Xe ngựa đến gần, đây là một cỗ xe ngựa có rạp che, đánh xe ngồi ở phía trước là Nhị Lang với vẻ mặt vui mừng.
Ngày hôm qua Nhị Lang thành thân, dựa theo lệ cũ của Tam Thập Lý doanh tử thì sáng ngày thứ hai tân nương tử phải dập đầu kính trà cho công công bà bà *(bố chồng, mẹ chồng). Buổi tối hôm qua Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị lưu lại thị trấn, thế nhưng nhị lão Liên lão gia tử cùng Chu thị vẫn ở nhà cũ, nên hôm nay sáng sớm Nhị Lang phải mang theo tân nương tử trở về, dập đầu cho Liên lão gia tử cùng Chu thị.
Nhị Lang điều khiển xe ngựa đi đến phía trước cửa hàng, liền để xe ngựa dừng lại.
“Tứ thúc, tứ thẩm.” Nhị Lang hô.
Rèm xe được người xốc lên từ bên trong, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị từ bên trong nhô đầu ra, sau đó là Triệu Tú Nga. Nguyên lai Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị cũng ngồi trong xe ngựa. Trong xe ngựa này rất rộng rãi, ba người ngồi cũng không chật chội.
Tân nương tử Triệu Tú Nga có chút ngại ngùng.
“Bên ngoài lạnh, mau thả rèm xe xuống.” Trương thị cùng Liên Thủ Tín liền vội nói, “Phụ mẫu đang chờ mọi người đấy, nhanh về đi.”
“Vậy được, chúng ta đi về trước. Lão Tứ, hai người cũng mau lại đó.” Liên Thủ Nghĩa phất phất tay về phía Liên Thủ Tín, liền đem rèm xe thả xuống, lại để cho Nhị Lang đánh xe ngựa vào thôn.
“Cái này là xe ngựa nhà ai, nhìn rất khí phái.” Trương thị vừa nói vừa tranh thủ thời gian quay lại cửa hàng, “Mạn Nhi, các con đi về trước đi. Mẹ và cha con sẽ về sau.”
Liên Mạn Nhi đang muốn chạy về tham gia náo nhiệt cùng với Liên Diệp Nhi, Tiểu Thất một chỗ, đuổi theo đằng sau xe ngựa hướng khu nhà cũ chạy đi. Ngũ Lang ổn trọng hơn, phải giúp Trương thị thu thập xong mới bằng lòng trở về.
Xe ngựa tiến thôn, một đám đứa trẻ choai choai đột nhiên giống như từ dưới đất chui lên, cũng vui vẻ chạy theo phía sau xe ngựa của Nhị Lang, còn có chạy đến phía trước đầu xe ngựa, hướng thân thể về phía trong xe xem. Bọn hắn là muốn nhìn tân nương tử.
Đáng tiếc, rèm xe che cực kỳ chặt chẽ, bọn hắn cái gì cũng xem không được.
Bị mấy đứa trẻ này trước sau tụm lại. Nhị Lang không thể không thả chậm tốc độ xe ngựa lại.
Đợi đến lúc xe ngựa ngừng lại tại cửa lớn Liên gia, đã nhìn thấy một đám trẻ con chen chúc đứng ở hai bên đại môn, đều cao hứng bừng bừng đưa cổ chằm chằm nhìn vào xe ngựa để chờ tân nương tử xuống xe.
Quả nhiên, bất luận nhà ai có chuyện cưới xin đều vui sướng như ngày lễ đối với bọn trẻ con.
Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị xuống xe trước, liền quát lớn để bọn nhỏ bỏ đi. Người quát không chăm chú, người bị quát cũng cười toe toét, không có ai đi, chỉ là không có người nào chen vào nữa. Hàng xóm mọi người cũng đều đi tới, đứng trước cửa nhà mình hướng nhìn lại đây.
Nhị Lang đỡ tân nương tử Triệu Tú Nga xuống xe. Lúc chân Triệu Tú Nga rơi xuống đất, lộ ra một chút mũi giày.
