Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 148: Người mua



Edit: Huyền Phạm Beta: Sakura “Ấu Hằng ca, có tin tức gì tốt?” Liên Mạn Nhi thấy sắc thái mặt Vương Ấu Hằng vui mừng, liền đem bút lông trong tay quẳng xuống hỏi.

Vương Ấu Hằng mỉm cười đem thư đưa cho Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi tiếp nhận thư, từ đầu đến cuối nhìn kĩ một lần, trong thư có nhiều chữ nàng không hiểu, bởi vậy cũng không thể xác định nội dung bức thư. Nàng chỉ có thể xác định bức thư này là của một người bạn của Vương Ấu Hằng viết đấy, trong thư nói đến chuyện mua rượu nho.

“Ấu Hằng ca, là có người muốn mua rượu nho của nhà muội sao?” Hai con mắt của Liên Mạn Nhi lập tức sáng lên.

“Mạn Nhi, muội xem có thể hiểu?” Vương Ấu Hằng tựa hồ có chút giật mình.

“Ah, nhiều chữ không biết, muội là đoán đấy.” Liên Mạn Nhi có chút không có ý tứ mà nói.

Nhà nàng ủ bảy mươi bình rượu nho kia đã sớm thành rồi, qua loại bỏ, về sau còn năm mươi bình, không sai biệt lắm thì khoảng một ngàn cân. Nhiều rượu như vậy nhưng Liên Mạn Nhi không có vội vã bán, ngoại trừ đưa mấy cân cho Trương Thanh Sơn nhấm nháp, nàng còn đưa một ít cho Vũ chưởng quỹ, Võ Trọng Liêm cùng Vương Ấu Hằng, cũng nói nhà nàng có rất nhiều, nếu có người muốn mua thì tới tìm nàng.

Xem ra Vương Ấu Hằng để chuyện này ở trong lòng rồi, giúp nàng tìm được người mua.

“Ấu Hằng ca, làm phiền ca đọc thư lên a.” Nội dung cụ thể trong thư, Liên Mạn Nhi vẫn muốn biết đấy, bởi vậy chỉ có thể cầu trợ ở Vương Ấu Hằng.

“Nếu là ngại học tập, viết chữ mệt mỏi, như vậy về sau nếu có thư hoặc cái khác, ngươi cũng chỉ có thể xin sự giúp đỡ của người khác rồi.” Vương Ấu Hằng tiếp nhận thư, cũng không có đọc ngay lập tức, mà là nhìn xem Liên Mạn Nhi nói ra.

“Nha.” Liên Mạn Nhi lập tức hiểu được, nàng mới vừa tập viết, nhận thức chữ phi thường có hạn, như thế nào có thể đọc hiểu phong thư kia. Những cái này Vương Ấu Hằng đều biết đến. Vương Ấu Hằng là người rất cẩn thận, có lẽ sẽ trực tiếp đem nội dung trong thư hướng Liên Mạn Nhi nói rõ, mà không phải để chính cô xem thư.

Vương Ấu Hằng làm như vậy, là vì âm thanh phàn nàn lơ đãng của Liên Mạn Nhi vừa rồi, muốn cho Liên Mạn Nhi biết rõ tầm quan trọng của việc học hành như thế nào.

“Ấu Hằng ca, muội vừa rồi là tùy tiện nói nói, muội sẽ học tập thật tốt đấy.” Liên Mạn Nhi nghiêm mặt nói.

Ánh mắt Vương Ấu Hằng cùng ánh mắt Liên Mạn Nhi chạm nhau, thấy thần sắc Liên Mạn Nhi chăm chú cũng liền nhẹ gật đầu.

“Như vậy cũng tốt. Ta tin tưởng chuyện Mạn Nhi đã nói thì nhất định sẽ làm.”

Kế tiếp Vương Ấu Hằng thực sự đem nội dung trong thư từng chữ đọc cho Liên Mạn Nhi nghe, Liên Chi Nhi cùng Tiểu Thất nghe nói là chuyện bán rượu nên cũng đều bu lại.

“Muốn mua rượu chính là Trầm gia?” Đợi Vương Ấu Hằng đem nội dung thư đọc hết, Liên Mạn Nhi liền hỏi.

