Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 104: Tâm tình của liên đóa nhi



Edit: pthu Beta: Sakura Trong tay Liên Mạn Nhi mang theo một rổ đậu phộng, nàng có chút giật mình, nhìn Liên Đóa Nhi một cái . Vẻ mặt Liên Đóa Nhi có chút cứng ngắc, vì nàng rất ít khi chủ động cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện.

“Liên Mạn Nhi, ta có việc tìm ngươi.” Liên Đóa Nhi nói ra. Liên Đóa Nhi có việc tìm nàng, là có chuyện gì, hẳn là có việc muốn nàng hỗ trợ. Muốn nàng hỗ trợ, thái độ còn chảnh như vậy, Liên Đóa Nhi cho là bản thân nàng là ai a. Trong lòng Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, cũng không đáp lại Liên Đóa Nhi , cất bước liền hướng trong phòng mà đi. Trong lòng nàng vốn không thích Liên Đóa Nhi, không muốn trả lời nàng.

“ Liên Mạn Nhi…” Liên Đóa Nhi vừa nhìn thấy Liên Mạn Nhi không để ý tới nàng, nàng liền nóng nảy, duỗi ra một tay, nắm lấy cánh tay Liên Mạn Nhi .

Liên Mạn Nhi dừng lại chân, quay đầu nghiêng qua liếc Liên Đóa Nhi.

“ Muội gọi ai vậy ? “

“Liên , Mạn Nhi tỷ . “ Liên Đóa Nhi thấy vẻ mặt Liên Mạn Nhi mang thần sắc không dễ chọc , ngữ khí liền yếu đi ,có chút không tình nguyện , lại có chút nhút nhát mà gọi Liên Mạn Nhi một tiếng tỷ .

Liên Mạn Nhi và Liên Đóa Nhi cùng tuổi, so với Liên Đóa Nhi lớn hơn mấy tháng, Liên Đóa Nhi lẽ ra gọi nàng là tỷ, nhưng trước kia Liên Đóa Nhi con mắt nằm trên đỉnh đầu , trong con mắt nàng Liên Mạn Nhi là đứa trẻ quê mùa, số lần gọi Liên Mạn Nhi là tỷ, liền đếm đủ một bàn tay.

“Mạn Nhi tỷ. “ Liên Đóa Nhi còn gọi một tiếng.

“Chuyện gì a, Đóa Nhi ? “ Có việc cầu người, Liên Đóa Nhi cũng hiểu được nên ăn nói khép nép chút ít, trong lòng Liên Mạn Nhi cười nhẹ xuống, liền hỏi.

“ Mạn Nhi tỷ, tỷ… tỷ có thể giúp ta một chuyện sao?’’

“ Lúc này cần phải xem là chuyện gì? “ Liên Mạn Nhi liền nói. Nàng thật đúng là có chút hiếu kì, Liên Đóa Nhi muốn nàng giúp đỡ cái gì.

Liên Đóa Nhi không có lập tức nói. Mà là nhìn lướt qua mọi nơi.

“Mạn Nhi tỷ, hai ta đi về phía hậu viện rồi mới nói.”

Liên gia nhân khẩu nhiều, muốn nói chuyện giấu người khác, chỉ có thể đi tới phía hậu viện, chỗ đó rộng lớn. Bình thường không có việc gì mọi người cũng sẽ không đến.

“Chuyện gì không thể nói ở đây?” Liên Mạn Nhi kỳ quái nói.

« Mạn Nhi tỷ . Ta cầu tỷ … » Liên Đóa Nhi có chút sốt ruột nói . Con mắt liền hướng phòng giữa Tây phòng nghiêng mắt nhìn đi , tựa hồ là sợ hãi bị Cổ thị các nàng chứng kiến .

Cùng là con gái Cổ thị sinh ra, Liên Đóa Nhi cùng Liên Hoa Nhi tính tình lại bất đồng. Liên Đóa Nhi dựa vào thổ ngữ nông thôn nói, chính là miệng có chút cứng rắn, không giống Cổ thị cùng Liên Hoa Nhi, miệng đều rất ngọt, nếu như các nàng nguyện ý, có thể đem ngươi nâng lên tận trời. Liên Đóa Nhi cũng sẽ không nói chuyện lừa người, một chữ van xin. Đúng là ngàn khó vạn khó

« Muội hãy đi trước a, ta đem đậu phộng đưa về phòng . Liền đi tìm muội. » Liên Mạn Nhi nói .

