Edit: Ntsubasa04 Liên Mạn Nhi âm thầm nhíu mày, Chu thị che chở Tưởng thị, nhưng lại sai sử Diệp nhi, thật là bất công.
“Diệp nhi là một đứa bé, thì làm được cái gì? Đại tẩu tay chân khéo léo, cháu thích ăn đồ đại tẩu làm.” Không đợi Liên Diệp Nhi có phản ứng gì, Triệu Tú Nga liền cười nói, “Đại tẩu, tẩu không muốn đi sao? Không nể mặt ta cùng Nhị lang, cũng nể mặt đứa cháu chưa sinh ra của tẩu chứ, làm phiền tẩu.”
Lời này, giọng điệu này, cũng không phải sai sử Tưởng thị, ngược lại có chút giống làm nũng cùng Tưởng thị.
“Tú Nga vừa có thai, miệng càng thêm lợi hại.” Tưởng thị liền cười nói, “Những thứ muốn ăn, cả một xe ngựa cũng chỡ không hết. Đứa nhỏ trong bụng này, về sau sinh hạ cũng là người khéo miệng.”
Tưởng thị nói như vậy, nhưng vẫn đi xuống kháng, đến gian ngoài giã gừng giã tỏi, pha nước tương cho Triệu Tú Nga,.
Triệu Tú Nga đã có chút không vui. Nàng cho rằng Tưởng thị thoại lý hữu thoại (câu nói có hàm ý khác), không có lòng tốt.
Liên Mạn Nhi đem chén bánh canh lớn cho Liên lão gia tử, Liên lão gia tử cũng không lập tức ăn.
“Ngũ Lang cùng Tiểu Thất đều đi học, các con tiêu dùng nhiều. Để chút tiền cho mẹ con làm chút đồ ăn ngon cho Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, đừng cứ đưa cho ta. Ta cái gì cũng không thiếu.”
Trong lúc nói chuyện, Tưởng thị đã bưng một chén nước tương trở về. Tưởng thị ngồi xuống trên kháng, Triệu Tú Nga ăn một miếng cơm, gắp miếng khoai tây chấm nước tương ăn.
Liên Mạn Nhi xoay người tính rời đi, thì đột nhiên nghe thấy oa một tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu Tú Nga lắc lắc đầu, một ngụm phun ở trên người Tưởng thị, Tưởng thị đưa hai tay đưa ra, sắc mặt rất là khó coi.
Một phòng mọi người dừng đũa, nhìn qua Triệu Tú Nga cùng Tưởng thị.
Triệu Tú Nga phun xong rồi, dùng khăn xoa xoa miệng, cười áy náy với Tưởng thị.
“Xem này, hôm nay nước tương này cũng không biết có mùi gì lạ. Ta ăn một miến, bụng đã chịu không nổi .”
Tưởng thị cùng Triệu Tú Nga nhìn nhau liếc mắt một cái. Triệu Tú Nga lại cười cười. Tươi cười này, hoàn toàn không có chút xin lỗi ở bên trong, ngược lại là trắng trợn đắc ý, khiêu khích. Tưởng thị biết, Triệu Tú Nga cố ý phun ở trên người nàng, mà lời nói vừa rồi của Triệu Tú Nga. Còn ẩn ẩn ám chỉ, là nàng pha nước tương có vấn đề.
“Đại tẩu, tẩu giận ta sao?” Triệu Tú Nga thấy sắc mặt Tưởng thị khó coi, càng giả vờ làm nũng.
“Sao có thể.” Tưởng thị miễn cưỡng cười nói, “Bà nội, mẹ. Nhị thẩm, tam thẩm, mọi người ăn trước, con đi thay đổi xiêm y.”
Tưởng thị nói xong, đã đi xuống kháng, nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Thẳng đến gian ngoài, mới rơi lệ.
Triệu Tú Nga thấy Tưởng thị đi rồi, nàng cũng không ăn cơm nữa.
“Một chút cũng ăn không vô đi. Ai u. Cái mùi này, là canh thịt sao?” Triệu Tú Nga cố ý hết nhìn đông tới nhìn tây.
Trên bàn cơm tất nhiên là một chút thịt cũng không có, trừ bỏ bát bánh canh Liên Mạn Nhi đưa tới kia, canh kia chỉ dùng thịt xương đầu để hầm .
“Nhị lang. Đem bát này cho vợ con đi.” Liên lão gia tử đã đem bát bánh canh Liên Mạn Nhi bưng tới mặt, để trước mặt Nhị lang.
“Ông nội. Như vậy làm sao được!” Nhị lang nói, nhìn xem bát bánh canh trước mặt, lại nhìn xem Triệu Tú Nga bên kia. Hắn đau lòng vợ cùng đứa nhỏ trong bụng, nhưng mà Liên gia có quy củ, có cái ăn đều sẽ ưu tiên trưởng bối.
“Ta hôm nay không muốn ăn cái này, cho con thì nhận đi.” Liên lão gia tử nói.
Liên Mạn Nhi không có ở lại trong phòng mà đi xuống, thời điểm đi đến gian ngoài, liền thấy Tưởng thị đã lau khô xiêm y trên người, đang cầm khăn lau nước mắt.
