Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 390: Mua núi



Vì Trầm hoàng hậu xây miếu và lâm viên, đã chiếm dụng hai đỉnh núi, cùng một miếng đất lớn. Hai ngọn núi cùng đất này, có một bộ phận vốn là sản nghiệp Thẩm gia, mà một ít khác, thì lại vô chủ.

Đất hoang sở dĩ không có bị khai khẩn, bởi vì đại bộ phận là núi, không thích hợp gieo trồng cây lương thực.

Nhà Liên Mạn Nhi muốn mua núi, là thuộc loại đất hoang. Nhưng mà vì gần công trường xây cất, cho nên nếu muốn mua, phải được người Thẩm gia đồng ý.

Lão Hoàng chạy trước chạy sau, không vài ngày, đã đem chuyện này làm xong.

Đất vườn từ chân núi quanh miếu trở đi, có thể tùy ý nhà Liên Mạn Nhi mua.

Nhà Liên Mạn Nhi dứt khoác đem khoảng đất hoang xung quanh miếu cùng một vùng núi lớn kéo dài cho đến giáp với đất nhà Vạn gia ở phía Tây đều mua lại. Lấy cha con Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng làm người trung gian, thời điểm đo đạc cùng ký văn thư, còn mời người huyện nha đến làm chứng kiến.

Nghiêm chỉnh đo đạt, tổng cộng là sáu mươi tám mẫu. Bởi vì là đất và núi hoang, giá cả rẻ vô cùng, mỗi một mẫu chỉ hai lượng bạc. Hơn nữa ký văn thư, nộp thuế ngân đổi khế ước đỏ, cho những người liên quan một chút, cùng phí dụng đặt mua tiệc rượu, tổng cộng cũng chỉ một trăm năm mươi hai lượng bạc, nhà Liên Mạn Nhi cũng không tốn sức lực gì nhiều, hết thảy đều có người giúp bọn hắn làm ổn thoả, trong cái hộp gỗ nhỏ của Liên Mạn Nhi, lại có thêm khế đất.

Cũng có người trong thôn, ở sau lưng chê cười bọn họ là tiền nhiều đến váng đầu, cảm thấy đất kia căn bản là không có cái gì để sản xuất.

Liên Mạn Nhi lại cảm thấy đất này mua thực giá trị, khối đất hoang kia cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt để trồng hoa mầu, nhưng lại vô cùng thích hợp để nho dại sinh trưởng.

Căn cứ kinh nghiệm ngắt lấy nho dại của mùa thu năm trước cùng năm nay, Liên Mạn Nhi đại khái tính ra một chút, sản lượng nho dại hẳn là có sáu trăm cân đến bảy trăm cân mỗi mẫu.

Mà nếu cho người trồng nho dại, bón đủ phân, hơn nữa tỉ mỉ trông nom, sản lượng nho dại có thể đạt tới chín trăm cân một mẫu, thậm chí một ngàn cân. Số lượng này nhìn tựa hồ có chút kinh người. Nhưng mà Liên Mạn Nhi còn cảm thấy có chút tiếc hận. Ở thời đại kiếp trước của nàng, theo nàng biết, trông nom tốt nho dại, sản lượng có thể cao tới bốn ngàn cân một mẫu.

Sáu mươi tám mẫu. Đều trồng nho dại, như vậy một năm trôi qua, có thể thu hoạch sáu vạn tám ngàn cân nho dại. Đem nho dại này đều dùng để ủ rượu, ủ nước trái cây, như vậy tiền lời một năm sẽ là bao nhiêu?

Ngẫm lại con số kia, Liên Mạn Nhi liền cảm thấy khế đất nàng cầm trong tay này nặng trịch, hơn nữa còn tản ra kim quang, màu vàng.

Đương nhiên, nếu muốn lấy được thu hoạch như vậy. Nhân lực, vật lực đầu nhập ắt không thể thiếu.

Xem ra, nàng phải nhanh chóng tính, làm cho Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Gia Hưng đề cử một ít người có khả năng tin cậy làm công lâu dài.

Cuối thu trời mát mẻ, trong không khí cảm giác mát càng thêm rõ ràng, vầng trăng rằm tròn như cái bánh xe treo trên bầu trời đêm, từng ngày từng ngày trôi qua, đất đai bắt đầu phì nhiêu lên. Là đến thời điểm nên thu hoa mầu. Cậy đậu phộng non đã có chút khô vàng, bông cao lương trở nên hồng giống lửa, hạt kê, hạt lúa bởi vì nhiều nên chỉ có thể cúi đầu trĩu cành. Lớp vỏ ngoài của ngô cũng từ xanh biến vàng, rồi biến trắng, râu ngô khô, thậm chí có vỏ ngô hở ra ở đầu. Lộ ra hạt ngô no đủ đều đặn bên trong.