« Vậy Mạn Nhi tỷ, tỷ nhất định phải đến a. » Liên Đóa Nhi lại năn nỉ nói .

« Chút chuyện nhỏ này, còn sợ ta lừa muội. » Mạn Nhi nói.

Liên Đóa Nhi lúc này mới quay người, nện bước một đôi chân bó chậm rãi hướng đi về sau viện đi.

Liên Mạn Nhi đi vào phòng. Đem rổ đậu phộng buông xuống.

Trương thị ngồi ở trên giường gạch , đang ở dưới cửa sổ may y phục.

« Mạn Nhi , con đến thử xem, quần áo này vừa hay không vừa người, nếu không vừa người mẹ có thể sửa lại . » Trương thị thấy Liên Mạn Nhi tiến vào, liền nói. Trong tay Trương thị chính là một bộ quần áo mùa thu, đã may gần xong.

Liên Mạn Nhi vội vàng rửa sạch tay, cởi giày lên trên giường, đem áo bên ngoài cởi ra, dưới sự giúp đỡ của Trương thị, đem quần áo mới vá mặc vào.Trương thị tay nghề rất tốt, may quần áo vô cùng vừa người, chỉ là quần cùng với cái áo đều hơi dài một chút.

“Nhị tỷ mặc quần áo mới thật là đẹp.” Tiểu Thất từ bên ngoài tiến vào, liền vỗ tay nói.

Trương thị nhìn kỹ từ trên xuống dưới, đem hai nơi muốn sửa mỗi chỗ đều dùng châm tuyến làm dấu hiệu, lúc này mới cho Liên Mạn Nhi đem quần áo cởi ra.

« Đem cái này gấp vào bên trong nhiều hơn một chút là được rồi , đợi sang năm các con cao lớn, nới ra, còn có thể mặc được . » Trương thị nói.

Gia đình nhà nông làm kiện quần áo mới không dễ dàng , nhất là tiểu hài tử mau lớn lên , nếu may quần áo vừa người , bất quá một năm, thì bộ quần áo kia liền chật, không thể mặc được rồi. Cho nên hộ nông dân nhà thông thường thời điểm may quần áo đều như Trương thị vậy , ở mép ( gấu quần, gấu áo í ) gập nhiều vào trong một ít, đợi hài tử cao lớn, lại đem chỗ vải gập vào đó nới rộng ra, có thể mặc một hai năm .

“ Vừa rồi ở bên ngoài, là Đóa Nhi tới tìm con ? “ Trương thị lại cầm kim lên , lúc này mới nhớ tới hỏi.

Liên Mạn Nhi lúc này mới nhớ ra nàng đáp ứng Liên Đóa Nhi ra phía sau viện tìm nàng. Là con gái ai lại không thích quần áo mới xinh đẹp kia. Liên Mạn Nhi vốn cũng không có đem những lời nói của Liên Đóa Nhi coi là quan trọng, lại lo thử quần áo mới, liền đem Liên Đóa Nhi quên đến sau đầu rồi .

« Vâng, muội ấy nói có việc muốn con giúp đỡ. » Liên Mạn Nhi liền nói với Trương thị .

« Đóa Nhi có thể có chuyện gì cần con giúp đỡ ? » Trương thị cảm thấy có chút kỳ quái.

« Con cũng nghĩ không ra. » Liên Mạn Nhi lắc đầu , « Muội ấy giống như sợ lại để cho người khác biết, con đi nghe một chút, xem là chuyện gì. »

Liên Mạn Nhi mặc lại quần áo cũ vào , từ trên giường gạch đi xuống.

« Tỷ, đệ đi cùng tỷ. » Tiểu Thất nói.

« Một mình tỷ đi thôi, đệ cùng mẹ nói chuyện đi. » Liên Mạn Nhi không có để cho Tiểu Thất đi theo. Bộ dáng vừa rồi của Liên Đóa Nhi , xác thực là có chuyện , hơn nữa còn bất tiện khi nói chuyện trước mặt người khác. Nếu như Tiểu Thất đi theo , sợ là Liên Đóa Nhi không chịu nói. Được rồi, Liên Mạn Nhi đối với chuyện Liên Đóa Nhi rốt cục có chuyện gì tìm nàng hỗ trợ, trong lòng vẫn là rất ngạc nhiên.