“Mạn Nhi, muội đừng chê cười ta, ta là bị bụi bay vào mắt.” Tưởng thị thấy Liên Mạn Nhi, liền che giấu nói.
“À.” Liên Mạn Nhi sửng sốt một chút.
“Mạn Nhi, mau trở về ăn cơm đi.” Tưởng thị nói xong, liền xoay thân đi tây sương phòng thay quần áo thường.
Liên Mạn Nhi trở về tây sương phòng ăn cơm, không nói gì đến chuyện xảy ra ở thượng phòng.
Các nàng vừa cơm nước xong, Liên Diệp Nhi đã tới đây.
“Mạn Nhi tỷ, bánh canh mọi người đưa cho nội, đều cho Tú Nga tẩu ăn.” Liên Diệp Nhi nói cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi à một tiếng, xem ra cuối cùng, Nhị lang vẫn đem bánh canh cho Triệu Tú Nga.
“Tú Nga tẩu ăn xong rồi, nói vị vẫn còn, chính là…” Liên Diệp Nhi nói đến đây, tạm dừng một chút.
Liên Mạn Nhi chỉ biết, kế tiếp khẳng định không phải lời gì hay.
“Tú Nga tẩu nói bánh canh đưa qua không phải màu trắng, nàng nói Tứ thúc Tứ thẩm đưa đồ cho nội, còn luyến tiếc dùng bột mì trắng.” Liên Diệp Nhi đã đem lời nói của Triệu Tú Nga nói một lần.
Liên Mạn Nhi bị tức nở nụ cười.
“Đồ chúng ta đưa cho ông nội, nội chưa ăn? Đều cho nàng ăn?” Trương thị ở bên nghe thấy được lại hỏi.
“Cũng không phải.” Liên Diệp Nhi lại đem chuyện Triệu Tú Nga như thế nào nôn mửa, Liên lão gia tử như thế nào đem bát bánh canh kia tặng cho Triệu Tú Nga, nói lại một lần.
“Mạn Nhi, việc này con trở về sao chưa nói?” Trương thị hỏi.
“Cái này cũng không có gì lạ, nếu mỗi ngày đều nói thì nói mãi không xong, con cũng không làm gì được.” Liên Mạn Nhi nói. Triệu Tú Nga mang thai tới nay, mỗi ngày động một tí sẽ hành hạ nho nhỏ, gây khó dễ cho mọi người.
Nàng chưa nói, là không muốn làm cho Trương thị cùng Liên Thủ Tín tức giận. Triệu Tú Nga đều gây khó dễ cho mọi người, chỉ có Chu thị, Liên lão gia tử cùng Liên Tú Nhi tạm thời may mắn thoát khỏi. Đây cũng không phải nói Triệu Tú Nga không thử qua.
“Con nói cũng phải.” Trương thị nghĩ nghĩ nói, “Vợ Nhị lang mang thai, quả thật có thể hành hạ người khác. Mẹ thấy tính tình ông bà nội con đều bị nàng sửa lại, nếu như trước kia, như thế sẽ lãnh đủ a!”
Bên này đang nói chuyện, thì Tưởng thị từ bên ngoài vào được. Nàng đã thay đổi một thân xiêm y, chẳng qua đôi mắt còn có chút đỏ lên. Trương thị nghe xong lời nói Liên Diệp Nhi vừa rồi, nên đối với Tưởng thị cũng rất đồng tình.
“Vợ Kế Tổ, qua kháng ngồi đi.” Trương thị tiếp đón Tương thị, “… Thật ủy khuất con.”
Trương thị một câu, làm cho Tưởng thị nhịn không được rớt nước mắt.
“… Nàng ta không phải nôn thật sự, là cố ý làm bẩn con, hướng trên người con phun … . Chỉ nói có thai, là tiểu tử, thì liền trời đất bao la nàng ta lớn nhất, đem con trở thành cái đinh trong mắt. Mỗi một ngày đều kiếm chuyện sử con vài lần, lại còn trong trứng gà tìm xương, nói con lãng phí… . Phàm là nói chuyện gì đều phải xoi mói con… . Trong ánh mắt vốn không có cái gì là trưởng ấu tôn ti, ai nàng ta cũng đều muốn đạp một cước.”
“Tứ thẩm, con nghĩ con là đại tẩu, nàng không hiểu chuyện, con nhường nàng chút, nhưng cũng không thể để nàng lấn lướt được. Con bị một bụng ủy khuất, ở thượng phòng lại không dám lộ ra, chỉ có ở tại đây, con mới dám nói một câu.”
Tưởng thị ở một bên nhỏ giọng khóc, một bên đem đủ loại hành vi mấy ngày này của Triệu Tú Nga gây khó dễ nàng đều nói cho Trương thị nghe.