“Một đôi chân nhỏ thật khéo!”
“Nương tử Nhị Lang con dâu thực xinh đẹp!”
Những người vây xem phát ra tiếng than thở, không biết một tiểu nương tử đanh đá nhà ai chạy tới, thò tay đem váy Triệu Tú Nga nhấc lên làm Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga không kịp phản ứng.
Việc này làm cho mọi người không chỉ nhìn thấy hai chân Triệu Tú Nga, còn nhìn thấy một đoạn ống quần hoa.
Nương tử kia khen một tiếng, cười toe toét bước đi thẳng.
Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga đều đỏ bừng cả mặt. Nhưng nương tử kia không có ác ý. Trong thôn phàm là có tân nương tử, đại đa số đều phải trải qua chuyện này, ai cũng não không được. Hơn nữa, nhận được càng nhiều tán thưởng thì tân nương tử cùng gia đình càng có mặt mũi.
Trong sân có người đi ra, Liên Thủ Nghĩa liền để cho Tam Lang đưa xe ngựa kéo vào trong sân chiếu kháng, mang theo Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga hướng phòng trên đi đến. Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi cùng tiểu Thất đuổi kịp sau đó, cũng có đứa trẻ gan lớn, lòng hiếu kỳ nhiều cũng theo tiến vào.
Bên trong phòng, Liên lão gia tử cùng Chu thị đều đã thu thập lưu loát ngồi ở trên giường gạch. Dưới mặt đất bày biện hai cái đệm mây tre lá. Nhị Lang cùng Triệu Tú Nga vào phòng, liền quỳ gối trên đệm, dập đầu với Liên lão gia tử cùng Chu thị, gọi “Ông nội, bà nội” .
“Mau dậy đi.” Chu thị nói.
Hà thị liền đỡ Triệu Tú Nga đứng lên, Nhị Lang cũng đi theo đứng lên.
Chu thị lấy ra hai cái hồng bao từ trong lòng ngực sớm đã chuẩn bị tốt, đưa bỏ vào tay Triệu Tú Nga. Việc này gọi là lễ gặp mặt cho thành viên mới, thô tục thì gọi việc này là ” đổi giọng phí ” .
Sau đó Hà thị dẫn Triệu Tú Nga nhận thức mọi người. Bậc trưởng bối bắt đầu từ Liên Thủ Nhân cùng Cổ thị, sau đó là Liên Thủ Lễ, Triệu thị, sau đó là Liên Tú Nhi.
Triệu Tú Nga chào mọi người, một hồi nhận được mấy cái hồng bao. Liên gia không ở riêng, tất cả các phòng ngoài tứ phòng, tiền ở bên trong hồng bao tự nhiên đều do Chu thị chuẩn bị. Liên Mạn Nhi nhìn hình dạng hồng bao xem trong tay Triệu Tú Nga thì biết rõ bên trong chính là tiền đồng. Một cái hồng bao nhỏ như vậy, chứng tỏ số tiền bên trong phi thường có hạn.
Liên gia không giàu có, hồng bao này chỉ là hình thức.
“Hai vợ chồng Lão Tứ sao còn chưa tới, lúc ta đi ngang qua cửa hàng còn gọi bọn hắn mau lại đây.” Liên Thủ Nghĩa nói.
“Cùng thế hệ cũng đều trông thấy rồi, Mạn Nhi, cháu đi thúc giục cha mẹ cháu đi.” Liên lão gia tử lên tiếng.
Mọi người cùng thế hệ là bình lễ tương kiến nên không có đổi hồng bao.
Liên Mạn Nhi đi gọi Liên Thủ Tín cùng Trương thị, mới đi đến cửa lớn liền gặp, lại đồng thời trở vào.
“Mẹ, ông bà nội, còn có đại thẩm, Tam thẩm các nàng đều có hồng bao hết, chúng ta chuẩn bị chưa?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“Sớm chuẩn bị, ngày hôm qua ông bà nội con đã dặn dò rồi.” Trương thị xuất ra một cái hồng bao cho Liên Mạn Nhi nhìn.