Liên Mạn Nhi liền hướng nhà chính đi , xuyên qua gian ngoài, đi tới hậu viện .Trong vườn hậu viện , hiện tại chỉ có cải trắng cùng rau cải xôi ( rau chân vịt ) , còn có luống rau vươn thẳng trên cây cải củ, những chỗ khác đều là trụi lủi . Hiện tại đã gần chạng vạng , trong gió đã có cảm giác lành lạnh rõ ràng, đã có hương vị cuối thu .

Liên Đóa Nhi chờ ở bên cạnh luống rau chân vịt, tựa hồ là chờ có chút nôn nóng, trông thấy Liên Mạn Nhi đi tới , tức giận trong ánh mắt cũng không có che giấu.

« Tỷ sao giờ mới đến, ta chờ cũng đã nửa ngày rồi . » Liên Đóa Nhi trừng mắt nhìn Liên Mạn Nhi phàn nàn nói .

Trong lòng Liên Mạn Nhi thấy buồn cười, Liên Đóa Nhi này tính tình kiêu căng ,cũng không biết là như thế nào dưỡng thành đây, bỏ qua mấy ngày qua, tựa hồ cũng không có gì thay đổi.

« Đóa Nhi, cái giọng điệu này của muội, là cùng ta nói chuyện kia ? » Liên Mạn Nhi không muốn cùng Liên Đóa Nhi chấp nhặt, nhưng cũng muốn để cho Liên Đóa Nhi hiểu một chút quy củ cơ bản .

« Ta ? » Liên Đóa Nhi lúc này mới nghĩ tới Liên Mạn Nhi này sớm không phải Liên Mạn Nhi yếu đuối lúc trước rồi, hơn nữa nàng còn có việc cầu Liên Mạn Nhi . « Mạn Nhi tỷ, tỷ đã đến rồi . »

Liên Mạn Nhi nhìn bộ dáng Liên Đóa Nhi xoay xoay chuyển chuyển trong lòng liền cảm thấy buồn cười , lúc này mới lại nói . « Ta có rất nhiều việc phải làm, muội cũng không phải không biết . »

Tầm mắt Liên Đóa Nhi liền rơi xuống trên chân Liên Mạn Nhi, Liên Mạn Nhi là chân to, từ nhỏ chính là mệnh làm việc, về sau cũng là làm việc nặng. Nàng cũng không giống nhau, nàng từ nhỏ bó chân, cùng các cô gái gia đình nhà giàu trong thành giống nhau lớn lên trong nuông chiều. Cũng là bởi vì nàng là chân bó, Tiền đại ca giúp đỡ nàng, đem nàng giống như là trân bảo, cũng không cho nàng làm việc. Nếu như đổi lại là Liên Mạn Nhi, kia khẳng định phải thổi lửa nấu cơm ,cùng nha đầu chắc chắn giống nhau.

Nàng là trời sinh mệnh Quý, Liên Mạn Nhi là trời sinh mệnh Tiện, nàng sao phải cùng Liên Mạn Nhi so đo cái kia. Nghĩ tới những thứ này, tinh thần Liên Đóa Nhi liền bình ổn chút ít , nhìn Liên Mạn Nhi biểu tình liền thêm một chút khinh thường.

Liên Mạn Nhi đem biểu tình biến hóa của Liên Đóa Nhi đều nhìn ở trong mắt , nàng đoán Liên Đóa Nhi này tự hào chính mình chân nhỏ, không nhìn trúng nàng chân to , nơi nào có thể nghĩ đến Liên Đóa Nhi lúc này nghĩ chính là tiền người bán hàng rong . Liên Mạn Nhi cũng không cảm thấy chân to có cái gì không tốt, ngược lại vô cùng may mắn, đối với sự khinh thường của Liên Đóa Nhi cũng không có để ở trong lòng .

“Đóa Nhi, muội có chuyện gì, nói mau a.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Mạn Nhi tỷ, ngày mai tỷ còn đi chợ đúng không?” Liên Đóa Nhi liền hỏi.

“Đi ah.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Muội có cái gì muốn nhờ mua?”

“Không phải.” Liên Đóa Nhi lắc đầu, lại nhìn chung quanh một chút, xác định chung quanh không có người khác, mới hạ thấp thanh âm nói, “Mạn Nhi tỷ, ta cầu tỷ thay ta nhắn giùm mấy câu nói…”

“À?” Liên Mạn Nhi khó hiểu, “Nhắn hộ lời nói, nhắn hộ lời nói cho ai?”

