Nghe tin Ngũ Lang trở lại, trên khuôn mặt mấy mẹ con đều lộ vẻ vui mừng, vội vàng xuống đất đeo giày rồi đi ra ngoài. Đi tới phòng ngoài, đã nhìn thấy Ngũ Lang vai đeo tay nải, đang từ cửa đại môn đi tới. Liên Thủ Tín cùng Triệu thị mỗi người ôm một túi hành lý, theo ở phía sau.
Hiển nhiên Ngũ Lang là vừa mới xuống xe.
Mọi người sau khi đã nghênh đón Ngũ Lang tiến vào tiền sảnh, lại mời Lỗ tiên sinh đến đây. Mọi người còn chưa ngồi vào chỗ của mình, Trương thị đã sớm đem Ngũ Lang kéo ở bên người, thăm hỏi ân cần.
“Mẹ, mẹ xem, không phải con vẫn còn rất tốt sao.” Đối với những câu hỏi của Trương thị, Ngũ Lang tất cả đều trả lời, cuối cùng mới cười nói.
Đi huyện thành hơn mười ngày, Ngũ Lang so với lúc còn ở nhà cũng không có gì thay đổi, nhìn qua ngược lại tinh thần có chút phấn chấn hơn.
Trương thị nghe Ngũ Lang nói như vậy, lại đem Ngũ Lang từ trên xuống dưới quan sát tỉ mỉ một phen, tâm tình bấy giờ mới được thả lỏng.
Mọi người lúc này mới hỏi thăm về kỳ thi huyện thử của Ngũ Lang.
“Thi rồi, đứng thứ sáu mươi chín.” Ngũ Lang liền nói với mọi người, “Đề thi ra cũng không quá khó khăn, mà tiên sinh cũng có giảng giải qua…..Lúc mới vào trường thi thì có chút không quen, nhưng rất nhanh liền có thể thích ứng.”
Thi huyện thử do Tri huyện làm chủ khảo, cuộc thi phân năm trường, vòng một là Chính trường, vòng thứ hai là chiêu phục, hay còn gọi là sơ thảo, vòng thứ ba là tái phục, vòng thứ tư và năm đều gọi là Liên phục. Thành tích của các vòng thi trước phải đạt yêu cầu thì mới được tham gia những vòng thi sau.
Quy củ trường thi của kì thi Huyện ở huyện Cẩm Dương cực kỳ nghiêm ngặt, tuy nhiên, đề thi ra lại tương đối đơn giản. Trong kỳ thi lần này, đề thi là từ “Tứ Thư” cùng “Hiếu Kinh” để ra đề mục viết văn, tiếp đến là thi thơ phú, sau đó trích một đoạn khoảng hơn trăm chữ trong “Thánh Dụ Quảng Huấn” để cho thí sinh viết chính tả.
Tại kì thi Huyện, các thí sinh phải có mặt tại trường thi từ lúc mới chạng vạng sáng cho đến lúc trời sẩm tối mới được đi ra. Ăn uống, nghỉ ngơi đều ở trong trường thi, điều này yêu cầu thí sinh phải có năng lực thích ứng rất mạnh, đặc biệt là khả năng kiên trì và tĩnh tâm phải vô cùng cao.
Mặc dù tuổi của Ngũ Lang không tính là lớn nhưng tâm trí lại cực kỳ bền bỉ, mới lần đầu vào trường thi nhưng đã rất nhanh có thể thích ứng. Kết thúc năm trường thi, kết quả đưa xuống dưới, Ngũ Lang xếp thứ sáu mươi chín.
Theo Ngũ Lang nói, kỳ thi Huyện lần này lấy đỗ một trăm mười lăm người. Thành tích của Ngũ Lang coi như là ở nhóm giữa. Danh tính những người đỗ kỳ thi này được ghi vào Danh sách bồi dưỡng. Bản danh sách được đưa tới chỗ Nho học thự, đồng thời trình báo lên phủ Liêu Đông, đây gọi là
Hối Tống.
Chỉ có những học sinh nằm trong danh sách Hối Tống này mới có đủ tư cách tham gia vào kỳ thi Phủ thử của phủ Liêu Đông.
Kỳ thi Phủ được tổ chức vào tháng tư, nếu qua được kỳ thi Phủ thử sẽ lấy được tư cách là học trò nhỏ, kế tiếp có thể tham gia vào kỳ thi Viện thử. Thông qua kỳ thi Viện thử mới có thể lấy được tư cách tú tài, được vào trường huyện (trường học do quan phủ xây) học tập, cũng có tư cách tham gia kỳ thi Hương.
