Edit: Huong Duong Đối với chuyện đã xảy ra, có vẻ như Liên lão gia tử không muốn nói tỉ mỉ. Tuy nhiên, chỉ qua mấy chữ mà Liên lão gia tử lộ ra, Liên Mạn Nhi đã biết là huynh đệ Vũ gia lại lập lại chiêu cũ, nói thu hoạch không tốt, muốn giao thiếu địa tô. Hơn nữa, đối với yêu cầu thu hồi lại ruộng đất của Liên lão gia tử, huynh đệ họ phản đối kịch liệt, nói nếu như Liên lão gia tử nhất định thu hồi lại thì sẽ phải bồi thường lại cho họ.
Trong nhà đang nói chuyện thì có tiếng bước chân bên ngoài vọng lại, là Tiểu Phúc đã mời Lý lang trung tới.
“Mới vừa rồi cháu bảo Tiểu Phúc đi mời Lý lang trung.” Ngũ lang giải thích.
Trong khi Lý lang trung bắt mạch cho Liên lão gia tử, Liên Mạn Nhi cùng Liên Diệp Nhi và Tiểu Hỉ liền đi ra ngoài. Tứ lang, Lục lang, Liên Đóa Nhi, Liên Nha Nhi đang đứng ngoài sân, Liên Đóa Nhi nắm tay Đại Nữu Nữu, Liên Nha Nhi ôm Nhị Nữu Nữu trong ngực. Liên Đóa Nhi thấy Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi đi ra thì hừ một tiếng, lôi kéo Đại Nữu Nữu đi vào trong nhà. Liên Nha Nhi rụt rè nhìn Liên Mạn Nhi, vừa nhìn Tiểu Hỉ đi theo phía sau Liên Mạn Nhi, vừa vỗ vỗ Nhị Nữu Nữu trong ngực, mím môi không nói lời nào. Tứ lang và Lục lang đứng đó, Tứ lang lúc nào mắt cũng cụp xuống, từ phía dưới nhìn xéo lên người khác, Lục lang thì lúc nào cũng ngây ngô, đứng ngẩn người. Liên Mạn Nhi và Tứ lang không….ưa nhau, nhìn thấy Tứ lang liền trừng mắt nhìn hắn.
“Tiểu nha đầu, nhìn gì mà nhìn.” Tứ lang hừ lạnh một tiếng, liền rủ Lục lang ra ngoài, “Tiểu Lục, chúng ta đi bắt chim sẻ chơi đi.”
Lục lang đứng ở đó không động đậy. Tứ lang đã từng ăn trộm trứng gà nhà Liên Diệp Nhi, hôm nay lại nhìn thấy bên cạnh Liên Diệp Nhi có nhiều người, nên sắc mặt không tốt lắm. Hắn có chút chột dạ, thấy Lục lang không đi cùng với hắn, hắn hừ một tiếng rồi quay người chạy đi.
“Đi vào phòng muội ngồi một lúc đi.” Liên Diệp Nhi nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi.
Ba cô nương liền đi vào Tây Sương phòng. Lục lang đầu tiên là đứng bất động, sau đó cũng chầm chậm đi theo tới cửa Tây Sương phòng, lại đứng bất động ở đó.
“Mạn Nhi tỷ, lúc nội muốn đi đòi địa tô, Lục lang cũng đi theo đó.” Liên Diệp Nhi thấp giọng nói cho Liên Mạn Nhi.
“Lục lang, vào nhà chơi đi.” Liên Mạn Nhi nói với Lục lang.
Để Tiểu Hỉ ở ngoài canh chừng, Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi và Lục lang vào trong nhà.
Liên Mạn Nhi, Liên Diệp Nhi ngồi xuống kháng, bảo Lục lang lên ngồi cùng. Lục lang không lên ngồi, mà lấy cái ghế dài mang ra đặt cạnh kháng rồi ngồi xuống.
