Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 329: Mưa gió sắp đến



Edit: Leticia Liên lão gia tử la hét muốn ở riêng.

Chu thị là người đầu tiên thay đổi sắc mặt.

“Lão đầu tử, ngươi hồ đồ rồi? Phân cái gì chứ, hai ta đều khoẻ mạnh, việc hôn sự của Tú Nhi còn chưa định ra.” Chu thị vội vàng nói, lại quay đầu trừng mắt với Liên Thủ Tín, “Ngươi nói vớ vẩn với cha ngươi cái gì, ngươi xem hiện tại xử lý như thế nào, chỉ có một xâu tiền, ta không đáng một xâu tiền hả, trong mắt ngươi chỉ có tiền thôi hả?”

Liên Thủ Tín rất bất đắc dĩ.

Liên Mạn Nhi xoa trán. Gặp gỡ phải người không nói đạo lý, hơn nữa là người không hiểu lý lẽ, đặc biệt hơn người này còn là trưởng bối, trừng phạt không được, chửi không được, ngoại trừ kìm nén đến nội thương, ngươi còn có thể thế nào.

Bị Chu thị dây dưa thì khẳng định sẽ không dứt ra được. Liên Mạn Nhi nghĩ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, bất quá trước khi đi vẫn phải nói rõ ràng đấy.

“Ông nội, cha cháu đã đem những lời muốn nói phân tích rõ ràng rồi. Ông nội là chủ nhà thì ông nội hãy định đoạt a.” Liên Mạn Nhi không để ý tới Chu thị, nói với Liên lão gia tử, “Ông nội, cháu cùng cha cháu đi về trước, ngài suy nghĩ thật kỹ, muốn để cho cha cháu bỏ ra một xâu tiền này, vậy hãy để cho lão cô đến phòng nhà cháu truyền tin a.”

Liên Mạn Nhi nói xong, liền từ trên giường gạch xuống, cho Liên Thủ Tín một ánh mắt.

Liên Thủ Tín cũng đứng lên theo.

“Cha, mẹ, vậy con về trước đây.”

Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi từ phòng trên đi ra, trở về Tây sương phòng.

Trương thị đang cầm chậu, xới cơm từ trong nồi ra. Bữa tối nấu chính là một nồi hạt cao lương, đúng lúc cơm chín thì đem muôi múc cơm ra, đáy nồi còn lưu lại một tầng cháy mỏng.

“Mẹ, miếng cháy cho con ăn a.” Liên Mạn Nhi nói.

“Được, mẹ giữ lại cho con. Lúc này đừng ăn vội, đợi lát nữa dọn trên bàn thì ăn.” Trương thị cẩn thận dùng xẻng xúc miếng cháy ra, vo thành hình dáng cơm nắm, đặt ở trong chậu cơm, đậy nắp chậu lại để giữ ấm.

“Nói như thế nào vậy?” Trương thị hỏi, “Vừa rồi ở cửa ra vào. Ta nghe thấy lão gia tử nói ầm ĩ muốn ra ở riêng. Thật muốn ở riêng?”

“Ở trong phòng nói thôi.” Liên Thủ Tín nói xong, liền từ trong tay Trương thị tiếp nhận thau cơm, đi vào buồng trong.

Ngồi ở trong nhà, Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi liền đem chuyện nói ở phòng trên nói một lượt với Trương thị.

“Mạn Nhi, con nói với ông nội nếu muốn thì để cho nhà ta bỏ ra, chúng ta liền xuất tiền hả?” Trương thị sau khi nghe, lại hỏi.

“Đều nói rõ ràng như vậy, lão gia tử không thể làm như thế.” Liên Thủ Tín nói.

Lời này nói không sai, Liên Mạn Nhi nói như vậy cũng chỉ là cho dễ nghe thôi.

“Ông nội bọn nhỏ thật có thể hạ quyết tâm ở riêng? Nếu phân, thì phân như thế nào?” Trương thị tự nhủ.

