Edit: Leticia Beta: Tiểu Tuyền Liên Mạn Nhi cười thì thầm vài câu với Trương thị, trên mặt Trương thị cũng lộ ra tươi cười.
“Chuyện này thật đúng là đáng thử một lần, ta nói mà, Mạn Nhi của mẹ làm việc, luôn có tính toán ở trong lòng.” Trương thị gật đầu nói.
Nhưng mà muốn phơi nắng thịt sò, đầu tiên phải đem thịt sò từ trong vỏ lấy ra. Gần trăm cân sò gai, cần không ít lực lượng lao động.
Buổi trưa, thừa dịp rảnh rỗi, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi cùng Liên Chi Nhi trước lấy ra gần một cân thịt sò. Sò nhả bùn cát ra cả một đêm, ở giữa cũng đổi qua hai lần nước, bởi vậy thịt trong con sò vô cùng sạch sẽ rồi, Liên Mạn Nhi đi vào bên trong vườn rau xanh, cắt nửa rổ rau hẹ trở về.
Đợi Ngũ Lang cùng tiểu Thất buổi trưa từ trường tư thục trở về, trên bàn cơm có thêm một đĩa sò gai xào rau hẹ thơm ngào ngạt rồi.
Cuối mùa xuân, đầu mùa hè, chính là mùa sò gai sinh sôi, sò gai xào rau hẹ đã là mỹ vị, mà trong đoạn thời gian này đây cũng là một món ăn dưỡng sinh a.
Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng ở lại cùng ăn cơm trưa. Tuy phòng trên cũng mua sò, nhưng hơn nửa chậu sò kia, móc thịt sò ra, một nhà nhiều người như vậy, đến phiên Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi, thì cũng chỉ được ngửi thôi a. Tại nhà Liên Mạn Nhi, hai mẹ con nàng có thể tùy tiện ăn.
“Sò gai kia, là Tú Nga tẩu thu xếp muốn mua đấy. Tú Nga tẩu còn bỏ tiền của chính mình ra.” Vừa ăn sò, Liên Diệp Nhi vừa nói cho Liên Mạn Nhi biết.
“Tú Nga tẩu lấy đâu ra tiền? Đến thời điểm ăn thì chia như thế nào ?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Trước kia chia như thế nào thì đoán chừng hôm nay cũng như thế, nhưng Tú Nga tẩu có thể ăn nhiều hơn một chút, nàng còn có hài tử nữa cơ mà.” Liên Diệp Nhi nói.
“Nề nếp gia đình của Liên gia thay đổi rồi.” Trương thị nói, “Ta cùng Tam tẩu nàng khi mang thai, cái gì cũng đều như lúc bình thường. Chúng ta cũng ngốc, không biết tự mình tìm cách để ăn thêm chút gì. Bà ngoại con về sau nói với mẹ, hối hận vì đã đem mẹ gả xa như vậy, nếu như gả gần. Muốn ăn cái gì còn có thể nói với nàng.”
“Mẹ, ngài đây là rút kinh nghiệm của mình, mới đem tỷ con gả gần như vậy a.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Đúng vậy.” Người trong nhà nói chuyện, Trương thị cũng không có gì cố kỵ.
“Nhà chồng này của Chi Nhi ta thấy rất tốt. Về sau chắc chắn sẽ không ủy khuất Chi Nhi.” Triệu thị nói.
“Ừ, mẹ Gia Hưng rất được.” Trương thị gật đầu nói, nhìn thấy Triệu thị không gắp thức ăn, lại vội nói, “Tam tẩu, tẩu ăn nhiều đồ ăn một chút. Ta mua nhiều sò mà, ăn no bụng cũng không có chuyện gì. Diệp nhi, cháu cũng ăn nhiều một chút, đừng khách sáo.”
“Tứ thẩm, con đang ăn mà.” Liên Diệp Nhi nói, “Cháu cùng mẹ cháu ở chỗ thẩm mới được ăn sò, trong nhà tuy có mua, nhưng cũng không đến lượt mẹ con cháu. Bà nội nhất định trưa nay ăn sò.”