“Lục lang, vừa rồi đệ đi cùng nội tới nhà lão Vũ?” Liên Mạn Nhi hỏi Lục lang.
“Vâng.” Lục lang gật đầu.
“Nội rốt cục là gặp phải chuyện gì thế?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
Lục lang hít mũi một cái, chầm chậm kể lại chuyện đã xảy ra cho Liên Mạn Nhi. Lúc đầu cũng nói giống như Liên lão gia tử đã nói, nhưng khi nói tới chuyện trước khi Liên lão gia tử bị té xỉu, Lục lang lại kể vài chuyện mà Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa không ai đề cập tới.
“…….. Bọn họ cứ nhao nhao lên, mắng nội là lão già không chết, còn gì mà lão sâu bọ, còn nói đại bá, Kế Tổ ca không phải người tốt…… Nói Anh tử là khuê nữ trong thôn mà cũng dám động vào. Còn nói cái gì mà Kế Tổ ca khi con dâu họ….”
Liên Mạn Nhi đang uống nước, nghe thấy thế suýt nữa thì phun hết nước ra ngoài. Nàng đã nghĩ tới việc bị chối cãi địa tô, hạch đồ với Liên lão gia tử không phải lần đầu tiên. Vì vậy ông đã có chuẩn bị tâm lý, thì làm sao mà bị tức thành ra như vậy, hóa ra là vì nguyên nhân này. Không trách được, địa tô chưa đòi được, chuyện chưa giải quyết thỏa đáng, đã bị người ta làm cho tức giận phải dùng cánh cửa khiêng về.
“Lục lang, những lời này sau này đệ đừng nói với ai. Nhất là người ngoài, đệ vạn lần đừng có nói nhé.” Liên Mạn Nhi dặn dò Lục lang.
“Vâng” Lục lang gật đầu đáp ứng.
Liên Mạn Nhi nhớ mỗi lần lấy được tin tức gì từ chỗ Lục lang thì đều phải cho nó chút đồ ăn. Nàng sờ sờ ống tay áo, vừa nãy vội đi không có chuẩn bị chút đồ ăn vặt nào, giờ chỉ có chút bạc vụn mà thôi. Suy nghĩ một chút, nàng bỏ đi ý định cho Lục lang tiền.
“Lục lang, đợi lát nữa bọn tỷ trở về, đệ một mình tới cửa hàng gặp Diệp Nhi nhé. Tỷ sẽ bảo Diệp Nhi chuẩn bị một chút đồ ăn cho đệ.” Liên Mạn Nhi nói với Lục lang, “Tuy rằng đồ ăn không được ngon như ở Thái Thương.”
Lục lang hơi đỏ mặt, không nói lời nào mà xuống ghế, đem ghế đặt lại chỗ cũ rồi.
“Vậy, đệ đi trước đây.” Nói rồi Lục lang chạy ra ngoài.
“Vừa nãy ………. Lục lang đỏ mặt hả?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Hình như thế.” Liên Diệp Nhi trả lời.
Cảm thấy ngồi như vậy là đủ rồi, Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi từ Tây Sương phòng đi ra. Trên thượng phòng, Lý lang trung đã bắt mạch xong cho Liên lão gia tử, đang được Liên Thủ Tín và Ngũ lang đưa ra.
“………Cháu sẽ bảo Tiểu Phúc đi theo ngài lấy thuốc.” Ngũ lang nói với Lý lang trung.
Tiễn Lý lang trung tới đại môn, Liên Thủ Tín và Ngũ lang mới trở về, sai Tiểu Phúc đi theo Lý lang trung lấy thuốc. Liên Mạn Nhi hướng ánh mắt tới Ngũ lang hỏi thăm. Ngũ lang chỉ lắc đầu.
