Thời gian đính hôn định vào cuối tháng tư. Hôm nay, trời còn chưa sáng, một nhà Liên Mạn Nhi đã rất bận rộn, Ngũ Lang và tiểu Thất đều xin nghỉ một ngày, sáng sớm cả nhà đều bận rộn qua lại trông nom hai bên, cửa hàng và nhà cũ.
Ngày vui của Liên Chi Nhi, người một nhà đều mặc quần áo mới. Liên Chi Nhi mặc áo bông đỏ, áo lót lụa, váy đỏ màu thạch lựu, khuôn mặt ngượng ngùng pha chút tươi cười, càng làm tăng thêm không khí vui mừng. Liên Mạn Nhi mặc áo bông màu hồng cánh sen, áo lót lụa, váy màu xanh lục, mép váy thêu hình thải điệp, khi nàng đi đi lại lại, dừng như muốn vỗ cánh bay lên.
Trương thị dậy thật sớm, giúp đỡ Liên Chi Nhi mặc trang phục, Liên Mạn Nhi cũng nhanh nhẹn xuống đất, quấn khăn trùm đầu.
Ăn điểm tâm xong, ước chừng thời gian cạn một chén trà, bên ngoài chợt vang lên tiếng xe ngựa.
“Đến rồi, người Ngô gia đến.” Bị phái ra ngoài cửa lớn trông coi, Tứ Lang và Lục Lang vừa chạy vào sân, vừa hô.
Người Ngô gia đến rồi, mấy người Liên Thủ Tín, Trương thị, Liên Mạn Nhi vội vàng ra đón.
Hai vợ chồng Ngô Ngọc quý, Vương thị và Ngô Gia Hưng, Ngô Gia Ngọc đều đến, ngoài ra còn có bà mối Vương cùng một gã sai vặt. Hai nhà vốn đã quen biết, chào hỏi một chút, liền ngồi xuống nói chuyện.
Vương thị sai người bưng lễ đính hôn lên.
Lễ đính hôn của gia đình nhà nông, cũng không có tiền lệ gì đặc biệt, lễ đính hôn bình thường có chút đơn giản, một cây trâm đồng, một khối xích đầu, thế đã là nhiều rồi. Thậm chí có nhà nghèo khó hơn, không cần phải làm lễ đính hôn, chỉ cần hai nhà thỉnh bà mối đến định hôn, chính là tiêu chuẩn xác định hôn sự.
Ngô gia chuẩn bị đẩy đủ năm dạng lễ vật làm đám hỏi.
Một đoạn vải gấm sa màu đỏ thẫm được trải trên cái khay lớn, trên mặt khay để hai chiếc trâm phượng nhỏ (trâm hình chim phượng) bằng vàng, hai chiếc nhẫn vàng, dưới mỗi một vòng tay bạc có một đôi chuông vàng nặng khoảng một lạng. Một chiếc khăn vuông lụa xa-tanh màu tím, trên mặt buộc một bộ kim ngân Tam sự nhi (*) (kim ngân: bạc pha vàng. Nguyên văn là giảm kim ngân, lượng bạc nhiều hơn lượng vàng.) Một chiếc khăn lụa vuông, đẹp, màu xanh da trời, trên mặt cũng buộc một bộ kim ngân Tam sự nhi giống vậy. Chiếc khay còn lại là hai xấp lụa màu được sắp xếp ngay ngắn
(*)Tam sự nhi: bộ trang sức thường thấy ở nhà Thanh, gồm 1 dụng cụ lấy dáy tai nhỏ, 1 kẹp móc nhỏ, 1 kim to. sau này ngoài 3 dụng cụ trên, người ta còn làm thêm hình lưỡi dao, móc kẹp thành móc đơn….
Tính sơ qua lễ đính hôn này cũng tốn khoảng ba bốn chục lượng bạc.
Nhìn lễ đính hôn Ngô gia mang đến, mọi người trong phòng chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, than thở không dứt. Gia cảnh của Ngô gia giàu có, về sau Liên Chi Nhi gả đi, nhất định sẽ được hưởng phúc.
Liên Thủ Tín và Trương thị cũng vô cùng cao hứng. Ngô gia chuẩn bị lễ đính hôn sung túc như thế, chứng tỏ bọn họ rất coi trọng Liên Chi Nhi, coi trọng việc hôn nhân này. Điều đó khiến cho người làm cha mẹ như bọn họ cảm thấy rất có mặt mũi, càng yên tấm hơn đối với tương lai của khuê nữ nhà mình.