“Ừ, nội dung trong thư viết chính là như vậy.” Vương Ấu Hằng gật đầu.

“Là Trầm gia nào?” Liên Mạn Nhi lại hỏi một câu.

“Tất nhiên là phủ thành Trầm gia, chính Trầm lục bọn hắn.” Vương Ấu Hằng nói.

Liên Mạn Nhi đã từng đem gút mắc cùng Trầm Lục nói với Vương Ấu Hằng, đương nhiên đã bỏ bớt đi chuyện nàng đã cứu Thẩm Lục một mạng ở trong núi.

“Ấu Hằng ca, không phải vì Trầm Lục muốn bồi thường thiệt hại cho chúng ta nên mới mua rượu nho nhà chúng ta a?” Liên Mạn Nhi trầm ngâm nói.

“Hẳn không phải là như vậy.” Vương Ấu Hằng suy nghĩ một chút rồi nói, “Ta cho vị bằng hữu này uống qua rượu nho mà muội đưa tới, chỉ nói là một gia đinh chế riêng cho ta đấy, cũng không nói là nhà các muôi. Vị bằng hữu này của ta lại đem rượu này đề cử cho Trầm gia, tự nhiên cũng sẽ không nói tên của các muội. Vậy nên Trầm gia có lẽ cũng không biết rượu nho mà họ muốn mua là của nhà các muội ủ đấy.”

Vương Ấu Hằng nói như vậy cũng có đạo lý. Hơn nữa nhà nàng ủ rượu nho, ngoại trừ lúc lên núi hái nho có người trong thôn trông thấy, về sau các nàng cũng một mực rất ít xuất hiện, cho dù có người cũng đã từng chú ý qua thì mấy tháng nay có lẽ cũng đã quên rồi.

“Hơn nữa trong thư, vị bằng hữu của ta nói, hắn bàn bạc với chính là Trầm gia Ngũ công tử, có lẽ cùng Trầm Lục công tử cũng không có sao.” Vương Ấu Hằng lại nói.

“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

“Còn có ah, lần trước hạ nhân Trầm gia làm xằng làm bậy, Trầm Lục công tử cũng đã xử trí qua rồi, như thế nào lại vì đền bù tổn thất mà đến mua rượu nho nhà các muội a.” Vương Ấu Hằng cười nói.

“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi cũng cười. Tuy nhiên Vương Ấu Hằng lại không biết nàng đối với Trầm Lục có ơn cứu mạng, mới phân tích ra như vậy, nhưng là nàng tin tưởng, Vương Ấu Hằng nói không sai. Hơn nữa Trầm lục gia kia cũng không phải là tâm địa Bồ Tát gì, quảng thi ân trạch, đã nói là để nàng đưa ra một yêu cầu, cái kia cũng sẽ không làm chuyện dư thừa.

“Trong thư nói Trầm gia sẽ phái người đến, chắc khoảng một hai ngày nữa. Đến lúc đó ta lại để Vương chưởng quỹ cùng người đi nhà các muội, các muội cứ chuẩn bị trước một ít.” Vương Ấu Hằng đem thư thu vào nói.

“Vâng.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu, “Trầm gia a, đây chính là người mua lớn, Ấu Hằng ca, muội để lại cho ca một vò có đủ không?”

“Hai vò a.” Có lẽ là bởi vì ở chung nên đã khá quen thuộc, Vương Ấu Hằng lần này cũng không có cùng Liên Mạn Nhi khách khí, “Cha ta có đôi khi vui vẻ sẽ uống một chén, ông nói rượu các ngươi ủ so với Tây vực chở đến hương vị càng thuần hơn.”

“Không có vấn đề.” Hai con mắt của Liên Mạn Nhi cười đến thành hình trăng khuyết, không biết Vương thái y có còn tức giận Vương Ấu Hằng hay không, nếu như rượu nho có thể làm Vương Thái y vui vẻ, đừng nói hai vò, mười vò cũng không thành vấn đề.

