Edit: Khueloan Beta: Tiểu Tuyền Trương thị thở dài, “Tam bá mẫu của con cũng là người hiền lành, mẹ nghĩ nếu không giúp nàng một chút, thì quả thật là quá đáng thương.”
“Mẹ, chẳng lẽ mẹ không phải người hiền lành, nội nói mẹ, mẹ cho tới bây giờ cũng không giải thích”. Trương thị như vậy, vậy mà vẫn cho rằng Triệu thị hiền lành.
“Con còn nhỏ, không hiểu được những thứ này. Mẹ cùng tam bá mẫu của con không giống nhau, con thấy mẹ gần đây bị nội con khinh bỉ, nhưng mà mẹ có con trai con gái, mẹ có sự kiên trì của mình, nhưng tam bá mẫu con. . . . . . Chỉ có mỗi Diệp nhi là khuê nữ”.
Liên Mạn Nhi bừng tỉnh đại ngộ.
Nàng đã không lưu ý vấn đề này. Cảm giác tồn tại của Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi ở Liên gia vô cùng yếu, chẳng qua là giữ yên lặng mà làm việc, lúc ăn cơm Triệu thị trước giờ luôn không ăn món ăn, chính là Liên Diệp Nhi cũng ăn rất ít. Triệu thị đối với Chu thị lại càng cúi đầu thuận theo, một câu cũng không dám nói, nhưng mà, Triệu thị mỗi ngày đều bị Chu thị trách mắng. Hà thị là một người lười, công việc của nàng, đều giao cho người khác, trong đó Triệu thị bị nàng sai sử nhiều nhất.
“Mẹ như thế nào. . . . . . không hỏi rõ ràng, vẫn đối với tam bá mẫu cũng có chút hà khắc. . . . .” Trương thị nói với Liên Thủ Tín nói.
Liên Thủ Tín cũng thở dài theo, nhưng không nói gì.
“Khi đó còn không có các con, các ngươi con biết, tam bá mẫu của con đã phải chịu qua bao nhiêu khổ. . . . . . .”
Lúc Trương thị gả vào nhà, Cổ thị đã cùng Liên Thủ Nhân ở tại trấn trên rồi, trong nhà chỉ có hai con dâu là Hà thị cùng Triệu thị. Triệu thị khi đó đã vào cửa bốn năm rồi, nhưng hoàn toàn không có con. Mỗi ngày đều phải phụng bồi cẩn thận, nhìn sắc mặt Chu thị. Chu thị khi đó đang muốn hưu Triệu thị, Triệu thị ở dưới chân Chu thị chịu phạt quỳ, cuối cùng là Liên Thủ Lễ không đồng ý, Liên gia khi đó cũng không dư thừa tiền cho Liên Thủ Lễ cưới thêm vợ, chuyện này vì thế mới gác lại.
Sau đó rốt cục Triệu thị mang thai, Trương thị còn vì nàng mà cao hứng, cho là nàng rốt cục có thể ngẩng đầu lên rồi. Không nghĩ tới Triệu thị lại sinh con gái, hơn nữa từ đó về sau bụng lại không thấy có động tĩnh gì. Chu thị vì vậy mà càng coi như không khí, Triệu thị thì càng không dám ngẩn đầu, vẫn nơm nớp lo sợ mà sống qua ngày.
“Tam bá nương con là người tốt, không may ở chỗ là không có con trai. Chúng ta có thể giúp, thì nên giúp đỡ nàng. Làm người a, phải nói lương tâm, chuyện nâng trên đạp dưới mẹ không thể làm. Gặp phải người có hoàn cảnh không tốt, ta phải giúp đỡ, thế mới là con người”. Trương thị nói lời thấm thía.
Mấy hài tử đều gật đầu.
Cảnh ngộ của Triệu thị quả thật làm cho người ta đồng cảm.
“Nương, con không nói là không thể giúp tam bá mẫu, nhưng mà mẹ giúp như vậy, cuối cùng thiệt thòi của tam bá mẫu chịu lại đổi thành mẹchịu”. Liên Mạn Nhi nói.