Vương thị gọi Liên Chi Nhi đến gần bên người, tự mình cắm cây trâm phượng lên đầu nàng, lại cầm một chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay của Liên Chi Nhi.
Mọi người trong phòng đều nhìn, khiến Liên Chi Nhi xấu hổ cúi thấp đầu. Vương Gia Hưng ngồi bên người Vương thị, mặt của hắn cũng đỏ lên, ánh mắt lại trung thực nhìn trên người Liên Chi Nhi.
“Thời gian trôi qua thật là nhanh, chớp mắt Chi Nhi đã trổ mã thành một đại cô nương thế này, ta thấy mười dặm tám thôn quanh đây, không ai có thể sánh bằng Chi Nhi nhà chúng ta đâu.” Tưởng thị ở bên cạnh cười nói.
Hôm nay làm lễ đính hôn cho Liên Chi Nhi, Trương thị cũng nhờ Tưởng thị tới giúp đỡ.
Liên Mạn Nhi vội vàng bưng trà rót nước, bóc trái cây cho mọi người. Trong lòng cũng mừng thay cho Liên Chi Nhi.
“Gia Hưng ca, huynh uống miếng nước đi, cho dù chỉ nhìn, cũng sẽ cảm thấy mệt, thấy buồn đấy.” Liên Mạn Nhi cố ý bưng nước trà cho Ngô Gia Hưng, vừa cười vừa nói.
Mặt Ngô Gia Hưng vốn đã đỏ, thoáng cái càng lúc càng đỏ hơn.
Tất cả mọi người trong phòng đều nở nụ cười.
“Mạn Nhi, con tới giúp mẹ…” Trương thị vội vàng gọi Liên Mạn Nhi, sợ nàng tiếp tục trêu chọc, khiến Ngô Gia Hưng túng quẫn.
Vương thị lôi kéo Liên Chi Nhi ngồi xuống bên cạnh mình, đánh giá khắp nơi một lượt. Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Cổ thị, Tưởng thị, Hà thị, Triệu thị đều ở đây, mặc dù Triệu Tú Nga đang mang thai, cũng tới tham gia náo nhiệt. Như vậy Liên gia, ngoại trừ những người phải đi làm việc, cũng chỉ có Chu thị và Liên Tú Nhi không tới.
“Tại sao không thấy dì hai và Tú Nhi?” Vương thị hỏi Trương thị.
“Bà nội nàng thân thể không thoải mái, nên không đến, Tú Nhi ở trên phòng cùng bà.” Trương thị đáp, trong tươi cười có một tia bất đắc dĩ, nhưng lại được che dấu cực nhanh.
Liên Chi Nhi đính hôn, Liên Thủ Tín và Trương thị đặc biệt đi đến chính phòng mời Chu thị, Chu thị lại nói mình bị đau đầu, không chịu đến. Vợ chồng hai người cũng biết, Chu thị đây là đang giận dỗi. Nếu như lúc khác thì cũng thôi đi, nhưng đây là đại sự của Chi Nhi, Chu thị vẫn không chịu ra mặt, điều này khiến trong lòng hai vợ chồng đều rất khó chịu.
Người một nhà, bình thường có chút chuyện không bằng lòng là điều không thể tránh, nhưng khi có chuyện gì, thì phải có bộ dạng của người một nhà chứ. Chu thị làm như vậy khiến cho hai người bọn họ rất lạnh tâm.
Liên lão gia tử cũng khuyên bảo Chu thị, nhưng thái độ của Chu thị rất kiên quyết.
“Ngươi cho là ta giả bộ bệnh sao? Đầu của ta nặng đến nỗi muốn lấy xuống đây nè. Hôn sự của Chi Nhi, không hỏi qua ta, không phải các ngươi cũng đã định ra rồi sao. Lúc này, lại cần dùng đến ta rồi? Ta không đi, hôn sự của Chi Nhi sẽ không thành? Ta không đi được, không gặp ai cả, không ngờ vì Chi Nhi đính hôn, ta phải liều cái mạng già để qua đó hầu hạ các nàng? Các ngươi bức ta đi, bức tử ta đi, để các ngươi được vui vẻ.” Chu thị nói mình bệnh nặng, nhưng khi mắng người, vẫn trung khí mười phần, ai cũng nhìn ra được, căn bản là bà ta không có bệnh.
