Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 337: Cha con



Edit: An Nguyễn Beta: Sakura Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Nhân, ánh mắt thâm trầm.

Trong lòng Liên Thủ Nhân có chút sợ hãi, hắn thấy lời của Liên lão gia tử chính là một cái bẫy. Hắn vừa suy đoán tâm tư của Liên lão gia tử, vừa suy nghĩ lời giải thích thích hợp. Hắn rõ ràng hơn ai hết, Liên lão gia tử không muốn ở riêng. Muốn nói như thế nào mới không thể hiện mình là kẻ bất hiếu, bất nghĩa mà vẫn đạt tới mục đích.

“Cha, cái này, con quyên giám sinh, muốn ra làm quan nhưng cũng không biết là lúc nào. Hải Long nói sẽ rất nhanh, nhưng chuyện này ai cũng không đoán chắc được, có thể một năm, cũng có thể ba bốn năm. Tống gia cũng không thể cam đoan chắc chắn.” Liên Thủ Nhân hai tay đặt trên đùi, ngón trỏ cùng ngón giữa hay tay vô ý thức gõ đùi, “Sau này chuyện cần tiêu tiền cũng không thiếu, nhà chúng con cũng không có người có khả năng làm việc, đều liên lụy cha, mẹ, lão Nhị, lão Tam. Con rất áy náy.”

“Cha, ở riêng rồi tình cảm cũng không thay đổi.” Nói xong những lời này, Liên Thủ Nhân thành khẩn nhìn Liên lão gia tử, thề thốt nói, “Con khẳng định hiếu thuận cha mẹ gấp bội, lão Nhị, lão Tam con cũng không thể không quản, con là đại ca, mọi thứ con đều để trong lòng, cha cứ yên tâm.”

Liên lão gia tử bị Liên Thủ Nhân nhìn, không khỏi híp híp mắt, trong lòng chợt lạnh. Liên Thủ Nhân muốn chia nhà nhưng không nói ra. Nhiều năm như vậy, Liên Thủ Nhân chưa bao giờ nói có liên lụy mọi người hay không…, hôm nay là lần đầu tiên. Hiện tại Liên Thủ Nhân lại sợ liên lụy tới huynh đệ, hơn nữa còn sợ liên lụy tới ông và Chu thị.

Liên lão gia tử không lập tức trả lời mà xoay người, từ từ rút tẩu thuốc ra, lúc châm lửa tay có chút run run, một lúc lâu cũng chưa châm được.

Liên Thủ Nhân đến gần, giúp Liên lão gia tử châm thuốc.

Liên lão gia tử ừm một tiếng, đặt tẩu thuốc lên miệng, rít liền vài hơi, một làn khói trắng xông thẳng vào mặt Liên Thủ Nhân, Liên lão gia tử giống như rơi vào trầm tư, một chút cũng không phát hiện.

Liên Thủ Nhân lặng lẽ di chuyển sang bên cạnh. Tẩu thuốc trên tay Liên lão gia tử khẽ rung, khói thuốc vẫn phả vào mặt Liên Thủ Nhân.

Liên Thủ Nhân mới không nhịn được nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Lúc này Liên lão gia tử mới tạm thời đặt tẩu thuốc xuống, mở miệng.

“Đều là người một nhà, nếu chú ý đến việc liên lụy, những năm này đã sớm nói, còn chờ tới lúc này?” Lúc nói những lời này, ánh mắt Liên lão gia tử nhìn chằm chằm Liên Thủ Nhân, “Lão đại, làm người cần có lương tâm. Nếu người không có lương tâm thì không phải là người. Người xung quanh sẽ xem thường hắn, ông trời cũng không phù hộ hắn. Cha và mẹ con đều còn sống đấy.”

Liên lão gia tử thở dài một hơi.

Trán Liên Thủ Nhân lấm tấm mồ hôi. Những lời này của Liên lão gia tử rất nặng nề. Thậm chí còn hơn cả lần phát tác chuyện của Liên Mạn Nhi, lần sự kiện vay nặng lãi. Lời này khiến Liên Thủ Nhân không thể không run sợ.

“Cha, cha đừng hiểu lầm con…” Liên Thủ Nhân vội vàng giải thích.

“Lão Đại, con nói, con muốn chia nhà một mình sống hay không muốn ở riêng, cả nhà cùng nhau sống?” Liên lão gia tử cũng không muốn nghe Liên Thủ Nhân giải thích, trực tiếp hỏi.

Liên lão gia tử ép hỏi mấy lần, khiến cho Liên Thủ Nhân không có đường lui, cũng khiến cho Liên Thủ Nhân hiểu quyết tâm của Liên lão gia tử.