“Thiệt thòi gì đâu, nội con mắng thì cứ để nàng mắng hai câu, nếu không chính là sỉ nhục một chút thôi,có là chuyện gì? Nếu là mẹ không giúp, rơi vào trên người tam bá mẫu, khẳng định càng không dễ qua”. Trương thị cười nói.
Liên Thủ Tín trong mắt đều mỉm cười, len lén cầm tay Trương thị, sợ bị mấy hài tử nhìn thấy lại vội vã rút tay về.
Trương thị nhìn sang Liên Thủ Tín, trên mặt liền có một tia đỏ ửng.
Hai người lén lút thân mật, tình cảm vô cùng tốt.
Liên Mạn Nhi thở dài một hơi.
“Mẹ, người nói người không có chuyện gì, nhưng chúng con đều có chuyện, Tựa như hôm nay, chúng con đều đói bụng”.
“Là mẹ không tốt” Trương thị lập tức nói.
“Mẹ, sau này, có thể nghĩ cho mình trước, rồi hãy đi giúp người hay không?”. Liên Mạn Nhi thử cùng Trương thị nói, “Mẹ, nếu là không thể để cho nội nói đạo lý công bình làm việc, mẹ phải giúp tam bá mẫu, không bằng nhờ nội giúp. . . . . Dĩ nhiên, nếu có thể để khiến nội nói đạo lý khi làm việc, thì càng tốt hơn”.
Trương thị có chút bất đắc dĩ, nàng cũng biết, Chu thị vốn nhìn nàng không vừa mắt, trong đó có nguyên nhân là vì nàng thường bất bình giúp Triệu thị. Nhưng để cho Chu thị phân rõ phải trái vậy thật không có khả năng.
“Lần sau mẹ nhất định chú ý.” Trương thị chỉ đành phải nói “Cũng không để tam bá mẫu chịu thiệt, mẹ cũng không rước họa vào thân”.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai dậy sớm ăn điểm tâm xong, Liên Thủ Tín cùng Liên lão gia tử thương lượng.
“. . . . . . . . . . Lập tức sẽ phải thu hoạch vụ thu, con thấy vài cái lưỡi liềm, vài cái cuốc của chúng ta, đều cần phải đem đi sửa. Bằng không đến lúc đó sử dụng không thuận tay, lại làm trễ nải việc thu lương thực”.
Liên lão gia tử liền gật đầu, “Con tập hợp rồi đem đến trấn trên sửa đi”.
“Cha, vài hôm nữa là đến vụ thu, lúc này người ta sửa đồ cũng nhiều, con sợ thợ rèn làm không kịp, con tính hôm nay đưa đi rèn, hắn có thời gian, cũng có thể sửa cẩn thận một chút”. Liên Thủ Tín nói.
“Được, con đi đi, bảo mẹ lấy tiền đưa cho con”. Liên lão gia tử nói.
Trương thị ở bên cạnh Chu thị cẩn thận hầu hạ, nhìn thấy sắc mặt Chu thị không tệ, lúc này mới cẩn thận hướng Chu thị mở miệng.
“Mẹ, hôm nay không có chuyện gì bận, con muốn theo cha bọn nhỏ đi trấn trên một chút”.
“Lão tam đi tiệm thợ rèn, ngươi đi theo làm gì?”
“Mẹ, đồ cần sửa không ít, con đi theo cũng có thể giúp đỡ cầm đồ”. Trương thị nói.
“Trong nhà nhiều chuyện như vậy, ngươi đi, đều vứt cho ta sao?”
“Mẹ,” Triệu thị ở bên cạnh lấy hết dũng khí mở miệng, “Hôm nay là đến buổi của con, con cùng Diệp nhi ở nhà, trong nhà đều giao cho con là được”.
“Các ngươi giống như đều đã thương lượng tốt lắm?” Chu thị nhìn Triệu thị một cái, “Không trách được hai ngày này bận trước bận sau lấy lòng ta”.