“Vậy là tốt rồi.” Liên Mạn Nhi yên tâm.
Lúc Liên Thủ Tín cùng Trương thị vào nhà, Triệu Tú Nga đã ngồi trên giường, thấy bọn họ tiến đến cũng không lập tức đứng dậy.
“Đây là Tứ thúc, tứ thẩm.” Hà thị ha ha cười nói.
Triệu Tú Nga vội vàng đứng lên, cùng Nhị Lang dập đầu cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị, Trương thị bắt tay Triệu Tú Nga đem hồng bao nhét vào trong tay nàng.
Một phòng mọi người đều tự tìm chỗ ngồi, Triệu Tú Nga ngồi kế Chu thị, mọi người ngươi một lời ta một câu nói chuyện lên, phần lớn là hỏi thăm Triệu Tú Nga như thế nào như thế nào. Triệu Tú Nga tựa hồ nói không nhiều lắm, hoặc do tân nương tử mặt mỏng, mặt liên tục hồng lên. Nhị Lang ngồi ở cách đó không xa, trên mặt mang cười ngây ngô.
Liên Mạn Nhi nghe thấy từng tiếng pháo tiếng nổ bên ngoài, liền đi ra khỏi phòng. Tiểu Thất đang chơi với Lục Lang trong sân.
“Nhị tỷ, tỷ tránh chút, chúng ta nổ mấy quả tiểu pháo.” Tiểu Thất hướng Liên Mạn Nhi nói.
Hôm qua ở tiệc vui có nôt mấy dây pháo. Lúc pháo nổ luôn có ít pháo không nổ rơi trên mặt đất. Pháo nổ xong, bọn nhỏ sớm chờ một bên sẽ vọt tới nhặt mảnh pháo trên đất. Đem những quả pháo không nổ nhặt lên.
Tiểu Thất nhặt được một ít, ngày hôm qua lấy mấy cái chơi, không nỡ nổ hết. Đem mấy quả còn lại giờ lại bắt đầu lấy ra chơi tiếp.
Sở dĩ gọi tiểu pháo là vì loại pháo này rất nhỏ. Tại Liên Mạn Nhi xem thấy bất quá dài 2cm, hơn nữa vô cùng mảnh. Bên trong dược đương nhiên rất ít, sau khi đối, âm thanh pháo nổ rất ngắn ngủi không đủ nghe. Nhưng trong mắt trẻ con nông dân lại là một món đồ chơi khó có, rất trân quý.
Tiểu Thất một tay cầm một cái tiểu pháo, trên tay kia cầm một que củi nhóm lửa. Dùng que củi nhóm lửa ghé vào ngòi pháo, thấy ngòi pháo gần cháy hết lập tức đem tiểu pháo văng ra, BA một thanh âm vang lên. Tiểu pháo nổ tung trên không trung, tiểu Thất liền cười khanh khách.
“Nhị tỷ! Tỷ chơi không?” Tiểu Thất lấy ra hai cái cho Liên Mạn Nhi chơi.
Liên Mạn Nhi chính đang cảm thấy nhàm chán, liền tiếp nhận que củi cùng một cái tiểu pháo từ tay tiểu Thất. Trước tiên thổi một hơi trên que củi đã tắt lửa, đợi một chút đóm lửa từ màu xám biến thành màu đỏ, liền chiếu bộ dáng Tiểu Thất lúc nãy đem tiểu pháo đốt lên, ném lên không trung.
Đã chơi mấy cái nhưng Liên Mạn Nhi cảm thấy vẫn chưa đủ nghiền.
“Đợi lễ mừng năm mới, ta mua đại pháo nổ.” Liên Mạn Nhi liền đem que củi đưa trả lại tiểu Thất.
“Được, được.” Tiểu Thất sáng cả hai mắt, “Nhị tỷ, nếu cha mẹ không trả tiền, liền dùng tiền công của ta.”