Hộ nông dân, khó được ăn một bữa ngon, bình thường đều chọn thời điểm có tất cả mọi người rồi cùng ăn.
“Nếu buổi trưa ăn. Muội cùng Tam thẩm đúng không được ăn, thế còn Nhị bá, Tam bá, Nhị Lang ca, Tam Lang ca bọn hắn cũng không được ăn sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Từ khi Triệu thị đến cửa hàng làm việc, đã ở cửa hàng ở bên trong ăn cơm. Về nhà, lúc ăn cơm, Chu thị phân đồ ăn cho nàng càng ngày càng ít đi.
“Trong nhà khẩu phần lương thực không đủ, vả lại chúng ta cũng không có thức ăn ngon gì, ngươi ở cửa hàng nên ăn nhiều thêm mấy ngụm, ở đó cái gì cũng có.” Chu thị đã nói với Triệu thị như vậy.
Lại về sau, Liên Diệp Nhi ở cửa hàng ăn cơm nhiều hơn, Chu thị đối với Liên Diệp Nhi cũng như thế. Hận không thể để hai mẹ con các nàng ăn ở cửa hàng một bữa, bằng ba bữa, để về nhà không ăn cơm nữa.
Theo như lời của Liên gia đã từng vì Chu thị giải thích, đó không phải là Chu thị ánh mắt không tốt, chẳng qua là tầm nhìn của Chu thị nhỏ, muốn vì trong nhà tiết kiệm thêm chút ít khẩu phần lương thực.
Chu thị không nỡ để cho con dâu cùng cháu gái ăn, nhưng không đến mức không để cho con trai cùng cháu trai ăn, nhất là bên trong còn có Liên Thủ Nghĩa cùng Nhị Lang, người ta cũng đều đến trên chân núi làm việc kiếm tiền cho trong nhà.
“Chuyện này không phải đơn giản ư, nội khẳng định để lại đồ ăn. Đợi chạng vạng tối lúc ăn cơm, nội sẽ bày chậu đồ ăn đấy ở trên bàn gia ngồi, muội và mẹ muội không đến lượt được ăn.” Liên Diệp Nhi nói, “Đây cũng không phải là lần đầu tiên.”
Liên Mạn Nhi a xong một tiếng, đã minh bạch.
Ăn xong cơm trưa, Liên Thủ Tín đem từng thùng sò gai nâng ra bên ngoài cửa hàng dưới một cây đại thụ, Trương thị, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi, Ngũ Lang, tiểu Thất đều mang băng ghế, cầm lấy chậu đi ra, ngồi dưới tàng cây bắt đầu móc thịt sò. Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng không có đi, ở lại phụ giúp.
Thịt sò lấy ra được Liên Mạn Nhi đặt ở trên nệm rơm đặt phơi nắng dưới ánh mặt trời.
Gần chạng vạng tối, đợi Ngũ Lang cùng tiểu Thất từ trường tư thục trở về, sau lưng người một nhà vỏ sò đã chất đống thành một cái gò đất. Liên Mạn Nhi cầm một cái chậu nhỏ đưa cho tiểu Thất, lại đếm mấy đồng tiền cho hắn.
“Đi phường đậu hủ mua ba khối đậu hủ.” Liên Mạn Nhi nói với tiểu Thất, “Buổi tối chúng ta ăn sò hầm cách thủy với đậu hủ.”
“Chậm một chút, cẩn thận một chút dưới chân.” Trương thị ở phía sau hô, “Mua xong cầm thẳng về nhà, không được ham chơi.”
“Dạ, đã biết.” Tiểu Thất đáp ứng, chạy xa.
Thịt sò đều được móc xong rồi, Liên Mạn Nhi nhặt một ít cho vào chậu để buổi tối ăn, chỗ sò còn lại phơi dưới ánh nắng đã khô một nửa, đều thu vào bên trong cửa hàng, ý định để ngày hôm sau lại phơi nắng tiếp.