Trở thành tú tài, thường gọi là Tú tài, mới xem như đặt bước chân đầu tiên vào tầng lớp sĩ phu, có thể xưng danh lão gia.
Ngũ Lang có thể vượt qua kì thi Huyện, hiển nhiên là rất đáng mừng. Nhưng xét về lâu về dài, trên con đường danh vọng dài đằng đẵng, đây chỉ xem như là bước đi đầu tiên thôi.
Dù nói vậy, nhưng trận đầu báo cáo thắng lợi cũng đủ khiến cho cả nhà cảm thấy vui mừng, tâm tình nhảy nhót không ngừng.
“Ấu Hằng ca kết quả xếp thứ bao nhiêu?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang.
“Ấu Hằng ca làm bài tốt hơn so với ta.” Ngũ lang liền đáp. “Huynh ấy đứng thứ bảy.”
“Ca, Ấu Hằng ca không cùng trở về với ca sao?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Không, huynh ấy muốn ở lại huyện thành hai ngày rồi mới trở về.” Ngũ Lang trả lời.
“Bên nhà Vương thái y, còn có Tống gia lão phu nhân bên kia, con đều đã đi qua bái phỏng rồi chứ?” Liên Thủ Tín liền hỏi Ngũ Lang.
“Đều đã đến chào hỏi.” Ngũ Lang đáp. Hai nhà đều đón tiếp vô cùng chu đáo, lại đều đưa hắn quà đáp lễ, trong chuyện này, phần đáp lễ của Tống gia so với Vương gia có phần hậu hơn.
Rồi Ngũ Lang lấy ra quà đáp lễ của Tống gia cùng Vương gia, đưa qua cho Trương thị và Liên Thủ Tín xem. Ngũ Lang còn nói sau khi bọn họ tiếp kiến Tri huyện đại nhân, còn kết thân thêm rất nhiều bằng hữu đồng án. Liên Thủ Tín cùng Trương thị nghe mà trên mặt đều là tươi cười như hoa.
Trò chuyện một hồi, Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang cùng đi thư phòng, tiểu Thất cũng đi theo, bọn họ muốn đánh giá bình phẩm lại văn chương cùng với thi phú của Ngũ Lang trong kỳ thi vừa rồi.
“Buổi tối con định mở tiệc tẩy trần cho Ngũ Lang ca, mừng ca ấy đỗ kì thi Huyện.” Liên Mạn Nhi liền đề nghị.
“Chắc chắn phải làm vậy rồi.” Liên Thủ Tín cùng Trương thị đều gật đầu, “Cả nhà Tam bá mẫu bọn nhỏ buổi tối cũng đến góp vui đi.”
Liên Thủ Tín đi bắt một con gà để làm thịt, chuẩn bị buổi tối hầm gà cho Ngũ Lang ăn, Trương thị mang theo Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi bắt đầu chuẩn bị thức ăn, hai mẹ conTriệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng ở lại giúp đỡ.
“Chúng ta cũng nên mời cả nhà Gia Hưng đến đây.” Trương thị đang định nhờ người lên trấn trên đưa tin, thì Ngô gia đã nhận được tin tức, Ngô Gia Hưng tới trước mang theo rượu thịt, ngay sau đó Vương thị mang theo Ngô Gia Ngọc tới, xuống giúp Trương thị chuẩn bị thức ăn.
Bữa tiệc buổi tối vô cùng thịnh soạn, lại rất náo nhiệt. Dùng bữa xong, mọi người cũng không lập tức ra về, đem mâm bát cho vợ Đại Lương Tử thu dọn, đám người Trương thị trở về hậu viện, cởi giày lên kháng ngồi uống trà tán gẫu.
“Cái đứa nhỏ Ngũ Lang này, từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, so với những đứa trẻ khác có phần thông minh hơn. Về sau này, tiền đồ chắc chắn sẽ rất rộng mở.” Vương thị liền nói.
“Tham gia khoa cử đâu dễ như vậy.” Trương thị chỉ là thản nhiên nói, “Đứa nhỏ này vốn thích đọc sách, ngày trước do hoàn cảnh mà bị chậm trễ. Giờ trong nhà điều kiện đã tốt hơn, hắn có thể học đến đâu liền cố gắng để hắn theo đến đó.”
