu thị tới, gọi Liên Mạn Nhi cùng đi xem sính lễ. Sính lễ Trầm gia tặng bày ở trong viện, phải đợi tất cả mọi người xem qua rồi mới có thể cất vào kho. Liên Mạn Nhi ra khỏi phòng, quả nhiên thấy trong sân chất đầy rương lớn rương nhỏ, màu đỏ vui tươi đập vào mắt.

Sính lễ của Trầm gia cực kì chu đáo, cực đẹp, cũng rất quý giá.

Đầu tiên chính là sáu rương đầy đồng bạc, hai hòm đồng tiền vàng, đây là toàn bộ số tiền sính lễ của Lục gia, tổng là 6000lượng bạc trắng, 2000lượng hoàng kim. Sau đó là hai bộ đồ trang sức gắn ngọc trai và ngọc lục bảo; ngoài ra còn có hai hộp vàng; hai hộp ngọc bích; bốn hộp trâm, vòng, nhẫn; sáu hòm y phục và vải vóc; còn có nhiều loại bánh, hồng, thịt viên, kẹo, gà, vịt, nến cỡ lớn, nhang đèn.

Sính lễ của Trầm gia như thế khiến mọi người của Liên gia đều vô cùng cao hứng. Sính lễ đầy đủ, quý giá cho thấy Trầm gia coi trọng cô dâu, coi trọng cửa hôn sự này, coi trọng Liên gia là thông gia. Mọi người của Liên gia dĩ nhiên cũng thấy vẻ vang.

Chờ kiểm tra sính lễ xong, cả nhà về phòng ngồi xuống. Lần này Trầm gia tặng sính lễ, cũng thông báo ngày cưới đã chọn. Hai nhà bàn bạc, quyết định ngày cưới của Trầm Lục và Liên Mạn Nhi là vào mùng mười tháng hai.

“Cũng không còn mấy ngày.” Liên Thủ Tín nói: “Ta thấy phần lớn những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị gần như đầy đủ, mấy ngày tới chúng ta lại thêm chút sức lực.”

Mọi người cười đồng ý, Ngũ Lang cầm danh sách sính lễ, cả nhà bàn bạc xem xử trí số sính lễ của Trầm gia như thế nào.

Những sính lễ này, một phần trong đó là quà đáp lễ của Liên gia, đã đưa cho người tặng sính lễ của Trầm gia mang về. Về phần các loại bánh ngọt kia là để tặng cho bạn bè thân thích. Các loại kẹo cũng để lại dùng dần.

Bây giờ Ngũ Lang muốn bàn bạc với mọi người xem những thứ đồ còn lại, bao gồm tiền sính lễ, phải xử lý như thế nào. Ở niên đại này, theo tập tục thì tiền sính lễ và sính lễ sẽ do người của nhà gái tự do chi phối. Cũng không có quy tắc nhất định. Những chuyện như gả con gái lấy tiền sính lễ để cưới vợ cho con cháu trong nhà cũng không hiếm thấy.

Tất nhiên Liên gia sẽ không làm chuyện như vậy, đừng nói với điều kiện gia đình như bây giờ sẽ không làm thế, dù là nhà nghèo như trước cũng không làm chuyện bán con gái để trợ cấp cho con trai.

Đừng nói Liên Thủ Tín và Trương thị sẽ không làm chuyện như vậy, chính là Ngũ Lang và Tiểu Thất cũng sẽ không đồng ý, Liên Mạn Nhi rất tin tưởng điều này.

“Tiền sính lễ này của Lục gia, đừng nói là đứng đầu phủ Liêu Đông, cho dù ra ngoài cũng không có mấy nhà có thể sánh bằng.” Liên Thủ Tín liền nói: “Ý của ta là, số tiền sính lễ này, một đồng chúng ta cũng không giữ lại, đều để Mạn Nhi mang đi, làm tiền tiết kiệm cho con bé.”

“Con cũng có ý này.” Ngũ Lang cười nói.

Trương thị và Tiểu Thất cũng đều gật đầu. Tần Nhược Quyên dĩ nhiên cũng không nói gì khác. Thật ra thì việc xử lý số sính lễ này, cả nhà đều đã có quyết định sẵn trong đầu, đều theo nguyên tắc cũ. Ngày trước gả Liên Chi Nhi cũng làm như vậy.

Ngoại trừ tiền sính lễ, mấy món đồ trang sức, trang sức đeo tay, xiêm y, vải vóc, cả nhà cũng không giữ lại cái gì, đều để cho Liên Mạn Nhi mang về nhà chồng. Nhà giàu người ta bình thường cũng sẽ giữ lại một chút sính lễ, những nhà một văn tiền cũng không giữ lại như Liên gia rất ít.

“Ta gả khuê nữ, tiêu tiền cũng là việc vui, còn cần kiếm tiền từ việc này sao? Đừng nói là bây giờ, dù là trước kia, ta cũng không thể làm như vậy. Những thứ Trầm gia đưa tới đều cho Mạn Nhi mang đi cất đáy hòm. Để cho Mạn Nhi của chúng ta sau này cả đời ăn uống sử dụng cũng không hết.” Liên Thủ Tín lại nói.

“Cho dù không có những thứ này, thứ chúng ta chuẩn bị cho Mạn Nhi cũng đủ để Mạn Nhi tiêu xài mấy đời.” Ngũ Lang cười nói, lại lấy từ trong tay áo ra một hộp gấm, đưa cho Liên Mạn Nhi.

“Đây là cái gì?” Liên Mạn Nhi nhận hộp gấm, cũng không mở ra ngay mà hỏi Ngũ Lang trước.

“Đây là Lục gia giao riêng cho huynh, không viết trên danh sách sính lễ.” Ngũ Lang liền nói: “Huynh cũng chưa xem, đưa luôn tới cho muội.”

Trừ sính lễ trong danh sách, Trầm Lục còn tặng đồ khác cho nàng? Không biết là thứ gì. Liên Mạn Nhi sờ sờ hộp gấm, trong lòng nghĩ, không biết trong hộp gấm là thứ gì. Cầm trong tay thấy rất nhẹ, chắc không phải là vàng ngọc.

“Chẳng lẽ là ngân phiếu, tiền riêng huynh ấy tích lũy, bây giờ giao cho ta để biểu lộ lòng trung thành?” Liên Mạn Nhi nghĩ trong lòng, nhẹ nhàng mở hộp gấm ra.