Đang nói chuyện, Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi từ bên ngoài đi vào. Liên Thủ Lễ vừa vặn từ trên núi trở về sau khi kết thúc công việc, nghe được tin tức, đến tìm Liên Thủ Tín nghe ngóng.

“Cha thực nói muốn ở riêng?” Liên Thủ Lễ hỏi.

“Đúng vậy, ca chờ một chút đi, một hồi cha nói rõ ràng, sẽ gọi ca đi qua.” Liên Thủ Tín nói.

“Thế nào có cảm giác như đang nằm mơ vậy.” Liên Diệp Nhi nói khẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn mà có chút đỏ lên. Con mắt cũng lóe ra hào quang chờ mong.

… …

Phòng trên, ở Tây phòng, cửa đóng chặt, ngoại trừ Nữu Nữu đang nằm trên giường gạch ngủ. Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Cổ thị, Liên Đóa Nhi, Tưởng thị đều ngồi vây quanh trên giường gạch, nhỏ giọng thương nghị.

“Lão gia tử lần này thật sự muốn ở riêng? !” Liên Thủ Nhân có bộ dạng như có điều suy nghĩ.

“Thật như vậy. Ông nội nói chuyện giống như rất tức giận.” Liên Đóa Nhi nhỏ giọng nói, quay đầu cười hỏi Cổ thị, “Mẹ, có phải nếu phân ra ở riêng, ta có thể đến nội thành ở hay không?”

“Đừng chỉ nghĩ đến chuyện trở về thành, chữ Bát (八) còn không có chổng đít lên đâu.” Cổ thị giận liếc Liên Đóa Nhi, trong nội tâm âm thầm thở dài. Liên Đóa Nhi cùng tuổi với Liên Mạn Nhi. Nhưng cách nói chuyện, làm việc thì căn bản không thể so sánh được với Liên Mạn Nhi. Nói thí dụ như hiện tại, Liên Đóa Nhi cũng chỉ nghĩ đến muốn đi nội thành hưởng phúc, hoàn toàn không ý thức được, ở riêng cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.

Nếu quả thật đơn giản như vậy, hiện tại các nàng đã sớm ở huyện thành rồi, chẳng ai nguyện ý ở địa phương nông thôn này chịu tội. Ông trời có đôi khi rất không công bằng. Trương thị vậy mà có thể sinh được khuê nữ lanh lợi thế, mà nàng lại sinh ra khuê nữ đần như vậy.

Bất quá, cũng may còn có Liên Hoa Nhi. Có lẽ là thông minh đều bị Liên Hoa Nhi chiếm, cho nên rơi vào trên người Liên Đóa Nhi ít đi a.

“Cha bọn nhỏ nếu thật sự muốn ở riêng thì chúng ta nói như thế nào?” Cổ thị hỏi Liên Thủ Nhân.

“Về sau ta còn muốn làm quan, ở riêng việc này ta không thể tán thành.” Liên Thủ Nhân suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói.

“Ta cũng không nói ở riêng, đây không phải là ông nội nói ra đấy sao?” Liên Kế Tổ xen vào nói.

“Nếu lão gia tử kiên trì phân ra, vậy thì dễ nói chuyện rồi.” Liên Thủ Nhân hai tay nắm lấy nhau, ngón tay nhẹ nhàng gõ mu bàn tay. “Chuyện này chúng ta theo lão gia tử.”

Người một nhà ai cũng không nói chuyện, chỉ có một bầu không khí mang tên vui sướng giữa bọn hắn.

“Cha hắn, nếu như ở riêng người đoán xem chúng ta có thể được phân những gì? Ông nội cùng nội bọn nhỏ định đi theo phòng nào?” Cổ thị lại hỏi.

