Mấy hài tử dán thư hồi âm cho Liên lão gia tử, bọc kĩ chồng giấy chép giáo huấn của Liên lão gia tử, nếu không ai nói gì, nhìn bề ngoài cũng không ai biết bên trong là cái gì.
Hai thứ này muốn gửi đến huyện nha huyện Thái Thương.
Về phần quà mừng cho Tam Lang và Vương Thất cô nương, Trương thị chọn hai cuộn vải thượng hạng, chuẩn bị nhờ người gửi cho xe ngựa khách điếm của Vương gia.
“Tam Lang sau này cũng không còn là người của Liên gia. Hai cuộn vải này, một cái để hắn may quần áo, một cái cho vợ hắn may quần áo.” Trương thị liền nói.
Về phần sao quà mừng này không đưa tới huyện nha mà trực tiếp đưa tới xe ngựa khách điếm của Vương gia là vì Vương gia kén rể, tiệc rượu tất nhiên tổ chức ở Vương gia. Hơn nữa nếu quà mừng này vào tay Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, chỉ sợ cuối cùng không đến được tay Tam Lang và Vương Thất cô nương.
Trương thị và Liên Thủ Tín thương yêu Tam Lang, Liên Mạn Nhi cũng không có ác cảm với Tam Lang, thậm chí còn có chút hảo cảm. Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, dù là nam nhân hay nữ nhân, có tướng mạo tốt chính là ưu thế trời sinh.
Bọn họ bên này vừa chuẩn bị thỏa đáng thì Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi cũng tới. Bọn họ chưa quyết định được, muốn tham khảo lễ vật năm mới của nhà Liên Mạn Nhi.
“Diệp Nhi, các ngươi nên có chủ ý của chính mình.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Liên Diệp Nhi.
Trương thị lấy cớ gọi Triệu thị ra ngoài phòng, kể lại những gì không có trong thư của Liên lão gia tử mà nàng nghe được từ Ngô Vương thị cho Triệu thị nghe.
Triệu thị lập tức hồn bay phách lạc.
Trương thị có con trai con gái vẫn còn sợ Chu thị dùng biện pháp đối phó Cổ thị để đối phó nàng, Triệu thị không có con trai nên lo lắng hơn Trương thị nhiều.
Triệu thị khóc đi vào phòng, giống như Liên Thủ Lễ lập tức bị Chu thị đưa nữ nhân cho vậy.
“Sao thế?” Liên Thủ Lễ và Liên Diệp Nhi đều kinh ngạc.
“Chuyện này như thế nào, ta tuy biết nhưng không thể nói cho các ngươi.” Trương thị bất đắc dĩ nói, lại hướng về phía Liên Diệp Nhi, “Có chuyện gì, cháu hỏi mẹ cháu xem.”
Liên Diệp Nhi liền hỏi Triệu thị.
Triệu thị thút tha thút thít nói ra chuyện Chu thị cưới vợ bé cho Liên Thủ Nhân.
“Bà nội Diệp Nhi sớm muốn đuổi ta rồi. Bởi vì ông nội Diệp Nhi nói chúng ta không có quy củ này nên mới không đuổi. Bây giờ thấy quy củ bị sửa… sẽ không có chỗ cho ta nương thân…” Triệu thị ôm Liên Diệp Nhi khóc, “Mẹ không có nơi để đi, chỉ có thể chết, Diệp Nhi của mẹ mệnh khổ, đến lúc đó con biết làm sao…”
Liên Thủ Tín hiểu ra, phản ứng của Triệu thị giống Trương thị, điều này nói lên cái gì. Một người con dâu cho rằng Chu thị có thể làm ra chuyện như vậy còn có thể nói người con dâu này có vấn đề. Hai người con dâu đều như vậy, hơn nữa đã có một con dâu bị đối đãi như vậy rồi, nếu hỏi tại sao, không nói cũng hiểu.
“Cha, bà nội muốn cha đuổi mẹ đi, cha liền đuổi mẹ đi sao?” Liên Diệp Nhi hỏi Liên Thủ Lễ.
“Không bao giờ.” Liên Thủ Lễ liền nói, “Bao nhiêu năm nay, cha chưa bao giờ có ý định kia.”
Ba người thương lượng một hồi cũng đưa ra quyết định, Liên Thủ Lễ tuyệt đối không được đi Thái Thương. Triệu thị và Liên Diệp Nhi càng không thể đi.
“Quà mừng Tam Lang, chúng ta chuẩn bị giống lúc tặng Nhị Lang. Lễ mừng năm mới cho Thái Thương và huyện thành….” Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đều lộ vẻ khó xử.
Liên Mạn Nhi cũng không thể quyết định thay họ, dù sao tình huống của hai nhà khác nhau. Cũng không phải chỉ do điều kiện kinh tế của hai nhà bất đồng mà chủ yếu là do quan hệ của hai nhà với thượng phòng Liên gia, ân oán với Liên Lan Nhi không giống nhau.