“Ấu Hằng ca, Vương thái y còn giận giữ với ca sao? Muốn hay không chúng ta đưa thêm vài hũ?” Liên Mạn nhi kề sát Vương Ấu Hằng nói khẽ.

Vương Ấu Hằng chính là đang bỏ lại thư vào phong bì, cúi đầu đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Mạn Nhi ở tại bên người, đôi mắt to vụt sáng, giống như một tinh linh nhiệt tình, còn đối với hắn không chút nào che giấu thân cận. Khuôn mặt Liên Mạn Nhi trắng nõn, hai má đỏ ửng tự nhiên.

Vương Ấu Hằng trong lòng liền nóng lên, liền muốn thò tay xoa mặt Liên Mạn Nhi. Chỉ là bàn tay của hắn vươn ra một nửa liền dừng lại.

“Mạn Nhi, muội hình như cao hơn.” Vương Ấu Hằng xoay người lại, nhìn kỹ Liên Mạn Nhi nói.

“Thật sự?” Liên Mạn Nhi cao hứng, nàng cao thêm rồi, cái này không phải ảo giác của một mình nàng, “Ta đã nói là ta cao thêm không ít mà.”

“Ấu Hằng ca, đệ cũng cao thêm rồi.” Tiểu Thất liền lách tới, lại để cho Vương Ấu Hằng xem hắn cũng cao lớn.

“Tiểu Thất cũng cao hơn.” Vương Ấu Hằng đem tay để trên đỉnh đầu Tiểu Thất, hướng trên người mình đo, lại nhìn một chút Liên Chi Nhi bên cạnh một mực không nói chuyện, “Chi Nhi cũng cao thêm không ít.”

Liên Chi Nhi cũng cười.

“Mạn Nhi liền học xong một chữ này sao?” Mọi người cười xong rồi, Vương Ấu Hằng cúi đầu đi xem sách ghi chữ viết của Liên Mạn Nhi ở trên bàn. Bởi vì phong thư vừa rồi nên Liên Mạn nhi mới chỉ viết một chữ liền ngừng.

“Vậy làm sao đủ.” Liên Mạn Nhi vội nói, lại một lần nữa cầm tới bút, chấm mực nước, đem những chữ mấy ngày nay học được đem viết xuống, sau đó cung kính đối với Vương Ấu Hằng mà nói, “Thỉnh Ấu Hằng ca chỉ giáo.”

“Chỉ giáo thì không dám.” Vương Ấu Hằng tuy là nói như vậy nhưng lại rất là cẩn thận xem chữ của Liên Mạn Nhi viết, lại cầm bút lông từ trong tay Liên Mạn Nhi, điểm một chút ở trên giấy, đem những thứ Liên Mạn Nhi ghi tốt ở đâu, ở đâu còn có khuyết điểm, từng cái chỉ ra.

Liên Mạn Nhi nghe cực kỳ chăm chú, yên lặng đem những điều Vương Ấu Hằng nói ghi tạc trong nội tâm. Sau đó Vương Ấu Hằng lại để Tiểu Thất đi lên viết mấy chữ, cũng giống như vậy chỉ điểm, tiếp đến là Liên Chi Nhi.

Liên Chi Nhi đỏ bừng cả khuôn mặt, lùi về sau mấy bước, không chịu cầm bút. Ở nông thôn luôn có ý thức bé gái không có đọc sách, mà Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nói đọc sách viết chữ có những điểm nào tốt, nên Liên Chi Nhi mới đi theo bọn đệ đệ cùng muội muội học đấy, chữ viết cũng xấu, bởi vậy mới không chịu viết trước mặt Vương Ấu Hằng.

“Tỷ sợ cái gì kia? Chúng ta vừa mới bắt đầu học, liền là viết không tốt, Ấu Hằng ca sẽ không vì chuyện này mà cười chúng ta đâu. Hơn nữa, tỷ, chữ của tỷ so với chữ của muội còn đẹp hơn.” Liên Mạn Nhi đi đến sau lưng Liên Chi Nhi, đem eo của nàng đẩy về phía bàn sách phía trước.

“Đại tỷ, tỷ liền viết a. Vừa vặn Ấu Hằng ca có thể chỉ giáo tốt rồi.” Tiểu Thất cũng nói.