“Trở về rồi nói.” Ngũ lang nói với nàng. Liên Mạn Nhi cũng không hỏi nữa. Mọi người lại vào trong nhà, Liên Thủ Tín và Ngũ lang cũng không ngồi xuống mà chỉ đứng dọc theo kháng, cùng Liên lão gia tử trò chuyện.
“Ông nội, lát nữa thuốc được lấy về, ông nhớ phải uống đầy đủ như lang trung đã dặn dò nhé.Tiền thuốc thì ông đừng lo.” Ngũ lang nói.
“Cha…….. Chuyện này, cha có dặn dò gì không?” Liên Thủ Tín cũng nói.
Liên lão gia tử dựa lưng vào gối, nhắm mắt lại, phất phất tay với Liên Thủ Tín và Ngũ lang.
“Cha, vậy cha nghỉ ngơi đi. Chúng con về đây.” Liên Thủ Tín nói câu này xong, cả nhà cùng đi ra ngoài.
Chờ bọn họ đi rồi, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa liền nhào tới cạnh kháng, khẩn trương nhìn Liên lão gia tử.
“Cha, chẳng lẽ cha cứ để cho bọn họ đi như vậy sao?”
“Cha, lúc này cha nói gì, lão Tứ chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Cha, lão Tứ cứ đi như vậy………Chúng ta làm sao bây giờ, nhà mình giờ nghèo rớt mồng tơi rồi.”
“Hai đứa chúng mày…….Về mà cư xử lại cho đứng đắn.” Liên lão gia tử đột nhiên mở mắt, thấp giọng trách móc.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa liếc mắt nhìn nhau một cái, muốn nói gì nữa, nhưng đành phải không cam tâm mà ngậm miệng lại, đi ra ngoài.
“Đây đều là nghiệt…… Con cháu đều tạo nghiệt rồi….” Liên lão gia tử thở dài.
……………………………………………….
Nhóm người Liên Mạn Nhi vừa về tới nhà, ngồi trên giường gạch rồi cùng thở dài một hơi.
“Ca, mới vừa rồi lang trung bắt mạch cho nội, có chuyện gì không?” Liên Mạn Nhi hỏi đầu tiên.
“Nói là tích tụ, lại thêm nóng tính.” Ngũ lang liền nói.
“Lão gia tử thân thể không còn khỏe mạnh như xưa.” Liên Thủ Tín cũng nói.
“Là bởi vì tinh thần không còn mạnh như xưa nữa.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đúng, chính là bởi vì nguyên nhân này.” Liên Thủ Tín, Trương thị và Ngũ lang đều gật đầu đồng ý.
Liên lão gia tử thân thể tương đối tốt, hàng năm lại chịu khó làm lụng, vốn là người có thể trường thọ. Nhưng người sống không phải chỉ cần thân thể, điều cốt lõi là tinh thần khỏe hay yếu, trải qua trận này. Tinh thần chính là thứ bảo hộ thân thể, một khi tinh thần bị yếu đi thì thân thể cũng sẽ từ từ suy yếu. Liên lão gia tử từ Thái Thương trở về, bộ dạng không có chút tinh thần nào. Nguyên nhân là vì sao, cả nhà đều hiểu rõ trong lòng.
“Mọi người có biết vì sao mà hôm nay nội lại bị ngất không?” Liên Mạn Nhi hỏi.
Người một nhà đều quay ra nhìn Liên Mạn Nhi. “Còn có chuyện gì khác sao?” Ngũ lang hỏi.
Liên Mạn Nhi gật đầu, đem lời Lục lang nói lại cho mọi nguời.
“Lão thái thái nhà lão Vũ đem chuyện của Bình tẩu ở Thái Thương ra nói. Còn nói đại bá với Anh Tử……….. Ừ, còn nói Kế Tổ ca khi dễ con dâu họ nữa…..”
Mấy người đều đen mặt lại.
“Đây là chuyện gì chứ, đây là chuyện gì chứ.” Liên Thủ Tín ảo não nói.