Lời này tuy oan uổng Trương thị, nhưng mà Trương thị chỉ nhìn Chu thị cười theo.
“Mẹ, con đi sớm về sớm, làm việc cũng không dám trễ nải. Mẹ, con định may cho người đôi giày, không có chỉ, cũng phải đi mua một ít về”.
“Ta không lạ gì giày của ngươi, nhưng ta không có tiền cho ngươi tiêu xài tùy tiện”. Chu thị lập tức nói.
“Mẹ, con không lấy tiền, lần trước tiền của cây trâm kia vẫn còn thừa một chút”. Trương thị nói.
“Các ngươi mỗi người đều có tiền, như vậy đi, cho ta thêm hai đôi giày, muội tử ngươi quanh năm suốt tháng cũng không trông mong được gì từ ngươi, ngươi có tiền, liền xem tấm lòng của ngươi”. Chu thị nói.
Liên Mạn Nhi nghe được, trợn mắt há hốc mồm.
“Mẹ, tiền cây trâm kia, mua thuốc cho người cùng Mạn Nhi còn dư lại không mấy. . . . .” Trương thị khó khăn nói.
Chu thị lập tức trừng mắt lên.
“Mẹ, vậy được, con, con nhất định mua”. Trương thị không thể làm gì khác hơn đành nói vậy.
Chu thị hừ một tiếng, không nói nữa.
Trương thị đành phải đứng dưới giường đất chờ.
Một hồi lâu, Chu thị mới nói: “Chân ở trên người ngươi, ta không cho ngươi đi, ngươi không biết đi hà?”
“Mẹ, con đi liền.” Trương thị vội nói.
Chu thị cho dù đáp ứng như vậy, nhưng phương thức nói chuyện thật kỳ quái. Nhưng mà tính Chu thị là như vậy, có điều chẳng qua Liên Mạn Nhi vẫn còn có chút không quen.
Liên Thủ Tín hướng Chu thị lấy tiền, Chu thị liền từ trong túi tiền đếm ra mấy đồng tiền, đưa cho hắn.
“Mẹ, có bốn thanh lưỡi liềm, ba cái cuốc cần phải sửa, cuốc còn phải thêm sắt, số tiền này sợ là không đủ”. Liên Thủ Tín nhìn mấy đồng tiền kia nói.
“Còn phí đi đường nữa, cho lão Tứ thêm ít tiền đi”. Liên lão gia tử đi tới nói.
“Ông nói dễ nhỉ, chúng ta bây giờ còn đeo nợ, đâu có tiền nữa, có thể không tiết kiệm sao?” Chu thị nói như vậy, nhưng không ngờ vẫn đếm thêm mấy đồng tiền đưa cho Liên Thủ Tín.
Người một nhà từ phòng chính đi ra, Liên Thủ Tín đem xe ba gác đẩy ra ngoài, đem lưỡi liềm cùng cuốc sắt mang đi sửa chữa dùng dây thừng buộc lại, đặt trên xe ba gác, gọi Liên Mạn Nhi cùng tiểu thất lên ngồi trên xe. Liên Thủ Tín đẩy xe, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng ngũ lang đi theo bên cạnh, người một nhà liền hướng bên ngoài đi ra.
Chu thị từ gian phòng chính đi ra ngoài, nhìn thấy, lập tức bảo bọn họ đứng xuống.
“Đi hai người là đủ rồi, mang một đám hài tử, ngươi định đi đánh sói hay sao?” Chu thị nói.
“Nội à, chúng con là đi cắt cỏ đào rau dại”. Liên Mạn Nhi liền giơ rổ lên cho Chu thị nhìn.
Chu thị không tin.
“Lão tứ, số tiền kia còn dư lại, ngươi đều đem về cho ta, chúng ta không có tiền cho các ngươi tiêu tiền như nước, chúng ta già cả ở nhà, các ngươi một đám đi dạo trên thị trấn, ngươi phải suy xét trong tâm của mình xem”. Chu thị chỉ vào Liên Thủ Tín mắng.