Buổi tối người một nhà lại tụ tập ăn một bữa sò hầm cách thủy đậu hủ, nhân tiện tán gẫu về việc nhà một chút.
“Những thứ thịt sò phơi khô kia…” Liên Thủ Tín đưa sò ra làm chủ đề.
“Cha, những ngày này, cha có cảm thấy chúng ta xào rau làm súp, so với trước kia đều ăn ngon hơn không?” Liên Mạn Nhi mở miệng nói.
“Đúng vậy a, mấy ngày hôm trước cha không nói à. Chúng ta mở cửa hàng này, cái khác không nói trước được, nhưng tay nghề của mẹ con cùng các con làm thức ăn rõ ràng tốt hơn. Như đồ ăn ngày Chi Nhi đính hôn cũng không kém với đầu bếp chân chính làm đi.” Liên Thủ Tín nói, thật tự hào vì bản lĩnh của thê nhi.
“Cha, cha cố gắng nhớ lại mùi vị của món ăn xem, rồi cẩn thận nói qua một chút.” Liên Mạn Nhi mắt sáng long lanh nhìn Liên Thủ Tín, hiển nhiên là muốn nghe được nhiều lời khen hơn nữa.
“Những món ăn từ gà, vịt, thịt, cá thì không phải nói, làm thế nào cũng đều ăn ngon, chính là cải dầu xào, còn có súp thường cùng súp cải thìa mà qua tay của mấy mẹ con làm ra, đều cảm thấy có mùi vị rõ ràng a.” Liên Thủ Tín nghĩ nghĩ rồi nói ra.
Liên Mạn Nhi liền nở nụ cười.
“Cha, cũng không phải toàn bộ là nhờ bản lãnh làm đồ ăn của chúng ta. Là trong món ăn, chúng ta bỏ thêm gia vị vào trong.” Liên Mạn Nhi nói.
“Bỏ thêm cái gì, cha thế nào không có chú ý tới?” Liên Thủ Tín hỏi.
“Tôm khô.” Liên Mạn Nhi đứng dậy nhìn, bên ngoài không có người, lúc này mới ngồi trở lại trên giường gạch nói ra.
Ở niên đại này không có những đồ gia vị như bột ngọt mì chính, hạt niêm thịt gà, mà bọn hắn cũng không phải là nhà giàu như người ta, mỗi ngày đều có thể ăn canh loãng, để được ăn no bụng, lại để cho đồ ăn ngon hơn, Liên Mạn Nhi nổi lên suy nghĩ.
Mua tôm khô, rồi phơi thêm một chút, sau đó mài nhỏ, thời điểm làm đồ ăn cho đấy là hạt niêm thịt gà, bột ngọt mì chính bỏ vào một một chút, đã có thể ngon hơn, lại đảm bảo sức khỏe.
Đây cũng là nguyên nhân, nhà Liên Mạn Nhi ăn tôm khô đặc biệt nhanh.
“A, có chuyện như vậy à.” Liên Thủ Tín bừng tỉnh đại ngộ.
“Đây chính là chuyện cơ mật của nhà ta, ai cũng không thể nói ra.” Liên Mạn Nhi nhìn khắp bốn phía, nghiêm mặt nói.
Người một nhà đều gật đầu.
“Cha, mẹ, hai người ngẫm lại, bột tôm khô tăng mùi vị thức ăn hiệu quả như vậy, nếu so sánh đổi tôm khô với sò khô thì cái nào tốt hơn?” Liên Mạn Nhi nhìn người một nhà, chậm rãi nói ra.
“Vậy còn phải nói sao?” Liên Thủ Tín cười nói.
“Đúng, ” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Cho nên, con có ý định đem thịt sò phơi nắng thật khô, sau đó mài thành bột, về sau xào rau, làm súp, chúng ta lấy làm gia vị. Chúng ta chính mình ăn không tính là cái gì, con muốn đem thứ này dùng cho những món ăn ở trong cửa hàng.”