“Cha, con, con có lúc nào muốn chia nhà đâu, chuyện này….”

“Con nói con không muốn ở riêng?” Liên lão gia tử lập tức nhìn thẳng vào Liên Thủ Nhân hỏi.

“Con, con không muốn. Nhưng…”

“Vậy thì tốt, nếu các con đều không muốn ở riêng, ta cũng đồng ý.” Liên lão gia tử giải quyết dứt khoát.

Miệng Liên Thủ Nhân run run, cảm giác đắng chát trào lên từ cổ họng, khiến hắn khóc không ra nước mắt.

Liên lão gia tử phân phó Liên Tú Nhi gọi nhân khẩu mấy phòng tới thượng phòng, nói ra quyết định này. Đương nhiên mọi người không nói gì, trên mặt đều tươi cười, chẳng qua nụ cười kia mấy phần thật mấy phần giả, cũng chỉ có bọn hắn biết.

Mấy tráp lễ đặt trên giường gạch đều bị cất vào tủ, ngay cả giấy phép văn thư giám sinh của Liên Thủ Nhân cũng bị Liên lão gia tử cẩn thận cất vào hộp gỗ sơn son, đặt dưới bàn thờ Phật nhỏ ở góc phòng.

Cả nhà cùng sống, tất nhiên là Liên lão gia tử và Chu thị làm chủ. Tài vật trong nhà cũng đều do hai người phân chia ra dùng. Cho dù là tân giám sinh lão gia và thái thái cũng không có biện pháp bởi bàn về ngôi thứ, Liên lão gia tử và Chu thị là lão thái gia và lão thái thái.

“Cả nhà cùng sống, phải hòa thuận.” Liên lão gia tử thấm thía nói, “Chuyện đều đã qua, người nào cũng không được có vướng mắc. Mọi người đồng lòng mới có thể tiến lên. Lão Đại giờ là giám sinh, có làm quan hay không ta không nói nhưng không được tự cao tự đại. Phải chú ý quan hệ với hàng xóm, hương thân, không được làm bộ, không được càn quấy người khác, không được để cho người ta mắng chửi sau lưng…”

Liên lão gia tử nói như vậy, mọi ngời đều gật đều đồng ý.

“Cha, chuyện này là chuyện tốt, cha nên mua hai cân rượu ăn mừng.” Chờ Liên lão gia tử nói xong, Liên Thủ Nghĩa cười nói.

“Là do con tham rượu đi.” Liên lão gia tử trợn mắt với Liên Thủ Nghĩa một cái.

“Cha, đây không phải là việc đại hỷ sao.” Liên Thủ Nghĩa cũng không biện luận, chỉ cười toe toét.

“Đưa bọn nhỏ ít tiền, mua rượu thịt. Buổi tối mọi người cùng ăn một bữa thật ngon. Cha Xuân Trụ, huynh đệ Ngô gia… đều mời tới.” Liên lão gia tử nói một danh sách tên người, sau đó lại nói. “Mời cả nhà lão Tứ nữa, làm thức ăn thịnh soạn một chút.”

Mọi người đều nhanh chóng bận rộn làm việc của mình.

Liên Thủ Tín và Trương thị từ cửa hàng về, Liên Mạn Nhi đang đứng ở cửa Tây sương phòng, hai vợ chồng vốn định tới thượng phòng trước, giờ lại rẽ ngang vào nhà mình trước.

Liên Mạn Nhi nói hết chuyện đã xảy ra với hai người.

“Trượng phu của Hoa Nhi quyên giám sinh cho đại bá của con, còn nói sẽ làm quan, nhà sẽ không chia nữa?!” Trương thị nghe xong liền nói.

“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu, dù quá trình tương đối phức tạp nhưng tổng thể mà nói, “Chính là như vậy. Ông bà nội muốn làm tiệc, buổi tối mời người tới ăn cơm, có cả Ngô tam thúc, cả nhà chúng ta cũng được gọi qua.”

“Mấy năm nay tưởng không có hi vọng rồi, đột nhiên lại thành. Tâm nguyện của lão gia tử cũng đạt được rồi, đây là muốn để cho mọi người đều biết.” Liên Thủ Tín nói.

“Cha, giám sinh này là quyên, là Tống gia quyên cho đại bá.” Liên Mạn Nhi đảo mắt, thấp giọng nói.

“Chuyện này chúng ta nói với nhau thì được, đừng nói trước mặt ông nội con. Ở bên ngoài cũng đừng nói những lời này.” Trương thị vội nói.

“Đúng vậy.” Liên Thủ Tín cũng nói, “Mạn Nhi, con còn nhỏ, không biết ông con không dễ dàng. Suy cho cùng, quyên giám sinh cũng không phải ai muốn cũng được, vẫn là đại bá của con có nền tảng.”