“Cho Tiền đại ca.” Liên Đóa Nhi nói.

“Tiền đại ca, ai là Tiền đại ca?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Đúng rồi, chính là Tiền đại ca.” Liên Đóa Nhi trên mặt bị nhiễm một tầng mây đỏ.

« Muội nói là người bán rong họ Tiền ? » Liên Mạn Nhi bây giờ thật sự giật mình.

“Mạn Nhi tỷ, nhỏ giọng một chút, cũng đừng làm cho người nghe thấy.” Liên Đóa Nhi vội vàng nói.

Liên Mạn Nhi không khỏi một lần nữa cao thấp dò xét Liên Đóa Nhi.

Liên Đóa Nhi mặt liền đỏ hơn.

“Ta biết rõ tỷ đang suy nghĩ gì, mọi người đều cho là Tiền đại ca bắt nạt ta . » Nói đến hai chữ bắt nạt, Liên Đóa Nhi cắn cắn bờ môi. Nàng nghĩ đến sau khi trở về, Cổ thị liền cởi tất cả quần áo của nàng , cứ như vậy kiểm tra thân thể của nàng , cái loại cảm giác nhục nhã này một lần nữa xông lên đầu. “Tiền đại ca không phải người như vậy, hắn đối với ta rất tốt.”

Liên Mạn Nhi liền nhẹ gật đầu, nàng vẫn còn muốn biết người bán hàng rong họ Tiền là đối tốt với Liên Đóa Nhi như thế nào, khiến cho Liên Đóa Nhi bây giờ còn nhớ thương hắn , nhưng khi đó còn không chịu nói một câu giải vây giúp người bán rong họ Tiền .

« …Ta rất sợ hãi , nếu như ta không chạy , Hoa Nhi tỷ khẳng định muốn đánh chết ta, nếu không mẹ ta cũng sẽ đánh chết ta . Ta liền đi ra cửa , ai cũng không phái hiện ra ta . » Liên Đóa Nhi vừa nói, vừa bắt đầu khóc lên.

Ngày đó tất cả mọi người đều bận rộn chuyện Liên Hoa Nhi , xác thực không để ý đến Liên Đóa Nhi .

“… Ta đi không nổi thì gặp Tiền đại ca.”

« Muội làm như thế nào để nói cho hắn biết muội là con dâu nuôi từ bé ? »

« Ta muốn nói là ta từ trong nhà chạy ra ngoài, khẳng định hắn sẽ đưa ta về nhà …Con dâu nuôi từ bé không phải là rất đáng thương ư, khi đó tỷ cũng không muốn đi làm mà. » Liên Đóa Nhi nói

Liên Đóa Nhi cũng bất quá mới mười tuổi , trong nhận thức của nàng, con dâu nuôi từ bé là đáng thương nhất rồi, làm khó cho nàng thêu dệt ra một phen như vậy, lừa người bán hàng rong họ Tiền.

“… Ta vốn cũng là muốn đi trấn trên, đó mới là nhà của ta. Kết quả Tiền đại ca dừng lại , thì ra là chúng ta ở cùng phòng , đây là lão thiên đang giúp ta. » Liên Đóa Nhi lại tiếp tục nói, « ..Tiền đại ca lại để cho ta ngủ trên giường, chính hắn ngủ ở trên cái rương, cái gì cũng không cần ta làm, mỗi ngày bán lấy tiền mua đồ ăn cho ta ăn …không có ai so với Tiền đại ca đối xử với ta tốt hơn. »

Liên Đóa Nhi tựa hồ là đắm chìm trong hồi ức có chút tốt đẹp, trên mặt lộ ra vẻ mặt ngọt ngào. Bây giờ rất nhiều chuyện…, nàng giấu ở trong lòng, không thể nói với Cổ thị , cũng không thể nói với Liên Hoa Nhi hoặc là Tưởng thị , hôm nay đều nói ra với Liên Mạn Nhi .

Liên Mạn Nhi như bị sét đánh, nàng có chút ngây người , chính là cái vẻ mặt cùng điệu bộ kia của Liên Đóa Nhi, là nàng hiểu sai rồi sao, mới mười tuổi mà thôi, hay là nói hiện tại các bé gái đều trưởng thành sớm như vậy .

“Liên Đóa Nhi, muộị không phải là…” Thích cái người bán hàng rong kia đi !