“Vậy chúng ta ai cũng không tặng.” Liên Diệp Nhi cắn răng nói.
Triệu thị không nói gì.
“Không tặng không tốt.” Liên Thủ Lễ buồn buồn nói.
Ba người lại trở về bàn bạc. Một hồi lâu, Liên Diệp Nhi hai mắt hồng hồng cầm quà mừng Tam Lang tới.
“Thái Thương và huyện thành bên kia, nhà muội…” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Gì cũng không có.” Liên Diệp Nhi nói, “Nhà muội bây giờ vừa mới được ăn no, hai nơi này so với bọn muội đều sống tốt hơn. Nhà muội nghèo, dù có muốn qua lại, người ta còn chê bai nhà muội. Dứt khoát cái gì cũng không có.”
“Tam bá cũng đồng ý?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Cha muốn đưa nhưng trong nhà còn cái gì chứ? Những thứ này còn không đủ tiền xe qua lại… Cha ta nói sau này cuộc sống khá giả rồi sẽ bù sau,” Liên Diệp Nhi nói.
Liên Mạn Nhi liền gật đầu.
“Diệp Nhi, hai nơi này, nhà tỷ không tặng lễ. Giữa nhà tỷ và bên kia có sự tình gì, muội cũng biết. Nhưng không thể bởi nhà tỷ mà bọn muội đoạn tuyệt quan hệ với bên kia.” Liên Mạn Nhi chậm rãi nói.
“Muội biết, Mạn Nhi tỷ, đây là quyết định của nhà muội.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Muội cũng không muốn qua lại với bên Thái Thương, mẹ muội sợ bọn họ muốn chết. Bên huyện thành thì trước kia nhà nàng ấy cũng không coi trọng nhà muội, hiện tại bọn muội không đi, nàng có thể nói gì. Trên người chúng ta cũng không có cái gì béo bở.”
Liên Mạn Nhi cười, Liên Diệp Nhi có tư tưởng riêng trong lòng là tốt rồi.
Cứ như vậy, ngày thứ hai, lúc Ngũ Lang và tiểu Thất đi học, đều mang đồ tới trấn trên, nhờ người gửi sang Thái Thương.
……
Tháng chạp, không khí thở ra cũng đóng băng, đã đến lúc giết heo mừng năm mới.
Nhà Liên Mạn Nhi nuôi ba con heo, còn có ba con mua từ thượng phòng, cũng đều lớn lên mập mạp khỏe mạnh. Người một nhà sớm thương lượng tốt, giết một con, không bán đi chút thịt nào, đều giữ lại để nhà mình ăn và tặng lễ.
Bởi vì Triệu thị giúp đỡ nuôi heo, dĩ nhiên chủ yếu hơn là vì muốn giúp đỡ nhà Liên Diệp Nhi, nên sớm quyết định tặng một con heo cho Triệu thị.
Mấy tháng nay, Triệu thị nuôi heo rất tận tâm tận lực, mấy con heo này có thể lớn thành như vậy đều do công của nàng và Liên Diệp Nhi. Triệu thị sống tương đối mảnh, cho nàng con heo kia, nàng sẽ giết, bán hết lấy tiền.
Cái gọi là sống mảnh chính là cuộc sống vô cùng tiết kiệm.
Nhà Liên Mạn Nhi thương lượng tốt liền nói với Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi rằng dù heo nhà các nàng bán đi thì nhà Liên Mạn Nhi giết heo cũng có một phần thịt khác chia cho các nàng, để các nàng có thể qua năm mới sung túc.
“Các ngươi cũng đừng nhạy cảm quá, nửa năm nay hai mẹ con ngươi, cả Tam bá của bọn nhỏ cũng giúp đỡ chúng ta không ít, đều tận tâm tận lực, việc cửa hàng, việc trồng trọt, tình cảm này không thể dùng vật chất để đo đếm. Các ngươi nếu không nhận, sau này chúng ta sẽ không dám tìm các ngươi nhờ giúp đỡ.” Nói đến việc cho thịt heo, Trương thị nói với Triệu thị như vậy.
Bởi vì heo đều nuôi ở nhà cũ, nên sáng sớm mọi người đều tới nhà cũ. Liên Thủ Tín chọn con heo mập nhất, trói lại để Ngũ Lang, Ngô Gia Hưng và tiểu Thất dùng xe trâu chuyển tới nhà mới. Năm con heo còn lại thì đưa cho Trương đồ tể, đều không giết mà trực tiếp bán lợn sống.
Ở Tam Thập Lý doanh tử, để đồ tể chọn mua lợn sống, chở về giết bán thịt thì gọi là cua heo. Cua chẳng qua là phát âm, cụ thể là gì Liên Mạn Nhi cũng không rõ ràng, từ này xuất phát từ đâu, nàng cũng không biết, hỏi Liên Thủ Tín, Liên Thủ Tín cũng không biết, chẳng qua là truyền lại từ đời trước, đều nói như vậy.