Nghe Chu thị nói như vậy, Trương thị liền xoay người đi ra ngoài.
“Lần này bà nội nàng cũng làm quá mức đi. Những năm qua, ta đối với bà, đối với Tú Nhi đều thật lòng, nhưng bị người coi là lòng lang dạ sói. Khuê nữ của ta đính hôn, cả đời cũng chỉ có một lần, ta cũng không hề yêu cầu bà ấy làm cái gì, chỉ là muốn giữ mặt mũi cho Liên gia, muốn cả nhà được sum họp vui vẻ, vậy mà một chút mặt mũi, bà ấy cũng không cho. Bà ấy muốn chúng ta phải làm gì thì mới được!” Trương thị trở về phòng, lập tức phát tác với Liên Thủ Tín.
Trái tim Liên Thủ Tín cũng băng giá, nhưng hắn lại không thể giống Trương thị, nói Chu thị không phải.
“Bà ta có thể làm thế, vậy thì ta cũng thề rằng, đợi đến ngày Tú Nhi thành hôn, cũng đừng nghĩ đến việc ta sẽ đi.” Trương thị cắn răng thề nói, lần này nàng thật sự rất tức giận.
Trong lòng Trương thị tức giận, nhưng khi gặp mặt Vương thị, lại khó mà nói ra, đương nhiên sẽ nói Chu thị bị bệnh.
“Dì hai bị bệnh? Chuyện khi nào?” bộ dáng của Vương thị dường như rất giật mình, “Cháu cùng cha bọn nhỏ, mang theo Gia Hưng, đi gặp dì Hai, không có gì bất tiện chứ ạ?”
Những lời này, Vương thị quay đầu, hỏi Liên lão gia tử.
Trên mặt Liên lão gia tử có chút lúng túng.
“Không cần phải đi đâu, lần này bệnh của dì hai cháu… sợ sẽ lây cho các cháu.” Vì che giấu, Liên lão gia tử đành phải nói vậy.
Ngô Ngọc Quý và Vương thị nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.
“Gì mà lây chứ, chúng cháu là thân thích, không sợ chuyện này. Hay là như vậy đi, chúng ta đi qua, để cho Gia Hưng hành lễ với dì hai.” Ngô Ngọc Quý nói.
Ngô Ngọc Quý và Vương thị đều là những người chú ý đến cấp bậc lễ nghĩa, họ đã nói như vậy, Liên lão gia tử cũng không tiện từ chối nữa.
Ngô Ngọc Quý, Vương thị mang theo Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi đi đến chính phòng, Liên Thủ Tín, Trương thị và Liên Mạn Nhi cũng vội vàng đi theo.
Trong đông phòng, cửa đóng chặt, Ngô Ngọc Quý dừng bước trước cửa ra vào.
“Dì Hai, chúng cháu đến thăm lão nhân gia người đây.” Ngô Ngọc Quý hô một tiếng, sau đó liền nghe thấy tiếng sột soạt vang lên trong phòng. Ngô Ngọc Quý hơi dừng lại một chút, mới đẩy cửa ra.
Trong phòng, Chu thị nửa nằm nửa ngồi trên giường gạch, bốn phía là chăn mền, Liên Tú Nhi ngồi một bên, cầm chén nước, đang muốn đút cho Chu thị uống.
Liên Mạn Nhi dùng mắt quét nhanh một lượt căn phòng, trên trán Chu thị có ba dấu ấn vòng tròn nhỏ, màu tím xanh, đó là dấu vết của việc hút miệng chai nóng lưu lại, nếu như không phải sắc mặt bà phơn phớt hồng nhuận, thì nhìn cũng có chút giống bộ dáng bị bệnh.
Chu thị đang uống nước từ cái chén trong tay của Liên Tú Nhi, có điều căn bản trong chén không có nước.
Bộ dáng Chu thị rất tự nhiên, rõ ràng Liên Tú Nhi có chút mất tự nhiên.
Ngô Ngọc Quý và Vương thị mang theo Ngô Gia Hưng hành lễ với Chu thị, vấn an, hỏi thăm bệnh tình của Chu thị.