“Nàng ở mặt ngoài nói thật dễ nghe, ai chẳng biết nàng muốn làm gì? Con biết, trong lòng ông bà nội cũng thấy phiền, cho nên nếu có thể nhịn không thể không nhịn, con đều nhịn, vì có thể làm cho ông bà nội có thể yên tĩnh thôi. Nhưng mà con thấy, việc này còn không dừng lại như vậy. Nàng ta từng bước một tranh đến, bước tiếp theo sẽ thừa dịp lấn đến trên người ông bà nội. Hôm nay lúc ông nội ăn bánh canh, còn bảo Tứ thúc, Tứ thẩm biết sắp xếp chi tiêu, con cũng không biết, ngày mai nàng lại muốn làm gì …”
Tiễn bước Tương thị đi, Liên Thủ Tín còn có chút không được tự nhiên.
“Vợ Nhị lang rất kỳ cục, không trên không dưới, nhà nàng làm sao giáo dục nàng. Nàng đều dám khi dễ đến trên người lão gia tử cùng lão thái thái, ta sẽ không để yên mà nhìn.”
Không để yên mà nhìn , thì có thể làm gì? Liên Thủ Tín chạy tới răn dạy Triệu Tú Nga, hay là răn dạy Nhị lang? Nếu Liên Thủ Tín thực đi, không chỉ có người chi thứ hai mất hứng, sợ là Liên lão gia tử cùng Chu thị cũng không cảm kích.
“Cha, xin bớt giận.” Liên Mạn Nhi vội hỏi, “Cách nông nỗi này còn xa kia. Tú Nga tẩu cũng là người khôn ngoan, ai có thể chọc ai không thể chọc, sao nàng lại không biết. Bát bánh canh kia là nội chủ động cho nàng. Cũng không phải cho nàng, là nội cho chắt trai của mình ăn.”
“Vợ Nhị lang làm như thế là muốn chúng ta xem, chúng ta cũng không cần quan tâm. Bà nội bọn nhỏ nếu muốn phạt vợ Nhị lang, thì là chuyện dễ như trở bàn tay.” Trương thị cũng nói.
Nói đến đây, Trương thị, Liên Mạn Nhi, bao gồm Liên Chi Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất, đều đối với sức chiến đấu của Chu thị tràn ngập tin tưởng.
Trong nhà mỗi ngày đều qua vô cùng náo nhiệt, còn một nhà Liên Mạn Nhi lại trôi qua những ngày vội vàng bận rộn.
Thời tiết ngày một chuyển ấm, đất đóng băng bắt đầu tan, mùi đặt trưng của bùn đất, tỏa khắp trong không khí đầu mùa xuân mát lạnh. Ven đường đã có cỏ dại ương ngạnh mọc lên.
Nhà cũ với cửa hàng cách nhau một đoạn đường, vào lúc mùa đông Liên Mạn Nhi thích nhất là đập băng đóng. Băng tuyết đã sớm tan rã hết, bởi vì cấu tạo đặc thù và tính chất của đất đai, nên vùng đất lạnh sau khi băng tan sẽ biến thành cứng mềm vừa phải, đất đai co dãn, sức căng bề mặt mười phần, cho dù có dẫm nát mặt đất cũng không cần lo lắng trên chân dính bùn đất,
Liên Mạn Nhi thích nhất đoạn đường này, ở một bên nghe dòng suối bên cạnh phát ra tiếng nước chảy róc rách, nhìn lại cây cối ven đường điểm xuyến màu xanh. Mùa xuân vui sướng, cũng cứ như vậy từng chút một xâm nhập vào trong lòng.
“Mạn Nhi, đi mau, đừng đùa nữa.” Trương thị cùng Liên Thủ Tín đi ở phía trước, quay đầu gọi Liên Mạn Nhi.
“Dạ, đến đây.” Liên Mạn Nhi lại giẫm mấy bước, mới chạy bộ đuổi kịp Trương thị.
Còn chưa đi đến cửa nhà, xa xa liền thấy Liên lão gia tử đang khom lưng làm việc. Đến gần, Liên Mạn Nhi mới nhìn rõ, Liên lão gia tử cầm cuốc sắt trong tay, đang bào đống phân chồng chất ở cửa.
Nói là đống phân, kỳ thật bên trong là thức ăn thừa, có phân heo lấy ra từ chuồng heo, có phân gia súc Liên lão gia tử tìm trở về, còn có tro trong nhà bới ra thành phân, nước thải mỗi ngày của Liên gia, cũng đều đổ ở bên trong.
Trong thôn, mỗi nhà mỗi hộ đều có một hoặc là nhiều đống phân như vậy. Vì không có phân hóa học, nên đống phân này trải qua nông dân tỉ mỉ xử lý, sẽ trở thành phân bón hữu cơ gia tăng độ phì của đất.
“Cha đã bắt đầu trở phân.” Liên Thủ Tín thấp giọng cùng Trương thị nói. Liên lão gia tử gấp gáp, hận không làm hết việc, ngay từ ngày đầu tuyết tan, ông đã bắt đầu vì loại hoa mầu làm chuẩn bị .
Việc Liên lão gia tử làm tên là trở phân, chính là đem đống phân này biến thành phân bón hữu cơ thích hợp bón vào đất ruộng.
“Lão Tứ, ” Liên lão gia tử thấy Liên Thủ Tín đã đi tới, liền thẳng thắt lưng, “Năm nay các con có đất không ít, sợ là phân không đủ dùng.”