Năm con lợn sống cũng bị bắt ra khỏi chuồng, trói chặt bốn chân, đặt lên cân lớn Trương đồ tể mang tới. Cân nặng heo của Liên gia theo thứ tự là một trăm chín mươi mốt cân, một trăm tám mươi tám cân và một trăm chín mươi ba cân.
Đối với nhà nông, đây đã là heo được nuôi vô cùng tốt.
Trương đồ tể thu mua lợn sống với giá mười bốn văn tiền mỗi cân. Đây là giá cao nhất trong năm, để mọi người thoải mái qua năm mới.
Năm con heo nhà Liên Mạn Nhi tổng cộng là chín trăm bốn mươi chín cân, tổng cộng được một vạn ba ngàn một trăm tám mươi sáu văn tiền.
Với giá này, trừ đi phí tổn mua heo con, tiền vụn vặt trong một năm nuôi heo, tiền lời của một con heo là hơn hai xâu tiền. Đối với người nông dân, đây là khoản tiền không nhỏ. Tích góp từng chút một, đại sự như cưới vợ, xây phòng ở đều dựa vào nó.
Trương đồ tể sai người dùng xe chuyển năm con heo về nhà, lại cầm đồ giết heo đi theo Liên Thủ Tín tới nhà mới.
Bên nhà mới có đám người Ngô Ngọc Quý, Ngô Ngọc Xương, Ngô Gia Hưng, đã sớm chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ. Mấy nàng dâu Trương thị, Ngô Vương thị thì ở trong bếp đun nước.
Trương thị và Liên Thủ Tín đều có khuôn mặt vui mừng, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang và tiểu Thất đều mặc ấm áp, tất cả đều tươi cười, không kiềm chế được vui mừng trong lòng.
Đây là giết heo năm mới, sẽ không bao giờ giống như năm ngoái… chỉ được một chút thịt. Cả con heo này đều là của nhà mình, bọn họ thích ăn như thế nào thì ăn.
Heo bị giết rất nhanh, Trương thị cười nhận tiết heo. Các nam nhân làm việc xong đều đi tiền thính ở chính viện uống trà nói chuyện, các nữ nhân bận rộn thổi lửa nấu cơm, làm thức ăn.
Cơm là cơm gạo tẻ, món ăn như truyền thống là món ăn từ heo vừa bị giết. Một bát lớn xương hầm dưa chua, phía trên là đậu hủ hấp cùng huyết heo. Sau khi xúc cơm trong nồi ra, mọi người bắt đầu xào rau.
Chờ thức ăn đều làm xong rồi liền mở tiệc ở tiền thính.
Trên mặt đất bày một bàn lớn cho khách nam, có Liên Thủ Tín, Ngô Ngọc Quý, Ngô Ngọc Xương, Ngũ Lang, Ngô Gia Hưng, Trương đồ tể, Liên Thủ Lễ, ngoài ra còn mời mấy người khách là Vương Ấu Hằng, Lỗ tiên sinh, lão Hoàng.
Trên giường gạch, hai chiếc bàn đặt trên kháng được ghép thành một bàn lớn để khách nữ ngồi, có Trương thị, Ngô Vương thị, vợ Ngô Ngọc Xương, Triệu thị, mấy nữ hài tử, tiểu Thất vì tuổi còn nhỏ nên cũng ngồi cùng Trương thị.
Có người ở nhà cũ hỗ trợ, ví dụ như vợ Xuân Trụ cùng nhà nàng qua lại gần gũi, đều tặng tiết canh hoặc món ăn từ thịt heo, mẹ Ngô Ngọc Xương không tới ăn cơm, cũng tặng món ăn từ thịt heo sang.
Bữa cơm này ăn mất một buổi mới xong.
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất đều ăn đến bụng tròn vo, dựa vào đầu giường đặt gần lò sưởi ở Đông phòng phơi nắng, nói chuyện phiếm. Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang trước sau theo nhau từ ngoài vào, trong tay Liên Chi Nhi bê trà đặc nóng, Trương thị thì bê một bồn lê ướp lạnh.
“Đều ngồi dậy, không sợ dạng thực sao.” Trương thị cười gọi tiểu khuê nữ, tiểu nhi tử lại gần hoặc uống trà đặc, hoặc ăn lê ướp lạnh giải ngấy.
Dạng thực là thổ ngữ ở Tam Thập Lý doanh. Người già nhiều đời truyền lại, sau khi ăn xong nhất định không được nằm.
Liên Mạn Nhi cũng không cảm thấy ngấy, nàng cầm trà Liên Chi Nhi đưa, từ từ uống.
“Thịt hôm nay ăn có no không?” Trương thị chọn miếng lê ướp lạnh, gạt hết lớp băng ở trên, đưa cho tiểu Thất, cười hỏi.