“Trong nhà đồ vật đều bày ra đấy, sao mà không biết phân như thế nào.” Liên Thủ Nhân nói, “Lão gia tử cùng lão thái thái, thân thể vẫn đều khoẻ mạnh, ta đoán chừng, hai người nguyện ý sống riêng mặt nhi đại.”

Cái gọi là mặt nhi đại là thổ ngữ ở Tam Thập Lý doanh tử, chỉ khả năng có thể xảy ra lớn nhất.

Cổ thị nhẹ nhàng thở ra một hơi. Ánh mắt Liên Thủ Nhân chuyển qua, rơi vào trên mặt Cổ thị. Hai vợ chồng trao đổi một ánh mắt, biết rõ bọn hắn cùng nghĩ đến một chuyện rồi.

“Cha bọn nhỏ, nói như thế nào thì nói, chúng ta phải suy nghĩ xa một chút. Tam thúc bên kia đoán chừng là không có gì, nhưng Nhị thúc là người ỷ lại, còn có vợ Nhị Lang, lại nói việc này chính là nàng náo ra. Ta suy nghĩ một chút, nếu ông nội cùng nội bọn họ hiện tại muốn quy về một cổ, thì làm như thế nào mới tốt?”

Gọi là một cổ, một cổ người, cũng là thổ ngữ trong Tam Thập Lý doanh tử, chính là chỉ một phòng, một phòng người. Ví dụ như tại Liên gia, từ Liên lão gia tử, một phòng Liên Thủ Nhân được cho là một cổ.

Theo như lời Cổ thị, Liên lão gia tử cùng Chu thị quy một cổ, nói chính xác là hai người này sống cùng một phòng nào, thì để mọi người trong phòng đó nuôi dưỡng.

Liên Thủ Nhân trầm ngâm, tại niên đại này, nếu là ở riêng, bình thường cha mẹ đều sẽ theo nhà con trai trưởng. Bằng không, con trai trưởng sẽ bị mọi người chỉ trích là bất hiếu.

Nếu như sau này chỉ phụ thuộc vào Liên Hoa Nhi để làm phú ông thì thôi. Nếu như về sau hắn muốn ra làm quan thì tội danh bất hiếu này trăm triệu lần không thể gánh.

Liên Thủ Nhân có chút nhức đầu.

“Ngươi có biện pháp gì không?” Liên Thủ Nhân hỏi Cổ thị.

Gặp loại tình huống này, Liên Thủ Nhân có thói quen hỏi Cổ thị. Đương nhiên, đây không phải nói Cổ thị được coi như chủ gia đình, mà cuối cùng người quyết định vẫn là hắn.

“Nếu không phân ra, lời này ta khó mà nói. Nếu phân ra, ta có ý định, trước phải đưa Kế Tổ lên huyện thành. Ở đó có thư viện tốt, Kế Tổ ở đó đọc sách một ngày còn tốt hơn học một tháng ở trên thị trấn này.” Cổ thị cũng không trực tiếp trả lời Liên Thủ Nhân, mà nói đến việc học của Liên Kế Tổ. “Chuyện tiêu tốn tiền, Kế Tổ hoàn toàn không cần quan tâm. Ta cùng mẹ Nữu Nữu chịu khổ cũng được, nếu không đi, Hoa Nhi có điểm không đúng a. Đại ca nàng học cần dùng tiền, không cần ai yêu cầu nàng phải tự mình đưa ra.”

Cổ thị nói những lời này, Liên Kế Tổ đương nhiên thích nghe.

“Mẹ, ngài cũng đừng chỉ biết quan tâm đến con, nếu đi huyện thành thì con phải đi cùng mọi người chứ.” Liên Kế Tổ nói.

“Đi huyện thành hơn phân nửa là cần nhờ đến Tống gia cùng Hoa Nhi, chỉ sợ ông nội cùng Nội con đi theo chúng ta, thì không được tự nhiên.” Cổ thị nói.