Liên Mạn Nhi trừng mắt nhìn, hai vợ chồng Liên Thủ Tín và Trương thị đều là người tâm địa thiện lương.

“Cha, mẹ, chuyện này không cần hai người dặn trong lòng con cũng biết, cái gì có thể nói cái gì không. Chuyện này, con không nói nhưng trong lòng đều hiểu.” Liên Mạn Nhi liền nói, dụ dỗ lão nhân cao hứng, việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, nhưng trong lòng mình phải rõ ràng, không thể lừa gạt cả bản thân.

“Người trong nhà đang làm gì?” Liên Thủ Tín nhìn ra bên ngoài một chút, lại hỏi.

“Có người đi mua thức ăn, có người đi mời người khác, bà nội ở nhà dẫn người nấu cơm, chuẩn bị.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Ông nội ở nhà.”

Đang nói đến đó thì nghe thấy tiếng bước chân trong viện, là Liên lão gia tử ra khỏi thượng phòng.

Lòng Liên Mạn Nhi nhảy lên một chút.

“Cha, mẹ, chúng ta không phải là…” Liên Mạn Nhi ghé vào tai Liên Thủ Tín, nói cực nhanh một câu.

“Lời này…” Liên Thủ Tín có chút chần chờ.

“Cha, đây là vì ông nội, vì tốt cho cả nhà. Lời này chúng ta không nói thì ai nói?” Liên Mạn Nhi liền nói, “Vừa đúng lúc hiện tại mọi người không ở, người mời cũng chưa tới, chúng ta mời ông nội vào, cha nói với ông nội.”

“Được.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một lúc, gật đầu.

Liên Thủ Tín ra ngoài, mời Liên lão gia tử vào Tây sương phòng ngồi.

“Lão Tứ, con có lời muốn nói?” Liên lão gia tử có chút buồn bực hỏi.

“Vâng.” Liên Thủ Tín ngồi xuống đối diện Liên lão gia tử, “Cha, đại ca quyên giám sinh, nghe nói sẽ làm quan. Đây là chuyện tốt. Người khác tới, trước mặt cha và đại ca chắc chắn đều nói lời khen. Con có hai câu không dễ nghe, cha nghe xem có đúng hay không, cha cũng đừng tức giận.”

“Lão Tứ, con có lời gì cứ việc nói thẳng.” Liên lão gia tử không khỏi nhìn kĩ Liên Thủ Tín một cái, đứa con ít lời này của mình giờ nói chuyện cũng rất ra dáng, có lễ có tiết.

“Cha, bài học trong quá khứ, chúng ta không thể quên.” Liên Thủ Tín liền nói, “Trước kia đại ca là tú tài, ở trấn trên, xa nhất là lúc ở huyện. Có họa gì chúng ta có thể sửa chữa. Sau này đại ca là giám sinh, nếu có chuyện gì xảy ra, chỉ bằng chúng ta sợ không thể sửa chữa được như trước nữa.”

Lời nói của Liên Thủ Tín khiến sắc mặt Liên lão gia tử cứng đờ.

“Cha, cha bọn trẻ là người thành thật. Chúng ta là người một nhà mới dám nói ra lời này.” Trương thị nói.

“Lão Tứ, con nói phải. Đừng nhìn cha hiện tại cao hứng, trong lòng cha cũng không hồ đồ. Chuyện con lo lắng, cha cũng đang suy nghĩ.” Liên lão gia tử cười khổ, “Cha khẳng định thu được bài học. Trước đây cha không quản chặt đại ca con. Hắn mới đỗ tú tài thì không sao, sau lại thành như vậy.”

Giống như là nghĩ đến chuyện cũ, trên mặt Liên lão gia tử lộ ra vẻ thẫn thờ.

“Đại ca của con tâm địa không xấu, hắn chính là mềm lòng. Sau này nhất cha nhất định theo sát hắn, có cha ở đây, sẽ không cho phép hắn tái phạm lỗi lầm.” Liên lão gia tử nói.

“Ông nội, vậy ông sẽ rất khổ cực, có thể coi chừng hết sao?” Đại bá muốn đi đâu ông nội đều có thể đi theo sao?” Liên Mạn Nhi trừng mắt nói.

“Đừng lo lắng, đại bá của cháu, ta vẫn còn nắm trong tay.” Liên lão gia tử cúi đầu nhìn Liên Mạn Nhi một cái, cười nói.

“Cha.” Cùng với giọng nói, Liên Thủ Lễ vén màn cửa từ bên ngoài đi vào.