Sau khi nói một hồi về Ngũ Lang, đề tài lại chuyển sang chuyện phòng trên.
“Gần đây bênThái Thương kia có gửi thư tới không?” Vương thị hỏi Trương thị.
“Vừa mới đưa tới một phong thư. Chẳng là sắp tới tiết Thanh Minh, nói rằng Kế Tổ cùng vợ hắn muốn trở về viếng mồ mả, báo trước cho chúng ta biết một tiếng.” Trương thị liền nói.
“Chỉ có Kế Tổ hai người bọn họ về?” Ngô Vương thị liền hỏi, “Đại đương gia nhà các người ở chỗ đó không có ý kiến gì à? Còn Nhị đương gia cùng với mấy hài tử kia nữa, sao lại không trở về viếng mồ mả?”
“Đại ca ở xa như thế, đi lại cũng vất vả,” Trương thị giải thích, “Kế tổ không phải là cháu đích tôn sao, có hai người bọn họ đi đại diện là được rồi.”
“Thư của ông nội bọn nhỏ cũng không có thường xuyên như trước kia. Những chuyện ở Thái Thương bên kia cũng không thấy nhắc tới nhiều. Có nhiều chuyện, lão Triệu gia biết, nhưng chúng ta lại không biết.” Trương thị liền hỏi Vương thị, “Gần đây, bên Thái Thương có truyền tới tin tức gì không?”
“Cũng không tin tức gì lớn lắm, chính là hai phòng nhà mấy người kia, ở Thái Thương bây giờ có vẻ rất đắc ý.” Vương thị đè thấp thanh âm, hướng Trương thị nói, “Nghe nói Tri huyện đối với Huyện thừa Đại lão gia nhà các người cũng không có coi trọng. Nhị đương gia tuy trên đầu không có mũ quan, nhưng ở Thái Thương, trừ Huyện thừa, Tri huyện, thì chính là hắn, mọi thứ đều quản……Tiền gì cũng dám thu, dám tiêu….”
Trương thị một lúc lâu sau cũng không nói câu nào.
“Lão gia tử còn nói, qua bên đó làm mất mặt bọn họ. Bây giờ, chuyện sao lại thành ra như vậy, đến lúc đó chẳng phải sẽ gây ra họa sao?” Trương thị cau mày nói.
“Nghe nói dượng hai giống hệt như bị đánh năm năm trước, thân thể không tốt, cũng rất ít khi ra khỏi cửa.” Vương thị liền nói, “Muốn quản. Chỉ sợ là quản không nổi.”
Hai người cùng thở dài một hơi, đều ăn ý mà không nhắc tới chuyện của lão gia tử cùng với Bình tẩu.
“Đúng rồi, còn có một tin tốt.” Có lẽ là cảm thấy bầu không khí có chút trầm mặc, Vương thị lập tức chuyển đề tài. “Nghe Thái Thương lão khách nói, cái kia Vương Thất hình như là đã mang thai.”
“Đây là chuyện tốt.” Trương thị quả nhiên liền cao hứng trở lại, “Hai phu thê Tam lang vẫn sống tốt chứ?”
“Nghe nói rất hòa thuận. Tam lang coi như là gặp được phúc vận rồi, thấy bảo ở trong tiệm không để cho hắn làm việc, nhưng Vương Thất kia vẫn thương hắn.” Ngô Vương thị vừa nói vừa nở nụ cười.
“Thằng bé Tam lang này, là đứa biết Kính già yêu trẻ.” Trương thị liền nói, “Cha cùng mẹ hắn tính tình kém như vậy, hắn một chút cũng không bị lây nhiễm, đúng là một hài tử tốt.”
Kính già yêu trẻ là câu thổ ngữ mà các nông hộ ở Tam Thập Lý doanh tử thường hay nói. Đại ý chính là chỉ người tính tình ôn hòa, hiền lành.
“Người tốt tất có phúc báo, chính là nói cái này.” Ngô Vương thị liền gật đầu nói.
Sau khi tiễn khách nhân về hết, chỉ còn lại người trong nhà, mọi người lại tụ tập ở chính phòng phía đông hậu viện.
Ngũ Lang đem mấy bọc quần áo đưa tới, Trương thị cùng mọi người đem bọc quần áo bỏ ra thu thập.