“Con thấy, cái này mới chỉ là bắt đầu thôi.” Liên Mạn Nhi quay ra nói với Ngũ lang, “Ca, muội nghĩ ra một biện pháp.”
Liên lão gia tử bị bệnh rồi, các nàng đã xài tiền mời lang trung, mua thuốc trị liệu, nhưng còn ruộng mà Vũ gia đã mướn. Ba mươi mẫu đất kia, nhà nàng có muốn đòi trở về hộ hay không? Nếu không muốn giúp, chả lẽ lại nhìn Liên lão gia tử và Chu thị cùng toàn bộ thượng phòng chết đói hay sao? Nhưng nếu giúp rồi thì sau này phải làm thế nào? Không cho Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa lạy cổng chào, chỉ mời Liên lão gia tử và Chu Thị vào nhà, các nàng đã biểu thị thái độ của mình đối với thượng phòng cho toàn bộ dân làng cùng biết. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa không thể đánh chủ ý vào bất cứ việc gì nhà nàng làm, cái này nhà nàng đã rất thành công. Nhưng vẫn chưa đủ.
“……. Chúng ta làm hai bàn rượu.” Liên Mạn Nhi nói đối sách.
“Ừ, rồi mời các lão nhân trong làng tới….. Ban đầu thượng phòng đi Thái Thương, giấy chia nhà chính là bọn họ giúp đỡ viết, vì vậy một người cũng không thể bỏ qua….” Ngũ lang gật đầu, nói.
“Đúng, chúng ta đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ. Người có mắt đều có thể thấy, chúng ta cũng nên nói rõ ràng ra.” Liên Mạn Nhi tiếp tục.
Thương lượng xong rồi, Trương Thị, Liên Mạn Nhi, Liên Chi Nhi và Tiểu Hỉ đi xuống bếp chuẩn bị bàn rượu. Liên Thủ Tín, Ngũ lang chia nhau đi mời người. Buổi trưa thì không kịp, vì vâỵ tiệc rượu quyết định vào buổi tối. Phụ tử Vương cử nhân, Vương Ấu Hằng, phụ tử Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, rồi Ngô Ngọc Xương, còn có lão Hoàng, lão Kim, cha Xuân Trụ cùng với mấy vị thôn lão, buổi tối tới đều ngồi trong tiền thính nhà Liên Mạn Nhi.
Trên bàn rượu, không đợi Liên Thủ Tín, Ngũ lang mở miệng, mọi người đã bắt đầu nghị luận ồn ào, cũng tán dương Liên Thủ Tín, Ngũ lang nhân nghĩa,làm chuyện gì cũng hào phóng, vừa không quá phận, lại có tình có nghĩa. Ngũ lang biểu lộ lập trường với thượng phòng xong liền nói tới chuyện ba mươi mẫu đất kia. Chuyện này Ngũ lang xin phép hai vị thôn lão ra mặt giúp đỡ Liên lão gia tử và Vũ gia thương lượng, giải quyết.
“……Cứ dựa theo quy củ trong thôn mà làm.”
Về phần ba mươi mẫu đất sau khi thu trở về……
“…….. Nơi đó có mười hai mẫu đất, lúc trước là để cho lão gia tử và lão thái thái dưỡng già. Ba mươi mẫu đất sau khi thu hồi lại, chúng cháu muốn giữ lại mười hai mẫu, thuê tá điền làm, sau này lão gia tử và lão thái thái không cần phải vất vả làm việc, toàn bộ thu hoạch của mười hai mẫu này đều dùng làm chi phí sinh hoạt hàng ngày của hai người.”
Địa tô của mười hai mẫu đất đem làm chi phí sinh hoạt của hai người già, chính là vô cùng đầy đủ.
“Lần này lấy địa tô xong, cháu cũng muốn phân ra địa tô của mười hai mẫu, đặc biệt cung cấp cho hai lão nhân.” Ngũ lang lại nói.