“Vậy hãy để cho ông nội cùng nội ở khu nhà cũ chứ sao. Lão nhân gia cũng đã lớn tuổi, đột nhiên đổi chỗ ở đối với người già cũng không tốt.” Liên Kế Tổ nói.

Tưởng thị liếc Liên Kế Tổ một cái, nhưng ngay lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn không ra biểu cảm gì trên mặt.

“Kế Tổ nói như vậy, thật đúng là nhắc nhở mẹ rồi.” Cổ thị cười nói, “Ông nội và nội ở tại khu nhà cũ, chúng ta chịu chút thiệt thòi cũng được, phòng nào giúp chúng ta chăm sóc hai lão nhân gia, ta cấp cho phòng đó chút đồ vật, phòng ở này cũng cho họ luôn a. Những thứ này đổi tiền thì cũng tạm đủ rồi. Ta vào thành nhờ vả Hoa Nhi, phụ tử các ngươi chuyên tâm học hành, đợi khi nào thi được công danh thì lúc đó tính tiếp.”

Liên Thủ Nhân nghe được hai mắt không khỏi sáng ngời.

Cổ thị nói biện pháp này rất tốt. Liên gia còn có vài thứ, phân ra cho mấy phòng, những thứ bọn hắn được chia thì vô cùng có hạn. Có Liên Hoa Nhi cùng Tống gia giúp đỡ, đương nhiên bọn hắn sẽ không đặt một chút đồ đạc đó vào mắt. Mà đem những vật này làm tư phí nuôi dưỡng Liên lão gia tử cùng Chu thị, ai cũng không thể nói hắn bất hiếu, không nuôi dưỡng cha mẹ già.

Nếu hắn không làm quan, vẫn bảo trì như vậy. Nếu hắn làm quan, đến lúc đó nói là hắn vẫn luôn nuôi dưỡng Liên lão gia tử cùng Chu thị, hắn cũng không có một mình phân đi ra, người ta cũng không nói được gì.

“Cứ làm như thế.” Liên Thủ Nhân nắm bàn tay phải đánh vào lòng bàn tay trái.

“Cha bọn nhỏ, vậy mọi việc tất cả chúng ta nghe theo ngươi.” Cổ thị cười nói.

… …

Đông sương phòng, Liên Nha Nhi ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ may vá. Nàng bị phái ngồi ở đây trông chừng, trong phòng, một nhà Liên Thủ Nghĩa đang tổ chức hội nghị khẩn cấp, thương lượng chuyện vô cùng trọng yếu, tương lai của bọn họ.

Nói là người một nhà thương lượng, nhưng mấy người Nhị Lang, Tam Lang hầu hết thời gian đều trầm mặc, lên tiếng chỉ có hai người Liên Thủ Nghĩa cùng Triệu Tú Nga.

Triệu Tú Nga ngủ thoải mái một giấc, lại ăn móng heo dầm tương do Nhị Lang mua về cho nàng, hiện tại tinh thần nàng vô cùng phấn chấn, hoàn toàn không nhìn thấy chút bệnh tật nào.

Nàng đang phân tích, bờ môi đỏ tươi phảng phất như là cánh ong mật vỗ cánh cực kỳ nhanh, bên cạnh Hà thị, Nhị Lang, Tam Lang nhìn nàng, tựa hồ là bị nàng nói cho choáng váng rồi.

Vẻ mặt Liên Thủ Nghĩa càng ngày càng vui mừng.

“Vợ Nhị Lang, ngươi nói rất hay. Ta cứ làm như thế, vợ Nhị Lang, Nhị Lang ngốc nhất, chút nữa phải để ngươi ra mặt rồi.” Liên Thủ Nghĩa cười nói với Triệu Tú Nga.

“Thời điểm con nên mở miệng, con đương nhiên phải nói rồi. Nhưng chuyện này, cha, mẹ, các ngài phải ra mặt trước.” Triệu Tú Nga khiêu mi nói.