Không ai ở bên cạnh chiếu cố, tuy nhiên quần áo của Ngũ Lang đều được gấp gọn gàng. Ngoài xiêm y mùa đông ra, trong đó còn có quà đáp lễ của Tống gia cùng Vương gia.
Tống gia cùng Vương gia đều tặng bút đỉnh như ý và ngân quả tử cùng với văn chương, Tống gia còn tặng thêm hai cây vải thượng hảo hạng. Liên Mạn Nhi nhìn qua từng món đồ, đều ghi chép ân tình qua lại này vào trong sổ, sau đó đem đồ vật này nọ đều thu vào.
Ngũ Lang lại cầm lấy một bọc đồ, đem ra từng món lễ vật cấp mọi người trong nhà.
Bên trong là một hộp điểm tâm chay trấn Quế Phương, một hộp phấn cùng một cây trâm ngọc, hai chiếc khăn, hai chiếc trâm hoa mới tinh xảo, một túi trà mới, hai một bộ “Xin hỏi tiệm rượu nơi nào có. Mục đồng nhắm vào Hạnh Hoa thôn” tượng đất,
Trâm hoa Trâm cài tóc
Ngũ lang rất chu đáo, mọi người đều cười đem lễ vật của mình nhận lấy.
Ngũ Lang lại lấy ra một chiếc túi nhỏ, đưa cho Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi đem túi mở ra, thấy bên trong là chiếc hà bao có chứa hai thỏi bạc, là do Liên Mạn Nhi đưa cho Ngũ Lang để phòng có việc khẩn cấp, hai thỏi bạc vẫn còn nguyên. Ngoài ra còn có mấy xâu tiền cùng bạc vụn, là Ngũ Lang vẫn còn dư lại.
“Ca, như thế nào mà còn dư lại nhiều tiền vậy?” Liên Mạn Nhi vội hỏi, lại nhìn số tiền còn dư lại, Ngũ Lang cũng quá tiết kiệm đi.
Ngũ Lang đem những chi tiêu của hắn ở trong huyện nói qua một lần.
“. . . . . . Tiếp kiến Tri huyện, còn có đi uống trà cùng mấy vị bằng hữu nên phải dùng nhiều một chút, bằng không, ba lượng bạc là đủ dùng rồi.” Ngũ Lang nói, ý tứ chính là khoản tiêu này so với kế hoạch ban đầu còn nhiều hơn.
“Còn những thứ này, không phải dùng đến tiền sao?” Liên Mạn Nhi chỉ vào những lễ vật mà Ngũ Lang đem về cho các nàng, rồi cả hộp phấn cùng trâm ngọc cho Trương thị, những đồ này đều tốn không ít.
“Ta còn được lĩnh tiền công, vẫn không tốn.” Ngũ Lang liền cười nói.
Bóng đêm phủ xuống, Trương thị liền đốt đèn, người một nhà ngồi bên ánh đèn nói chuyện. Có những chuyện vốn không tiện hỏi trước mặt người ngoài, giờ liền có thể đem ra hỏi.
“Đến Tống gia, có gặp qua Liên Hoa Nhi không?” Trương thị hỏi.
“Có gặp qua.” Ngũ lang vừa nói chuyện, mày khẽ nhíu, “Thái độ rất thân thiết, khiến người khác thấy không quen.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, không cần Ngũ Lang nói tỉ mỉ, nàng cũng có thể đoán được tình hình là như thế nào. Ngũ Lang không quen cũng là bình thường thôi, vốn là hai mắt cũng không có đặt lên người người ta, giờ lại đột nhiên một câu Ngũ đệ, hai câu Ngũ đệ, giống như quan hệ thân thiết lắm vậy. Mà thật ra thì cả hai đều biết không thể có chuyện như vậy, đổi lại ai cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
“Ca, ca thấy cuộc sống của nàng ở Tống gia trôi qua như thế nào?” Liên Mạn Nhi không khỏi nhiều chuyện mà hỏi.
“Thì vẫn như vậy thôi.” Ngũ Lang suy nghĩ một chút rồi nói.
Mặc dù những lời này hàm nghĩa phong phú, nhưng không thể nhiều lời mà thêm một hai câu sao, đúng là một chút tinh thần bát quái cũng không có, Liên Mạn Nhi oán thầm.
“Cô cả từng đến chỗ ta ở tìm ta.” Ngũ Lang đột nhiên lại nói