Liên Mạn Nhi trở về Tây Sương phòng, Liên Chi Nhi đã về sớm hơn nàng, đang thêu thùa may vá trên giường gạch. Liên Mạn Nhi cũng bò lên giường ngồi xuống, cầm khối vải thô, học bình châm đơn giản nhất.
“Có điểm giống dạng rồi, mấy ngày nữa nếu có quần áo rách, muội cũng có thể giúp đỡ may vá rồi.” Liên Chi Nhi nhìn nhìn, lên tiếng.
Hai tỷ muội đang nói chuyện, nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên ngoài, Liên Nha Nhi xốc lên màn cửa, cùng Triệu Tú Nga từ từ đi vào.
“Tú Nga tẩu, nhanh lên giường gạch ngồi.” Liên Chi Nhi vội vàng hô.
Liên Mạn Nhi liền lấy một cái khay từ trong tủ ra, trong khay một nửa là đậu phộng trộn tỏi, một nửa là hạt hướng dương, ở đây các nàng gọi là cọng lông gặm, nghe nói từ quốc gia man di nào đó ở phương Bắc truyền tới. Người quốc gia đó nhìn giống như con khỉ, toàn thân lông dài tóc dài, được gọi là người Tây Dương. Đồ do người Tây Dương truyền tới, gặm lấy ăn, bởi vậy được gọi là cọng lông gặm (người ta kể như là chuyện cười, không có khảo chứng qua).
Triệu Tú Nga xuôi theo giường ngồi xuống, thoáng đánh giá bốn phía một vòng.
“Phòng này của tứ thúc tứ thẩm thu thập thực sạch sẽ.” Trước mặt các cô nương cùng thế hệ, lại nhỏ hơn so với mình, Triệu Tú Nga không ngại ngùng như lúc ở trên phòng, nói chuyện rất lưu loát.
Trong thượng phòng, Liên gia mấy đời người còn đang nói chuyện, các nam nhân hút thuốc, trong phòng chướng khí mù mịt. Triệu Tú Nga tìm cớ, nói để nhìn xem bốn phía, liền đi ra. Nàng đi Đông Sương phòng, trong phòng kia vừa dơ vừa loạn, mùi cũng không tốt, nàng ngồi không yên, liền đứng dậy hướng Tây Sương phòng bên này.
Hà thị bị Chu thị kêu đi có việc, để cho Liên Nha Nhi cùng nàng. Trong phòng chỉ có hai tỷ muội Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi, phòng lại sạch sẽ, rất hợp tâm ý của nàng.
“Không có việc gì mới dọn dẹp một chút, cũng không có gì trở ngại, Tú Nga tẩu nhìn đừng chê cười là được.” Liên Chi Nhi nói.
” Tú Nga tẩu, ăn đậu phộng đi.” Liên Mạn Nhi gặp Triệu Tú Nga không ăn đồ ở trong khay nên cầm lấy đậu phộng đem cho nàng.
Triệu Tú Nga tiếp lấy, vừa ăn vừa cùng Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi trò chuyện việc nhà.
“Vừa rồi đi ngang qua cửa hàng kia là của nhà các muội hay sao?” Triệu Tú Nga hỏi.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi đáp.
“Ta ở trên thị trấn cũng nghe nói, kiếm được tiền a.” Triệu Tú Nga cười hỏi.
“Cái kia phải hỏi mẹ ta.” Liên Mạn Nhi đoạt lời trước Liên Chi Nhi, cười nói, “Mẹ ta đem chúng ta làm như trẻ con, chuyện gì cũng không nói với chúng ta đâu.”
“Kiếm được tiền, cũng là mấy đồng tiền vất vả.” Liên Chi Nhi nói.
“Ta vừa rồi nghe Đóa Nhi nói, các muội đã phân ra rồi hả?” Triệu Tú Nga dừng một chút, giống như vô tình mà hỏi thăm.