“Đời trước không biết ta đã tạo nên nghiệt gì, không có khuê nữ ta ở đây, thì ta có chết cũng không ai biết…” Chu thị mở miệng nói, rõ ràng còn dùng khóe mắt liếc Liên Thủ Tín và Trương thị một cái.
“Dì luôn là người có phúc khí, sống thoải mái, buông lỏng tinh thần một chút, thì mọi chuyện gì đều tốt cả. Sau này, chúng ta lại càng thêm thân thiết, hình như lão nhân gia người không được cao hứng lắm.” Vương thị không để ý tới lời nói của Chu thị, chỉ vừa cười vừa nói.
“Hết nước rồi, ” Liên Tú Nhi cầm chén nước với Liên Chi Nhi , “Chi Nhi, bên nhà ngươi có nấu nước không, lấy cho bà nội ngươi một ly.”
“Cô, lúc nãy mẹ cháu cố ý đun cho bà nội một bình nước ấm, để ngay trên bếp lò tại gian ngoài đấy.” Liên Mạn Nhi tiến lên, tiếp nhận cái ly từ trong tay Liên Tú Nhi, “Cô không thói quen làm việc, có thể tại Đại bá nương, nhị bá nương, đại tẩu, chị dâu Tú Nga đều ở phòng bên, bà nội muốn uống nước, không phải lúc nào cũng có. Nhất định là sáng giờ cô còn chưa đặt chân xuống đất, cho nên không biết. Vậy để cháu rót nước cho bà nội.”
Chính phòng có một đống lớn con trai, con dâu, cháu trai, cháu dâu, Liên Tú Nhi lại muốn Liên Chi Nhi cho một chén nước, không chỉ làm mất mặt Liên Chi Nhi, mà còn làm mất mặt Cổ thị, Tưởng thị và Hà thị. Trong khi đó, nàng cũng làm được, chẳng lẽ không nấu nổi một bình nước.
Sau khi Liên Mạn Nhi nói xong, liền đi ra ngoài rót một chén nước ấm, một lần nữa đưa cho Liên Tú Nhi.
Liên Tú Nhi muốn làm mất mặt Liên Chi Nhi, lại bị Liên Mạn Nhi quở trách, trong nội tâm tức giận nhưng không chỗ phát tiết, sắc mặt càng thêm khó nhìn.
Ngô Ngọc Quý và Vương thị đều đứng dậy cáo từ.
“Khó được các ngươi còn đến xem ta. Hai ngày nay, miệng ta không có mùi vị gì, ăn cái gì cũng nuốt không trôi, hôm nay muốn ăn một chén bánh canh do Chi Nhi làm, đối với ta, bánh canh do Chi Nhi làm là mỹ vị đấy. Nhưng hôm nay là ngày Chi Nhi đính hôn, quên đi a.” Chu thị đột nhiên nói.
“Dì Hai, bánh canh cũng là sở trường của cháu, đảm bảo không kém Chi Nhi đâu. Dì Hai muốn ăn, vậy thì để cháu làm cho.” Vương thị cười ha hả mà nói.
Bà vốn muốn làm khó Liên Chi Nhi, để cho nàng không còn mặt mũi gì trước mặt nhà chồng tương lai. Một người bị mất mặt ở nhà mẹ đẻ, về sau đến nhà chồng, mọi người tự nhiên cũng sẽ coi thường nàng. Không nghĩ tới mẹ chồng tương lai lại tiếp chiêu giúp Liên Chi Nhi, mẹ chồng không phải chỉ ước gì đem con dâu gắt gao dẫm nát dưới lòng bàn chân hay sao, Vương thị này, tại sao lại ra mặt thay Liên Chi Nhi? (LL: Đâu phải ai cũng như bà, mụ phù thủy độc ác!!!)
Chu thị vô cùng kinh ngạc.
“Chi Nhi, hai mẹ con mình cùng làm nào.” Vương thị cười ha hả, kéo Liên Chi Nhi đi ra ngoài.
Mọi người tự nhiên cũng nhân cơ hội này, rời khỏi chính phòng.
Vương thị đi ra ngoài, thật sự ôm bó củi, cọ nồi, làm bánh canh cho Chu thị. Liên lão gia tử đi tới, kinh hãi, sau khi hỏi rõ ngọn nguồn, thì lập tức giận sôi lên.