Mặt Liên Thủ Tín liền đỏ lên, Liên Mạn Nhi vội vã cúi đầu, Chu thị đem con của mình nhìn giống như trộm cướp.
“Mẹ yên tâm, con lúc nào thì tiêu tiền lung tung. Lần này tiêu bao nhiêu, ta sẽ tìm người làm chứng”. Liên Thủ Tín cũng có chút giận, không hề để ý Chu thị nữa, liền đẩy xe đi.
Cho đến khi ra khỏi thôn, tâm tình mọi người mới đều khôi phục. Liên Thủ Tín đẩy xe, không phải là hướng về phía trấn mà là đi đường nhỏ, về phía sau núi.
“Theo đệ thấy, lần này nhất định có thể kiếm được nhiều tiền hơn”. Tiểu thất cười hì hì nói.
Hôm nay chính là ngày ước định cùng Vương Ấu Hằng, giao nhóm trái tầm nóp thứ hai qua. Liên Thủ Tín cùng Trương thị hiểu rõ nhất, nên không nỡ để mấy tiểu hài tử đẩy đồ nặng như vậy mà đi lên trấn, vừa lúc trong nhà có mấy nông cụ muốn tu sửa, nên đã quyết định hôm nay cùng đi, Liên Thủ Tín cùng Trương thị tới đây giúp đỡ hái trái tầm bóp rồi cùng đi lên trấn trên.
Dọc theo đường nhỏ đi vào trong núi, chỉ thoáng chốc đã đến chỗ đó. Từ lần trước hái đến nay đã qua mười ngày, từng mảng từng mảng trái tầm bóp đều đỏ, từ xa nhìn lại thật giống như là một mảnh đại dương màu đỏ.
“Thật là không biết, nơi này lại có nhiều đến thế”. Liên Thủ Tín nói.
“Còn không phải là có thể bán lấy tiền sao!” Trương thị nói.
“Cha, mẹ, tới hỗ trợ a” Liên Mạn Nhi đưa cho Liên Thủ Tín cùng Trương thị mỗi người một rổ.
Bởi vì có hai người lớn Liên Thủ Tín cùng Trương thị hỗ trợ, lần này hái nhanh hơn một chút. Không tới nửa canh giờ, chung quanh đây, tất cả trái tầm bóp đã chín, trừ những thứ không tốt, chưa chín hoặc là đầu quá nhỏ, đều bị hái xuống, cất vào trong bao bố. Cuối cùng hái được mười bao bố lớn, đều rất đầy, xe đẩy đi trênmặt đất để lại vết bánh xe thật sâu.
“May mà có cha cùng đi” Tiểu thất le lưỡi.
Liên Mạn Nhi gật đầu, nếu lần này chỉ có mấy hài tử bọn họ thì đúng là không đẩy nổi xe này.
Liê Thủ Tín kéo xe, Trương thị cùng mấy hài tử ở phía sau dùng sức đẩy xe, người một nhà chạy thẳng tới trấn trên.
Liên Thủ Tín bước chân lớn đi mau hơn, lên đến đường cái, ước chừng một khắc sau đã đến trấn trên. Liên Thủ Tín đem xe đẩy tới cửa Tế Sinh đường, rồi cầm lưỡi liềm cùng cuốc đi tới tiệm thợ rèn, chỉ để lại Trương thị cùng bọn Liên Mạn Nhi.
“Đang nói chắc các ngươi sắp tới”. Vương chưởng quỹ thấy Liên Mạn Nhi đi tới, vừa để cho hỏa kế đem bao bố mang vào trong điếm, vừa để cho mẫu tử bọn họ đến phòng phía sau ngồi, “Thiếu gia đã ở đây, mấy vị ngồi tạm phía sau”.
Đi tới hậu viện, Vương Ấu Hằng ra ngoài đón, nhìn thấy Trương thị vội thi lễ một cái.
“Liên tứ thẩm tới, mau vào trong nhà ngồi”.
Trương thị hoàn lễ không ngừng, “Ta là nông thôn phụ nhân, mấy lần làm phiền Vương thái y, ngài là ân nhân của chúng ta, không thể nhận được lễ của ngài. . . . .”