Muốn thu hoạch ngô, Liên Mạn Nhi mấy ngày trước liền viết một phong thư, đưa đến quý phủ Thạch Thái y trấn trên, nhờ quản sự trong phủ đưa đến Trầm gia ở phủ thành.

Quản sự này trở về, mang đến một lời nhắn cho Liên Mạn Nhi, nói là dựa theo thư Liên Mạn Nhi ước định ngày thu ngô, Trầm gia sẽ sắp xếp người đến, bảo nhà nàng cứ việc chuẩn bị.

Được lời nhắn lúc chạng vạng, người một nhà ngồi ở hậu viện cửa hàng, một bên hóng mát một bên thương lượng.

“cái này cũng cần chuẩn bị vài ngày. Năm nay, ta thu ngô trước tiên. Ngô thu xong rồi, ta lại thu khác.” Liên Thủ Tín nói.

“Vậy đi, năm nay ta có sân phơi nhà mình, không cần đi theo người khác sắp xếp, lúc nào muốn tuốt thì tuốt.” Trương thị nói.

Ở bên cạnh viện Liên gia mới xây. Liên gia chính mình xây sân đập lúa, trên bề mặt đã sớm chà nghiền bóng loáng, chỉ còn chờ ngũ cốc đến phơi.

“Mẹ, chỉ có mấy người nhà chúng ta, con sợ việc không xong. Không nói cái khác, chỉ ngô này, cũng đủ chúng ta phải thu hoạch vài ngày. Con nghĩ, năm nay ta thu hoạch vụ thu, hãy thuê người đi.” Liên Mạn Nhi nói.

“Cái ngày cha và mẹ con cũng đã nghĩ qua .” Liên Thủ Tín cùng Trương thị nhìn nhau liếc mắt một cái, rồi nói, “Khẳng định sẽ thuê người. Ngô này của ta, thuê người, cha vẫn còn chút lo lắng. Cha và mẹ con thương lượng, chúng ta sáu người, lại tính thêm ba người nhà tam bá con.”

“Tam bá không phải còn phải làm việc sao?” Tiểu Thất liền hỏi.

” Hai ngày trước nói lên chuyện thu hoạch vụ thu, tam bá con nói, đến lúc đó hắn sẽ xin nghỉ vài ngày ở trên núi.” Liên Thủ Tín nói.

Bởi vì có thể học được tay nghề, Liên Thủ Lễ đối với công việc rất là để bụng, có thể nói là bất chấp mưa gió. Có thể chủ động đưa ra xin nghĩ phép, hỗ trợ thu hoa mầu, với Liên Thủ Lễ mà nói, là khó được. Có cái này có thể thấy được, Liên Thủ Lễ cũng không phải không hiểu đạo lí đối nhân xử thế, trong lòng hắn cảm kích huynh đệ, đem chuyện nhà huynh đệ chân chính đặt ở trong lòng.

“Hơn nữa Gia Hưng cùng cha hắn, hai đứa nhỏ các con cũng tính như một lao động, tính như vậy, thì cũng khoản mười lao động.” Trương thị liền tiếp lời nói, “Ngày mai là họp chợ, mẹ tính gởi cho ông ngoại con bức thư, bảo ông ngoại cùng cậu cả bọn họ, cũng nhanh tới giúp ta.”

“Hiện ở phía sau, nhà ông ngoại bên kia khẳng định cũng nhiều việc.” Liên Thủ Tín nói.

“Ta biết, ta không phải muốn dùng người trong nhà sao? Kỳ thật cũng không cần ta cố ý nói, ông ngoại bọn nhỏ biết tin này, chính mình cũng sẽ đến.” Trương thị nói.

Một trận gió lạnh từ ngoài sân thổi vào, đem một đám hoa màu vàng thổi trúng ở trên trán Tiểu Thất.

Tiểu Thất liền ngẩng mặt, chu miệng hướng về phía đóa hoa thổi khí, tính đem đóa hoa thổi đi. Đáng tiếc có cái mũi cản lại, hắn chỉ có thể uổng công.

Liên Mạn Nhi nhìn thấy liền cười, nhịn không được mà nâng tay lại nhéo nhéo mặt thịt của Tiểu Thất, sau đó đem cánh hoa kia lấy xuống.

Đây là đóa hoa hướng dương, nhìn xem hướng gió, hẳn là theo phiến hoa hướng dương bên cạnh Liên ký mà thổi tới.

“Tỷ, hạt hướng dương chín.” Nhìn cánh hoa dài đã có chút khô héo, ánh mắt Tiểu Thất chính là sáng ngời.

“Mẹ, chúng ta cắt hạt ăn đi.” Liên Mạn Nhi liền hướng Trương thị nói.

“Mẹ, cắt hạt ăn đi.” Tiểu Thất lập tức ôm lấy cánh tay Trương thị cọ.

Trương thị nhịn không được bật cười.

“Đều là các con tự trồng, muốn ăn thì tự đi, còn theo ta xin chỉ thị cái gì? Lấy hạt chín, đừng giày xéo này nọ là được.” Trương thị cười nói.