Nếu như đồ ăn ở cửa hàng càng thêm ngon, như vậy sẽ hấp dẫn nhiều thực khách, mang đến thu nhập ngày càng nhiều nữa.
Người một nhà đều hưng phấn.
“Tỷ, tỷ để cho đại thúc bán sò lần sau đến cửa hàng, có phải khi đó đã nghĩ kỹ hay không?” Tiểu Thất hỏi.
“Ừ” Liên Mạn Nhi gật đầu. Nàng có ý định thử ăn ở nhà mình trước, sau đó xác định cách điều chế, thời điểm ứng dụng trong nhà hàng thì cần phải nhập hàng số lượng lớn rồi.
“Cửa hàng mới của chúng ta xây dựng gần xong rồi, chỉ chờ ngày tốt là dời qua đó. Con có ý định ngày đầu tiên dời qua đó, sẽ dùng bột sò này, mong có một khởi đầu tốt đẹp.” Liên Mạn Nhi hai con mắt sáng lóng lánh nói.
“Ý này hay.” Liên Thủ Tín nói.
“Nhưng phơi khô thịt sò không dễ.” Liên Chi Nhi nói.
“Ta có giường sưởi.” Liên Thủ Tín nói.
“Đúng vậy, chúng ta có giường sưởi.” Liên Mạn Nhi cũng cười. Giường sưởi vạn năng a, thật sự là vật tốt, Liên Mạn Nhi rất muốn hô một tiếng giường sưởi vạn tuế.
Buổi tối hôm đó, ngay tại cửa hàng điểm tâm, người một nhà đốt giường sưởi lên bắt đầu hong khô thịt sò. Đợi thịt sò hong khô rồi, Liên Mạn Nhi lại vội vàng đem thịt sò cắt nhỏ, lại bỏ vào bên trong vại, rồi giã nhỏ thành bột.
Bột sò khô cùng bột tôm khô, trộn theo các tỉ lệ khác nhau, để ra làm mấy phần, chia ra bỏ vào nhân bánh bao hấp, gói bánh bao xong, làm ký hiệu lên bánh để phân biệt. Với loại súp bánh bao cũng làm giống như vậy.
Đợi bánh bao cùng súp bánh bao chín, mỗi người đều được chia một phần để nếm thử, sau đó tiến hành bỏ phiếu, cái nào lấy được số phiếu tối đa, liền lấy cách điều chế đấy để ứng dụng.
Điều này quan hệ đến sự thịnh vượng sau này của cửa hàng, là đại sự, tất cả mọi người trong nhà đều vô cùng nghiêm túc, cuối cùng khi có kết quả bỏ phiếu, trong đó có một phần nhận được toàn bộ phiếu tán thành.
Kỳ thật hiện tại cửa hàng điểm tâm của nhà nàng đã tương đối thịnh vượng rồi, món súp bánh bao cũng bán được càng ngày càng tốt, ngay cả mỹ danh cũng truyền đi rất xa. Nhưng Liên Mạn Nhi cũng không vì vậy mà thỏa mãn, vì có một ngày sẽ bị vượt qua, chỉ có không ngừng cải tiến cách nấu ăn, khiến đồ ăn ngày một ngon hơn, mới có thể củng cố khách cũ và hấp dẫn càng nhiều khách hàng mới nữa, làm cho tài nguyên cuồn cuộn chảy vào túi nhà nàng.
Liên Mạn Nhi đối với cách điều chế này nàng sẽ còn không ngừng mà cải tiến, vì sự nghiệp làm giàu ngày càng được bảo đảm và lớn mạnh.
“Tỷ, đồ tốt như vậy, có phải nên có một cái tên hay không?” Tiểu Thất vui rạo rực nói.
“Đương nhiên.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Kêu tên là súp Tiên Bảo được không?”