Vương Ấu Hằng liền cười.
“Tứ thẩm xem người nói kìa, dù sao chúng ta là hương thân, thì ngài là trưởng bối, nhận lễ của cháu là phải mà”.
Mọi người đi vào trong nhà ngồi, có tiểu hỏa kế đưa trà bánh lên.
Trương thị nhìn mấy hài tử đều thoải mái ngồi ở trên ghế, Vương Ấu Hằng đối đãi cực kỳ khách khí, trong lòng mơ hồ có chút bất an, rồi lại khó mà nói cái gì, sợ mất mặt trước mặt bọn nhỏ.
“Ấu Hằng ca, số tầm bóp lần này chúng ta đem từ trong núi tới, số lượng có nhiều hơn một chút”. Liên Mạn Nhi nói với Vương Ấu Hằng.
“Nhiều thật tốt” Vương Ấu Hằng nói, “Những thứ lần trước các muội đem tới kia, ta đều đem tới huyện cùng phủ thành, bán rất đắc. Rất nhiều người cho là đồ chơi mới lạ mua về, làm thuốc ngược lại không cò, dư cái gì”.
Tầm bóp bán đắc thật là tốt, Liên Mạn Nhi cũng cao hứng theo.
“Đúng rồi, Ấu Hằng ca, tầm bóp này còn có thể giữ đến mùa đông để ăn”. Liên Mạn Nhi nói cho Vương Ấu Hằng “Dùng sợi dây xỏ qua nó, rồi treo phía dưới mái hiên, chờ đến mùa đông, phía bên ngoài khô lại, khi đó ăn ngọt, lễ mừng năm mới hay ăn nhiều thịt cá, ăn cái này vừa lúc sẽ hạ hỏa”.
“Còn có thể như vậy à, ta đây sẽ nhớ kỹ”. Vương Ấu Hằng cười nói.
“Mạn Nhi, vết thương của ngươi, đã tốt chưa?” Vương Ấu Hằng nhìn Liên Mạn Nhi trên đầu không quấn băng vải, liền hỏi.
“Đều tốt lắm”. Liên Mạn Nhi nói.
“Tới đây ta xem cho ngươi”.
Vương Ấu Hằng liền đứng lên, cùng Liên Mạn Nhi đi đến chỗ có ánh sáng gần cửa, nhẹ nhàng vén tóc Liên Mạn Nhi, xem xét vết thương. Vết thương trên đầu Liên Mạn Nhi dài chừng nửa tấc, cũng may có tóc che lại, phía ngoài cũng không thể nhìn ra.
“Như vậy ta liền yên tâm”. Vương Ấu Hằng nói.
“. . . . . . . Sẹo này của Mạn Nhi, sau này có thể hết chứ?” Trương thị hỏi Vương Ấu Hằng.
Vương Ấu Hằng trầm ngâm một chút, bởi vì vết thương của Liên Mạn Nhi là trên da đầu, mặc dù có thuốc thượng hạng đến mấy cũng không có mấy tác dụng. Sẹo này chỉ sợ là theo Liên Mạn Nhi suốt đời.
“Mạn Nhi tuổi còn nhỏ, qua mấy năm nữa, thương thế và sẹo kia sẽ không còn”. Vương Ấu Hằng nói.
“Cám ơn trời đất”. Trương thị lập tức vui mừng.
“Dù sao có đầu tóc che thế kia, cũng sẽ không sao”. Liên Mạn Nhi cũng không có để ý lắm.
Vương chưởng quỹ cùng ngũ lang đem tầm bóp vào trong nhà.
“Trừ đi số lẻ, mười bao bố, tổng cộng là, tám trăm năm mươi cân, như cũ mỗi cân năm văn tiền, tổng cộng là bốn ngàn hai trăm năm mươi văn tiền”.
Vương chưởng quỹ đem tiền đến, nhìn Trương thị quay lại nhìn Liên Mạn Nhi một chút.