Tiểu Thất liền khiêng cái ghế, Liên Mạn Nhi chạy vào trong nhà cầm một cái kéo, hai tỷ đệ đi ra sân ngoài, muốn đi hái một mâm hạt hướng dương ăn.

“Ta đi đi, nhìn hai đứa, bắc ghế, sợ cũng không với tới.” Liên Thủ Tín đứng lên, từ trong tay tiểu Thất tiếp nhận ghế mang theo, liền hướng sân ngoài đi đến.

Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Ngũ Lang cũng theo đi ra.

Vào mùa này, hầu hết bánh hoa hướng dương đã chín, vô số hạt to cụp lại thành vòng tròn lớn. có bánh hoa vừa to vừa nặng trĩu, có bánh hoa lại to như chậu gỗ loại lớn nhỏ. một bánh hoa trên ngọn cây non, hầu như chỉ có một bánh hoa to như cái chậu, có điều cũng có cây phân làm một hai nhánh, những bánh hoa như vậy, nếu so với những cây có một bánh hoa, thì nhỏ hơn 1 chút

Trên nhành hoa hướng dương có hai loại hoa, một loại cánh hoa có hình lưỡi là hoa vô tính, một loại bên trong đài hoa có vòng tròn là hoa lưỡng tính. Đối với cây hoa hướng dương khỏe mạnh, chỉ cần nhìn quá trình hai loại hoa này khô héo,thì có thể phán đoán quỳ hoa bên trong đã chín chưa.

Tiểu Thất nhìn trúng một bánh hoa hướng dương, Liên Thủ Tín liền đem ghế đặt ở dưới cây non, lấy cây kéo Liên Mạn Nhi cầm trong tay, bước lên trên ghế, đem cây non hơi hơi bẻ con sau đó cụp một kéo, bánh hoa hướng dương liền rơi xuống dưới. Tiếp theo, hắn lại tìm thêm hai bánh hoa hướng dương nhỏ khác, người một nhà lúc này mới nói nói cười cười trở lại trong viện.

Đem cánh hoa khô héo đều kéo ra, liền lộ ra hạt bên trong. Hạt còn chưa chín lớp vỏ phía ngoài có màu trắng, còn nếu biến thành màu đen, thì tức là hạt đã hoàn toàn chín.

Ba bánh hoa hướng dương bọn họn cắt xuống, hạt đều hoàn toàn chín.

Hạt hướng dương mới, vẫn chưa hong khô, nhân bên trong còn đựng chút hơi nước, nhưng mà, cứ ăn như vậy càng ngon hơn.

“Mẹ, mèo hoa nhà Nhị Nha sinh con, con muốn xin nàng một con.” Liên Mạn Nhi ở một bên cắn hạt hướng dương, một bên nói với Trương thị, “Nhưng mà mèo còn quá nhỏ, con sợ nuôi không sống, con bảo Nhị Nha giúp con nuôi vài ngày, để con mèo nhỏ ăn thêm vài ngày.”

“Mẹ, con mèo nhỏ kia con cũng đi xem qua, lông xù, nhìn được.” Tiểu Thất chen vào nói nói.

“Chúng ta cũng nên nuôi con mèo.” Liên Thủ Tín nói.

Trong cửa hàng bán thức ăn, dễ dàng mời gọi chuột. Nuôi một con mèo, cho dù vẫn là mèo con, nó mỗi ngày meo meo meo meo kêu lên vài tiếng, là có thể tạo thành lực uy hiếp không nhỏ đối với chuột muốn tới ăn vụng.

“Nuôi mèo, ta tán thành.” Trương thị nói, “Ta đây làm việc, không nhớ tới đến, nếu mọi người không đề cập tới, ta cũng muốn một con mèo…. Trước kia thời điểm ở nhà, ta liền thích mèo, đến này, trong phòng bà nội các con không cho nuôi vật sống, ta muốn nuôi cũng không dám nuôi.”

Liên Thủ Tín lập tức không lên tiếng.

“Mẹ, hiện tại ta muốn nuôi gì thì nuôi.” Liên Mạn Nhi nói.

“Vậy thật tốt.” Trương thị liếc Liên Thủ Tín một cái, nhịn không được cười nói.

“Đúng, ta muốn nuôi gì thì nuôi. Về sau đến phòng ở mới, muốn thế nào, đều tùy mấy mẹ con. Ta cái gì cũng không nói.” Liên Thủ Tín cười nói.

Trên mặt Trương thị ý cười liền càng rõ ràng. Những cái khác không nói, chỉ tính tình này của Liên Thủ Tín ở trong đám nam nhân thời đại này rất ít gặp. Cũng vì Liên Thủ Tín có tính tình như vậy, mấy năm nay, dù bị Chu thị đàn áp, nàng đều nhịn cả.

Chỉ chớp mắt, đã quyết định xong ngày thu hoạch ngô.