“Chi Nhi, cho muội bút.” Vương Ấu Hằng đem bút đã chấm mực tốt rồi đưa tới trên tay Liên Chi Nhi.

Tay Liên Chi Nhi tựa hồ như bị bỏng, bỗng chốc muốn rụt tay về, cái bút kia liền thiếu chút nữa thì rơi xuống mặt bàn. Liên Mạn Nhi cười hì hì, đem bút nhận lấy, đưa cho Liên Chi Nhi.

“Tỷ, chúng ta tuy là cô nương, nhưng cũng không thể bại bởi người.” Liên Mạn Nhi nói.

“Ừ.” Liên Chi Nhi rốt cục tiếp nhận bút.

Đợi Liên Chi Nhi đem chữ viết xong, Vương Ấu Hằng như trước chỉ điểm một phen. Liên Chi Nhi trên mặt đỏ ửng đã lui lại, cũng chăm chú nghe so với những người khác.

Nấn ná tại Tế sinh đường chừng một canh giờ, Liên Mạn Nhi thấy thời gian không còn sớm, cùng với Vương Ấu Hằng cáo từ. Tỷ đệ ba người lại đi phiên chợ một lần, mua chút ít dầu muối, tương, dấm chua các loại ở tiệm tạp hóa Thường gia, sau đó mới quay trở về Tam Thập Lý doanh tử.

Vừa về tới nhà, Liên Mạn Nhi liền đem chuyện Trầm gia muốn mua rượu nho nói cùng Liên Thủ Tín và Trương Thị, tất cả mọi người đều rất vui vẻ, Liên Mạn Nhi thì yên lặng mà tính toán, đợi rượu nho này bán đi thì có thể mua bao nhiêu mẫu đất rồi.

Đến buổi trưa ăn cơm, Liên Chi Nhi nhanh tay nhanh chân mà giúp Trương Thị đem bát đũa thu thập, sau đó lại đi đến bên trong Tiêu tương tử, đem bao phục mấy thứ văn phòng tứ bảo (bút, giấy, mực, nghiên) đem lấy ra.

“Con thấy nhà chúng ta bây giờ đang nhàn rỗi, hôm nay con còn chưa có học bài, nếu không, hiện tại con liền đi học đây.” Liên Chi Nhi nói.

Ồ, Liên Chi Nhi hôm nay như thế nào lại tích cực học tập như thế, bình thường đều là Liên Mạn Nhi hoặc là Ngũ Lang muốn đi phòng trên học đấy, Liên Mạn Nhi nghệch đầu mà nghĩ, trong lòng đều là nghĩ đến đấy.

“Ân, con cũng qua a.” Ngũ Lang lập tức nhận lấy bao phục trong tay Liên Chi Nhi.

“Cha, mẹ, chúng con đi học đây.” Liên Mạn nhi hướng Trương thị cùng Liên Thủ Tín nói.

“Đi đi, hảo hảo mà học.” Trương Thị cười cười, phất tay.

Mấy đứa trẻ đi đến phòng trên, Liên lão gia tử thấy bọn họ yêu học như vậy, cũng rất vui mừng. Tổ tôn mấy người ngồi trên giương gạch để một cái bàn nhỏ, đã bắt đầu bài học hôm nay.

Học bài xong, Liên lão gia tử liền gọi Chu Thị đến.

“Đem mấy cái hộp cất đi kia lấy ra, để cho bọn nhỏ nếm thử trái cây.” Liên lão gia tử đối với Chu Thị nói.

“Phụ thân, trái cây kia sớm đã ăn hết rồi.” Chu Thị không có lên tiếng, là Liên Tú Nhi đáp.

“Đừng có lừa gạt ta, vừa rồi ta còn nhìn thấy, còn hơn phân nửa cái hộp kia.” Liên lão gia tử tức giận ra mặt, “Các con ăn không ít, con làm cô cô mà không mang ra một ít, mau mang cái hộp tới đây.”

“Ông nội, chúng cháu không ăn trái cây, để lại cho ông bà nội, cùng với cô cô ăn đi.” Ngũ Lang lập tức nói.